Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 373: Điện thoại tỏ tình



"Năm mới vui vẻ!" Mang theo bốn chữ giễu cợt, một chỗ khác từ trong điện thoại truyền đến lỗ tai Quan Tĩnh!

"Năm mới may mắn!" Quan Tĩnh rất bình tĩnh nói ra mấy chữ này!"Tôi bên này còn có chuyện bận ——" tôi cúp máy đây!

Ở chỗ khác một người không cho cô cơ hội nói tiếp, qua điện thoại chặn đứng lời nói của cô: "Năm mới rất vui vẻ chứ, cùng người đàn ông mới của em cùng nhau trôi qua năm mới sao?"

Trong câu hỏi này tồn tại điều không đứng đắn, đặc biệt chói tai, khiến người ta không nhịn được tức giận. Nhưng mà lòng của Quan Tĩnh cô sớm đã bị thương, mất lòng tin và mệt mỏi, nó đã không còn cảm giác gì nữa rồi."Anh muốn nghĩ sao thì tùy, chỉ có điều tôi muốn nhắc nhở anh, đây là việc riêng của tôi!"

"Riêng tư? Ha ha - -" Tưởng Vũ Hàng phát ra nụ cười đầy châm chọc."Có bao nhiêu riêng tư vậy? So với chỗ đó của em vẫn riêng tư sao?"

Quan Tĩnh dùng lực nắm chặt điện thoại, khớp xương đều đã trở nên trắng rất rõ ràng, có thể tưởng tượng anh vừa thành công khơi mào tức giận của cô. Cô dùng sức nhắm mắt lại, hít sâu một hơi."Mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi, sau lễ tôi sẽ đi làm đúng giờ!"

"Tôi hiện tại không cùng em thảo luận vấn đề đi làm, tôi là muốn biết có bao nhiêu 'Riêng tư' !" Khi nói hai chữ 'Riêng tư' này, anh cố ý nói cực kỳ ái muội!

"Tôi đang bận nhiều việc, tắt máy đây !"

"Em dám - - nếu em dám tắt điện thoại của tôi, tôi nhất định làm ra chuyện khiến cho em hối hận không kịp!" Giọng nói anh vừa chính vừa tà uy hiếp cô!

Câu nói này đụng vào lòng chuông báo động vang lên trong lòng Quan Tĩnh, "Lời này của anh là có ý gì?"

"Ha ha, em đoán xem!"

"- - "

"Đúng rồi, gần nhất MBS mới có sinh viên tốt nghiệp tới báo danh, em đã thấy đúng không?" Lời nói của anh bỗng nhiên xoay chuyển, đã không có lạnh lùng trước, thật nhẹ nhàng ."Chắc là thấy đúng chứ? Em đúng là tấm gương trong mắt đám người trẻ tuổi đấy!"

"- -" Quan Tĩnh ngừng hô hấp lại, rồi tránh né ánh mắt đang hỏi thăm của Vũ Nghê cùng Tư Vũ, hướng về phía các cô ấy lắc đầu, đi tới phòng khách bên kia, dựa sát vào bể cá! Nhìn những chú cá nhỏ bên trong đang tự do tự tại bơi lội, nhưng lòng của Quan Tĩnh lại khó có thể bình tĩnh."Anh cuối cùng muốn thế nào?"

"Trong nhóm người này, có hai cô bé điều kiện khá tốt, bề ngoài đoan trang đơn thuần, tốt nghiệp thành tích cũng tương đối ưu tứ!"

"Ha ha, cho nên anh muốn nỗ lực nâng các cô ấy!" Quan Tĩnh trong cổ họng tràn đầy tức giận cùng chua sót. Vấn đề không phải vì anh cùng với cá nhân của cô mà là vì công việc.

"Em cảm thấy thế nào?"

"Chính anh cảm thấy thế nào? Dù nói thế nào tôi cũng là cổ đông của MBS, buổi tối giao thừa anh đi nói cho tôi biết, thấy nên bồi dưỡng người khác ngồi vào vị trí của tôi, anh cảm thấy tôi sẽ vui vẻ sao?" Anh làm sao có thể như vậy chứ?

"Nhưng chuyện này cũng không có biện pháp, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước lại chết trên bờ cát - -"

"Đây là chuyện anh sẽ khiến tôi hối hận không kịp ư? Thế nhưng tôi nói cho anh, tôi không gì phải lo! Như anh nói, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đây đều là tự nhiên, cho dù tôi đi để ý cũng không thay đổi được gì! Cho nên, cái uy hiếp này của anh đã sai lầm rồi!"

Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười cực kỳ sung sướng, giống như đang cười người nào đó ngu ngốc. "Kỳ thật, tôi vừa mới trêu chọc em, cũng là lấy thân phận tổng giám đốc quan tâm nhân viên một tý. Nhìn xem đêm giao thừa của em đã từng vui vẻ sao?"

Quan Tĩnh lấy tốc độ nhanh tiêu hóa lời nói của anh, cũng thần tốc điều chỉnh lại cảm xúc chính mình. "Tôi rất vui, cám ơn anh đã lo lắng!"

"nói xong rồi sao? Chia tay sau này vẫn là bằng hữu!" Giọng nói của anh bỗng nhiên khôi phục lại bình thường!" cô ấy đem sủi cảo nấu xong rồi, trước không nói chuyện với em nữa, nghỉ ngơi thật tốt, năm sau làm việc tốt hơn! Tôi còn muốn gọi điện thoại cho Vũ Nghê nữa!"

"Anh cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt! Tạm biệt!" Nhiều cảm xúc nói không nên lời, cô liền cúp điện thoại.

"Tưởng Vũ Hàng gọi điện thoại à? Anh ta có ý tứ gì?" Vũ Nghê đi tới, quan tâm hỏi!

Quan Tĩnh lải nhải môi đỏ mọng. "không chuyện gì, chính là cấp trên gọi điện thoại cho cấp dưới, bày tỏ quan tâm một chút, anh ta lập tức sẽ gọi cho bạn!" Quan Tĩnh chỉ chỉ di động trong túi áo Vũ Nghê!

Qủa nhiên, điện thoại Vũ Nghê đặt ở trong túi, tiếng chuông vang lên chấn động. "Tưởng tổng, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới, hi vọng em trong một năm mới làm việc suôn sẻ, đồng thời cũng chúc mừng em, trong năm mới lại có thể làm mẹ!"

"Cảm ơn!" Trừ bỏ lời "Cám ơn" ngoài ra cô thật sự không nghĩ muốn cùng người này nói nhiều lời hơn một chữ! Anh ta có lỗi với người bạn tốt nhất của cô, cũng chẳng khác nào có lỗi với cô!

"Ừ, tốt lắm, tạm biệt! Anh yêu, tới ăn sủi cảo nhanh!" Bỗng nhiên, một tiếng nói nữ tính, truyền vào điện thoại!

Vũ Nghê vừa muốn hỏi "Là ai"!

Tưởng Vũ Hàng trước một bước đem điện thoại cắt đứt!

Nhìn điện thoại, hai má Vũ Nghê căng thẳng. "Tĩnh Tĩnh, cậu thật nên là đem chuyện của đứa bé nói cho anh ta biết, ít nhất cho anh ta biết, anh ta có lỗi với cậu!" Tức giận, cô thật sự vì Tĩnh Tĩnh cảm thấy tức giận bất bình!

Quan Tĩnh nhẹ nhõm mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. "Nếu cần lời 'Thực xin lỗi' của anh ta, anh ta làm sao chỉ có lỗi với tớ điểm này? Anh ta có lỗi với tớ rất nhiều! Hơn nữa, tớ Quan Tĩnh cũng không phải không có tiền, cái gì phí giải phẫu, phí dưỡng bệnh, tớ đều không cần anh ta lo! đi thôi, chúng ta đi nấu sủi cảo! Đúng rồi, còn có túi bánh trôi nữa, đồ ngọt tớ sẽ làm, mấy ngày trước tớ ở nhà làm thử rồi, mùi vị cũng không tệ lắm!"

Vũ Nghê nhìn cô ấy quả thật rất vui vẻ, cuối cùng cũng yên tâm, ít nhất bây giờ, Quan Tĩnh hẳn là không luẩn quẩn trong lòng mà tự sát!

Nếm qua sủi cảo, bánh troi, sau khi nghe được tiếng chuông điểm 0 giờ, mọi người cuối cùng cũng nghênh đón năm mới đến! Đồng thời, mọi người bận rộn một ngày, chơi một ngày, nên từng người đi vào phòng ngủ!

"Tiếng chuông điểm qua năm mới, anh đã ước cái gì vậy?" Sau khi vào trong phòng, hai vợ chồng rốt cục có cơ hội yên tĩnh nói chuyện với nhau! Vũ Nghê vòng tay ôm cổ Lạc Ngạo Thực, thân mật dựa vào ngực anh!

Lạc Ngạo Thực nghiêng đi đầu, nhìn cô một cái. "Ước gì à, đương nhiên là không thể nói ra rồi!"

"Chúng ta còn phải giữ bí mật sao?" Vũ Nghê nhíu cái mũi lại!"

"Vậy em nói cho anh biết, em đã ước cái gì?" Lạc Ngạo Thực cực kỳ thông minh, đem câu hỏi trên người mình dời đến người cô!

Vũ Nghê buông lỏng anh ra, chui vào trong chăn mền, cười hì hì nói: "Cầu bọn nhỏ lớn lên khỏe mạnh, mọi người trong nhà hạnh phúc an khang, anh vẫn mãi yêu em!" Kỳ thật, cô còn có một tâm nguyện, đây cũng là tâm nguyện mỗi năm của cô, đó chính là hi vọng có thể nhìn thấy mẹ mình và em gái!

Hi vọng mẹ và em gái thật hạnh phúc!

Nhìn trong mắt cô bỗng nhiên ảm đạm, Lạc Ngạo Thực sờ sờ đầu cô: "Yên tâm, anh sẽ mãi yêu em, từ kiếp này đến kiếp sau!"

Gương mặt Vũ Nghê nâng cao, đôi mắt lóe lên ý cười. "Từ kiếp này đến kiếp sau, anh không cảm thấy chán sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện