Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 340: Thứ mùi vị này rất tuyệt
Cô kéo quần lót của anh xuống....
Vật nam tính to lớn đứng thẳng lập tức bật ra ngoài, nhìn những gân xanh nổi quanh vật nam tính to lớn kia, Vũ Nghê cảm giác choáng ngợp.
Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, Lạc Ngạo Thực không còn đợi được nữa, tự mình bước thẳng tới, đem vật nam tính cứng rắn đang ngẩng cao đầu của mình ghé sát miệng cô.
Lần thứ nhất thẳng vào hai cánh môi cô, lệch!
Anh nắm chặt cằm cô, tiếp tục tấn công vào giữa hai cánh môi đỏ mọng. Vũ Nghê không tránh được, há miệng, hai cánh môi như hai bức tường thành hoan nghênh để vật nam tính của anh tiến vào.
"Ưm..."
Lạc Ngạo Thực thỏa mãn rên lên một tiếng, cuối cùng đã tiến vào trong khoang miệng ấm áp của cô, anh không kìm chế được bắt đầu ra vào.
Cô biết anh rất khó chịu, khả năng tình dục của người đàn ông này vốn cao hơn so với người khác, mà bọn họ đã lâu không ở cùng nhau, lần "yêu" cuối cùng của hai người cũng rất dịu dàng, cho nên cô muốn đem hết khả năng của mình giúp anh.
Bàn tay mềm mại trắng nõn cầm vật nam tính, vuốt ve những điểm nhạy cảm. Sau đó chủ động, há miệng ngậm vật nam tính to lớn vào trong.
"Ư..." Anh phát ra tiếng rên hưng phấn.
Vũ Nghê ngước mắt nhìn nét mặt khó chịu đồng thời cũng rất thỏa mãn của Lạc Ngạo Thực, như được khích lệ, đôi mắt hạnh cong lên dùng sức mút vật nóng bỏng trong miệng.
Anh nhíu mày, lớn tiếng cầu khẩn: "Không, không được, buông ra, nếu không anh sẽ ra mất"
Vũ Nghê há miệng buông vật nam tính của anh ra... Nhưng cô không dừng lại ở đó hoặc nghỉ ngơi giữa hiệp, mà lại bắt đầu một màn hành hạ!
Cô đưa lưỡi ra, quét một đường từ đỉnh dọc theo những mạch máu căng phồng, cánh môi cô tuyệt không bỏ qua bất cứ nơi nào cho tới gốc rễ, cô dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hai viên ngọc được dấu trong túi thịt bên dưới, đầu tiên là dùng chóp mũi khéo léo chạm nhẹ, sau khi ngửi được mùi xạ hương tràn đầy ham muốn, đôi môi đỏ mọng của cô từ từ mở ra, ngậm hai viên ngọc trong túi thịt vào miệng, nhẹ nhàng mút.
"A, trời ạ. Em càng ngày càng như yêu tinh lẳng lơ rồi" Lạc Ngạo Thực cúi người xuống, vén những sợi tóc đen bên má cô sang một bên, đôi môi mỏng cọ sát vào làn da mịn màng của cô.
Sau khi dùng miệng ngậm mút xoa nắn hai viên ngọc của anh, Cô dùng tay cầm vật nam tính to lớn của anh vào trong miệng....
Lần này, Lạc Ngạo Thực giành lại quyền chủ động, một tay giữ chặt gáy cô, sau đó bắt đầu đưa đẩy điên cuồng.
"Chặt lại..." Lạc Ngạo Thực vừa chuyển động, vừa lớn tiếng ra lệnh.
"Ư...." Vũ Nghê dùng sức ngậm chặt vật nam tính của anh, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn trong người. Bởi vì của anh thực sự quá lớn, cái miệng nhỏ của cô hoàn toàn không thể chứa được, chỉ cần anh hơi tiến vào, lập tức giống như có thể chọc thẳng tới cổ họng cô!
Sau khi không ngừng dùng sức chuyển động ra vào, cuối cùng anh cũng nổ tung ở trong miệng cô. Vũ Nghê ngừng di chuyển đầu, nhắm mắt lại cảm nhận một dòng chất dịch đậm đặc bắn vào trong miệng.
"Ừm..." Lạc Ngạo Thực nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái lúc này, toàn thân nóng ran toát ra một lớp mồ hôi mỏng khiến anh cảm thấy vô cùng sung sướng.
Vật nam tính cứng rắn to lớn trong miệng cô từ từ trở nên mềm đi, nhỏ lại ở trong miệng cô.
Dường như anh phun ra quá nhiều hạt giống, Vũ Nghê ngậm không hết, hai dòng chất lỏng trắng nhớp trào ra từ khóe miệng cô! Giống như nó cũng được thỏa mãn khi được chảy ra.
Lạc Ngạo Thực ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của cô lên.
"Ọe..." Vũ Nghê bịt miệng, chuẩn bị chạy vào phòng vệ sinh!
"Đừng..." Lạc Ngạo Thực ôm chặt cô, ngăn lại, "Bà xã, thứ này không thể nôn ra được, đó đều là tinh hoa của anh đấy, trong truyền thuyết còn nói là mỹ phẩm làm đẹp"
"Nói bậy, anh buông em ra, em phải đi nhổ" Vũ Nghê ú ớ nói không rõ ràng, đồng thời giãy giụa thoát khỏi hai cánh tay sắt của anh. Trời ạ, nếu cô không nhổ ra ngoài, cô sẽ không chịu nỗi mất.
"Nuốt xuống, tin anh đi, thứ này rất tốt, nhổ ra rất phí của trời" Lạc Ngạo Thực vặn lại, anh không thích cô nhổ ra, vả lại thứ này cũng không có độc, hơn nữa còn là tinh hoa, không phải nhổ ra sẽ rất lãng phí sao?
Ga giường mới thay sáng hôm qua, không thể làm bẩn được? Mà khi nãy vội hít thở, thứ kia đã chiếm hết cả khoang miệng cô, cũng không thể dùng mũi để thở! Bây giờ cô không còn cách nào, cuối cùng...
"Ực..." Vũ Nghê không dám tin mở to hai mắt.
Lạc Ngạo Thực bật cười, cuối cùng buông cô ra, "Ha ha... tuyệt chứ?"
Vũ Nghê phừng phừng lửa giận quay đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tà ác của người đối diện, "Sai rồi, mùi vị rất khó chịu, anh cũng nên nếm thử một chút đi" Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cô không cho anh thời gian phản ứng, hai tay dùng sức giữ chặt gương mặt anh, sau đó môi cô áp vào môi anh.
Vũ Nghê dùng sức cạy môi anh ra, sau đó đem đầu lưỡi dính đầy chất dịch luồn vào trong miệng anh...
Một mùi vị là lạ lan khắp trong khoang miệng anh, nhưng cảm giác này không phải là cảm giác thân mật. Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng chịu buông anh ra: "Thế nào, ngon không?" Cô hỏi.
"Rất ngon" Một mùi vị chính anh cũng không rõ lắm! Ha ha, tuy thứ này là trong cơ thể của anh, từ trước tới giờ tiết ra cũng không ít, nhưng tới ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên nếm thử.
"Ngon ư? Anh giả ngu cũng giỏi nhỉ! Lạc Ngạo Thực, nói cho anh biết, từ bây giờ đến khi sinh con, em sẽ mặc kệ anh! Nếu anh có nhu cầu thì tự mình giải quyết đi, em mặc kệ anh" Cô cảnh cáo anh, cũng là cảnh cáo chính mình.
Đối với người đàn ông này không thể mềm lòng!
"Anh nghe người ta nói trong thứ này có thành phần dinh dưỡng rất cao, nhưng lại không nghe nói sẽ ngon như anh tưởng, em đừng trách anh"
"Anh nghe thấy thứ này có thành phần dinh dưỡng cao từ chỗ quái quỷ nào thế?"
"Đó là cục cưng, là con của chúng ta..." Đầu óc anh nhanh chóng hoạt động.
"Chưa thụ tinh trứng, không được coi là con" Cô thẳng thắn bác bỏ.
Lạc Ngạo Thực bật cười, sau đó nói ra một câu kinh người: "Thứ này rất có lợi cho dưỡng da, còn có thể trị nếp nhăn"
"Bằng chứng" Vũ Nghê đưa tay về phía trước
"Anh nhớ từng thấy một quảng cáo nói vậy, tất nhiên anh không nhớ là nhãn hiệu gì, nhưng anh rất ấn tượng với một câu trong quảng cáo đó "Bắn đi nếp nhăn, bắn bắn bắn"! Anh nhớ rồi, trên tay người mẫu đó còn cầm thứ chất dịch gì đó? Nhất định là..." Vẻ mặt Lạc Ngạo Thực rất chắc chắn.
Quảng cáo này rất quen thuộc, là một quảng cáo về kem làm trắng của một nhãn hiệu.
Ha ha, những điều anh vừa nói đúng là như thế, vậy thứ trên tay cô người mẫu đó, anh nghĩ là....
Ôi, trời ạ, nếu như cô người mẫu quảng cáo kem làm trắng kia nghe được những lời nói này của anh, làm sao có thể chịu nổi?
Vật nam tính to lớn đứng thẳng lập tức bật ra ngoài, nhìn những gân xanh nổi quanh vật nam tính to lớn kia, Vũ Nghê cảm giác choáng ngợp.
Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, Lạc Ngạo Thực không còn đợi được nữa, tự mình bước thẳng tới, đem vật nam tính cứng rắn đang ngẩng cao đầu của mình ghé sát miệng cô.
Lần thứ nhất thẳng vào hai cánh môi cô, lệch!
Anh nắm chặt cằm cô, tiếp tục tấn công vào giữa hai cánh môi đỏ mọng. Vũ Nghê không tránh được, há miệng, hai cánh môi như hai bức tường thành hoan nghênh để vật nam tính của anh tiến vào.
"Ưm..."
Lạc Ngạo Thực thỏa mãn rên lên một tiếng, cuối cùng đã tiến vào trong khoang miệng ấm áp của cô, anh không kìm chế được bắt đầu ra vào.
Cô biết anh rất khó chịu, khả năng tình dục của người đàn ông này vốn cao hơn so với người khác, mà bọn họ đã lâu không ở cùng nhau, lần "yêu" cuối cùng của hai người cũng rất dịu dàng, cho nên cô muốn đem hết khả năng của mình giúp anh.
Bàn tay mềm mại trắng nõn cầm vật nam tính, vuốt ve những điểm nhạy cảm. Sau đó chủ động, há miệng ngậm vật nam tính to lớn vào trong.
"Ư..." Anh phát ra tiếng rên hưng phấn.
Vũ Nghê ngước mắt nhìn nét mặt khó chịu đồng thời cũng rất thỏa mãn của Lạc Ngạo Thực, như được khích lệ, đôi mắt hạnh cong lên dùng sức mút vật nóng bỏng trong miệng.
Anh nhíu mày, lớn tiếng cầu khẩn: "Không, không được, buông ra, nếu không anh sẽ ra mất"
Vũ Nghê há miệng buông vật nam tính của anh ra... Nhưng cô không dừng lại ở đó hoặc nghỉ ngơi giữa hiệp, mà lại bắt đầu một màn hành hạ!
Cô đưa lưỡi ra, quét một đường từ đỉnh dọc theo những mạch máu căng phồng, cánh môi cô tuyệt không bỏ qua bất cứ nơi nào cho tới gốc rễ, cô dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hai viên ngọc được dấu trong túi thịt bên dưới, đầu tiên là dùng chóp mũi khéo léo chạm nhẹ, sau khi ngửi được mùi xạ hương tràn đầy ham muốn, đôi môi đỏ mọng của cô từ từ mở ra, ngậm hai viên ngọc trong túi thịt vào miệng, nhẹ nhàng mút.
"A, trời ạ. Em càng ngày càng như yêu tinh lẳng lơ rồi" Lạc Ngạo Thực cúi người xuống, vén những sợi tóc đen bên má cô sang một bên, đôi môi mỏng cọ sát vào làn da mịn màng của cô.
Sau khi dùng miệng ngậm mút xoa nắn hai viên ngọc của anh, Cô dùng tay cầm vật nam tính to lớn của anh vào trong miệng....
Lần này, Lạc Ngạo Thực giành lại quyền chủ động, một tay giữ chặt gáy cô, sau đó bắt đầu đưa đẩy điên cuồng.
"Chặt lại..." Lạc Ngạo Thực vừa chuyển động, vừa lớn tiếng ra lệnh.
"Ư...." Vũ Nghê dùng sức ngậm chặt vật nam tính của anh, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn trong người. Bởi vì của anh thực sự quá lớn, cái miệng nhỏ của cô hoàn toàn không thể chứa được, chỉ cần anh hơi tiến vào, lập tức giống như có thể chọc thẳng tới cổ họng cô!
Sau khi không ngừng dùng sức chuyển động ra vào, cuối cùng anh cũng nổ tung ở trong miệng cô. Vũ Nghê ngừng di chuyển đầu, nhắm mắt lại cảm nhận một dòng chất dịch đậm đặc bắn vào trong miệng.
"Ừm..." Lạc Ngạo Thực nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái lúc này, toàn thân nóng ran toát ra một lớp mồ hôi mỏng khiến anh cảm thấy vô cùng sung sướng.
Vật nam tính cứng rắn to lớn trong miệng cô từ từ trở nên mềm đi, nhỏ lại ở trong miệng cô.
Dường như anh phun ra quá nhiều hạt giống, Vũ Nghê ngậm không hết, hai dòng chất lỏng trắng nhớp trào ra từ khóe miệng cô! Giống như nó cũng được thỏa mãn khi được chảy ra.
Lạc Ngạo Thực ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của cô lên.
"Ọe..." Vũ Nghê bịt miệng, chuẩn bị chạy vào phòng vệ sinh!
"Đừng..." Lạc Ngạo Thực ôm chặt cô, ngăn lại, "Bà xã, thứ này không thể nôn ra được, đó đều là tinh hoa của anh đấy, trong truyền thuyết còn nói là mỹ phẩm làm đẹp"
"Nói bậy, anh buông em ra, em phải đi nhổ" Vũ Nghê ú ớ nói không rõ ràng, đồng thời giãy giụa thoát khỏi hai cánh tay sắt của anh. Trời ạ, nếu cô không nhổ ra ngoài, cô sẽ không chịu nỗi mất.
"Nuốt xuống, tin anh đi, thứ này rất tốt, nhổ ra rất phí của trời" Lạc Ngạo Thực vặn lại, anh không thích cô nhổ ra, vả lại thứ này cũng không có độc, hơn nữa còn là tinh hoa, không phải nhổ ra sẽ rất lãng phí sao?
Ga giường mới thay sáng hôm qua, không thể làm bẩn được? Mà khi nãy vội hít thở, thứ kia đã chiếm hết cả khoang miệng cô, cũng không thể dùng mũi để thở! Bây giờ cô không còn cách nào, cuối cùng...
"Ực..." Vũ Nghê không dám tin mở to hai mắt.
Lạc Ngạo Thực bật cười, cuối cùng buông cô ra, "Ha ha... tuyệt chứ?"
Vũ Nghê phừng phừng lửa giận quay đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tà ác của người đối diện, "Sai rồi, mùi vị rất khó chịu, anh cũng nên nếm thử một chút đi" Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cô không cho anh thời gian phản ứng, hai tay dùng sức giữ chặt gương mặt anh, sau đó môi cô áp vào môi anh.
Vũ Nghê dùng sức cạy môi anh ra, sau đó đem đầu lưỡi dính đầy chất dịch luồn vào trong miệng anh...
Một mùi vị là lạ lan khắp trong khoang miệng anh, nhưng cảm giác này không phải là cảm giác thân mật. Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng chịu buông anh ra: "Thế nào, ngon không?" Cô hỏi.
"Rất ngon" Một mùi vị chính anh cũng không rõ lắm! Ha ha, tuy thứ này là trong cơ thể của anh, từ trước tới giờ tiết ra cũng không ít, nhưng tới ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên nếm thử.
"Ngon ư? Anh giả ngu cũng giỏi nhỉ! Lạc Ngạo Thực, nói cho anh biết, từ bây giờ đến khi sinh con, em sẽ mặc kệ anh! Nếu anh có nhu cầu thì tự mình giải quyết đi, em mặc kệ anh" Cô cảnh cáo anh, cũng là cảnh cáo chính mình.
Đối với người đàn ông này không thể mềm lòng!
"Anh nghe người ta nói trong thứ này có thành phần dinh dưỡng rất cao, nhưng lại không nghe nói sẽ ngon như anh tưởng, em đừng trách anh"
"Anh nghe thấy thứ này có thành phần dinh dưỡng cao từ chỗ quái quỷ nào thế?"
"Đó là cục cưng, là con của chúng ta..." Đầu óc anh nhanh chóng hoạt động.
"Chưa thụ tinh trứng, không được coi là con" Cô thẳng thắn bác bỏ.
Lạc Ngạo Thực bật cười, sau đó nói ra một câu kinh người: "Thứ này rất có lợi cho dưỡng da, còn có thể trị nếp nhăn"
"Bằng chứng" Vũ Nghê đưa tay về phía trước
"Anh nhớ từng thấy một quảng cáo nói vậy, tất nhiên anh không nhớ là nhãn hiệu gì, nhưng anh rất ấn tượng với một câu trong quảng cáo đó "Bắn đi nếp nhăn, bắn bắn bắn"! Anh nhớ rồi, trên tay người mẫu đó còn cầm thứ chất dịch gì đó? Nhất định là..." Vẻ mặt Lạc Ngạo Thực rất chắc chắn.
Quảng cáo này rất quen thuộc, là một quảng cáo về kem làm trắng của một nhãn hiệu.
Ha ha, những điều anh vừa nói đúng là như thế, vậy thứ trên tay cô người mẫu đó, anh nghĩ là....
Ôi, trời ạ, nếu như cô người mẫu quảng cáo kem làm trắng kia nghe được những lời nói này của anh, làm sao có thể chịu nổi?
Bình luận truyện