Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 396: Công cụ để phát tiết



Khuôn mặt của Bùi Tạp Tư ngay tức khắc lật nghiêng sang một bên, mái tóc cũng bạt nghiêng theo, chứng tỏ lực đánh của Tư Vũ rất mạnh. Bùi Tạp Tư sững sờ nhìn Tư Vũ. Từ trước đến nay anh luôn ăn trên ngồi trước, đối với cái tát bất thình lình này không kịp phản ứng, không kịp chuẩn bị.

Nhưng cái tát này chỉ là cái đầu tiên. Tư Vũ giơ cánh tay lên, bàn tay tát qua tát lại vào mặt của anh rất mạnh! Vừa đánh,Tư Vũ vừa khóc nức nở, la hét đến khàn giọng: "Bùi Tạp Tư, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy, tại sao anh có thể làm những chuyện khiến người khác phải buồn nôn như vậy! Trong khi em mang thai con của anh, anh lại trần truồng đi ôm gái, phản bội em! Tại sao anh lại làm như thế... rốt cuộc anh đã nghĩ những gì đây, trong lòng anh hoàn toàn không hề có em, không hề có!"

"Không, trong lòng anh luôn có em, thật đấy... Tư Vũ, người anh yêu chỉ có em mà thôi, em hãy tin anh đi... "

Yêu ư? Bị vợ bắt quả tang ngay tại giường, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc, vậy mà anh vẫn không biết ngượng, lại còn trâng tráo mở miệng nói yêu cô... "Anh đã làm gì để cho em tin anh được đây? Anh ở đây ân ái với người đàn bà khác, mà còn dám nói yêu em sao?"

"Tư Vũ, em hãy nghe anh nói... anh... đây chỉ là ham muốn, đó chỉ là nhu cầu sinh lý mà thôi... Chuyện này không liên quan đến tình yêu! Thật sự trong lòng anh không hề phản bội em! "Mặt của Bùi Tạp Tư không biết do bị đánh, hay là do hổ thẹn, hoặc cũng có thể là gấp gáp... tóm lại đã đỏ không thể tưởng tượng nổi.

"Câm miệng, câm miệng, em không muốn nghe những chuyện ma quỷ của anh..." Tư Vũ hét lên, cho anh cái tát cuối cùng.

"Em đừng nóng giận, cẩn thận Bảo Bảo!" Bùi Tạp Tư vẫn không hề né tránh, những cái tát liên tiếp làm tóc tai của Bùi Tạp Tư rối loạn, dù bị đánh nhưng anh không hề có cảm giác thấy đau đớn.

"Anh vẫn còn biết em đang mang thai sao... Khi anh ở trên người phụ nữ khác anh có từng nghĩ đến em không? Chẳng lẽ anh không hề áy náy, dù chỉ là một chút thôi sao? Anh có từng nghĩ anh đã có lỗi với con, có lỗi với em không? Bây giờ anh vẫn còn muốn cùng em về nhà mẹ, anh không thấy xấu hổ với cha mẹ của em sao? Anh nghĩ những hành vi trái đạo đức của anh ở bên ngoài, thật sự là sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?" Nước mắt của Tư Vũ đua nhau rơi xuống không ngừng.

"Cầu xin em đấy, em đừng tức giận nữa... em cứ như vậy sẽ bị ảnh hưởng đến con mất!" Nhìn thấy cô miệng thở hổn hển, người vẫn còn run lên vì cơn tức giận, sắc mặt Bùi Tạp Tư đang đỏ ngay lập tức tái nhợt đi: "Anh đã sai rồi, em muốn đánh, muốn mắng tùy em, chỉ xin em đừng quá tức giận mà thôi, có được không?

Cô cũng biết tức giận lúc này là không tốt, cáu giận rất dễ gây hiện tượng sinh non. Nhưng thật sự bây giờ cô không thể khống chế nổi bản thân, không sao bình tĩnh lại được:"Chúng ta hãy ly hôn đi!" Cuối cùng, cô chỉ nói ra mấy chữ như thế.

Cô muốn rời khỏi nơi này, nếu không cô sẽ càng tức giận hơn nữa, sẽ tổn hại tới cục cưng. Cô không muốn có bất kỳ sự nguy hiểm nào xảy ra với cục cưng. Nếu như vậy, cô thật không có cách nào tha thứ cho mình, cô sẽ hận mình đến chết.

Sau khi nói xong, Tư Vũ run lẩy bẩy đi về phía trước. Mặt đất mềm quá, bàn chân tựa như đang dẫm lên bông vải vậy, đất mềm đến mức khiến cô bước đi về phía trước thật khó khăn, không thể nhấc nổi

bàn chân!

Tất cả quần áo đều ở đầu giường, Diệp Chức Nhân không sao đi qua được, đành đứng ở một bên, im lặng nhìn chuyện đang xảy ra ở trước mắt.

Thì ra người phụ nữ mang thai này không phải là Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ hoặc là Tiểu Lục của Bùi Tạp Tư, mà là vợ của anh! Hóa ra vợ của anh rất đẹp, không thể không thừa nhận dáng người của vợ anh thật tuyệt vời.

Ha... ha. chẳng qua điều nàyçàng chứng minh câu nói:người phụ nữ có khuôn mặt đẹp cóvóc dáng đẹp cũng chưa chắc giữ được trái tim người đàn ông, điều quan trọng là, để giữ được người đàn ông thì phải có thủ đoạn! Nếu không thì trước kia ở nước Anh, công nương Diana cũng sẽ không bị bỏ rơi, cuối cùng đành chịu thất bại trong hôn nhân, bởi vì Thái tử Charles đi ngoại tình.

Diệp Chức Nhân đứng ở một bên, âm thầm tiến hànhphân tích.

Ly hôn... ly hôn càng tốt... biết đâu đấy, có thểcô ta sẽ có cơ hội thì sao...

Còn Bùi Tạp Tư, bây giờ toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên người Tư Vũ, anh hoàn toàn không rảnh rỗi mà để tâm đến người đàn bà dâm đãng kia!

Xoay người chuẩn bị bước ra cửa, Tư Vũ không nhịn được lại nhìn sợi dây chuyền ‘Ánh sao đêm’ trên cổ người đàn bà kia. Viên kim cương trong suốt long lanh như giọp nước mắt nhìn thật chói mắt. Nó thật là đẹp, nhưng màcàng đẹp, càng sáng, lại càng như thiêu đốt ánh mắt của cô.

Sợi dây chuyền này là ai đưa cho cô ta đây, chẳng lẽ là Bùi Tạp Tư sao ? Hay là cô ta còn có người tình khác?... Chuyện vừaxảyra ở đây, ngay trước mắt cô đã khiến cô cảm thấy thương hại cho chínhmình. Cô vẫn ôm một ảo tưởng, hi vọng sợi dây chuyền này không phải do Tạp Tư tặng, mà là do những người đàn ông khác đưa cho cô ta!

Mặc dù không thiếu những người đàn ông có thể vung tiền như rác bỏ ra sáu mươi vạn Đô-la, nhưng mà cô vẫn ôm một tia cuối cùng hi vọng người mua sợi dây chuyền nàykhông phải là anh!

Ha ha...

Trong lòng Tư Vũ cười khổ, anh biết cô thích ‘Ánh sao đêm’ như thế, hơn nữa cô cũng đã tâm sự với anh về ý nguyện vọng của mình với ‘Ánh sao đêm’, cùng với ý nghĩa của nó. Ví như xảy ra tình huống anh chính là người đã dùng tiền để đoạt lấy sợi dây chuyền, sau đó đưa cho tình nhân... Nếu đúng như thế, côlàm sao chịu nổi điều này đây?

Đó không chỉ là sự phản bội, nó đã gây tổn thương cho cuộc hôn nhân của cô. Hơn nữa, vốn là một phụ nữ coi trọng lòng tự tôn và sự tôn nghiêm, đây lại càng là một đòn chí mạng đối với cô! Anh làm như vậy giống như kiểu dùng sự im lặng để biểu thị việc anh yêu quý tình nhân hơn vợ của mình.

Hơn nữa mặc dù đã qua hơn mườingày, nhưng lờinói của nhân viên bánhàng cô vẫn nhớ như in: “Người đàn ôngmua ‘Ánh sao đêm’ khá yêu bạn gáicủa mình... Khiến cô ta và nhóm nhânviên bán hàng cũng thấy cảm động!”

Tình cảm khiến cho người khác phải hâm mộ như vậy, ngàn vạn lần không thể ngờ lại được anh dành cho người phụ nữ khác!

DiệpChức Nhân là dạngđàn bà gì, chỉ cần thoáng nhìn thấy ánh mắt đối phương, cô ta đại khái đã có thể đoán được! Ánh mắt của Bùi phu nhân nhìn chiếc dây chuyền trên cổ cô ta khá quấn quít... vừa thống khổ, vừa thích, muốn nhìn lại không dám nhìn!

Rõ ràng Bùi phu nhân rất yêu thích sợi dây chuyền này, nhưng lại đau khổ không dám nhìn, chắc là bởi vì sợi dây chuyền này đang đeo ở trên cổ người đàn bà khác, hơn nửa lại còn là người đàn bà vừacùng chồng mình vụng trộm với nhau.

Phải nói, cô ta không thể không thừa nhận, quả thật ‘Ánh sao đêm’ rất phù hợp với khí chất của Bùi phu nhân, giống như sợi dây chuyền này được thiết kế là để dành riêng cho cô ấy vậy!

Ha ha.. kết hợp mấy yếu tố lại với nhau, cô ta đã hiểu hết toàn bộ câu chuyện.Ha... ha.. sợi dây chuyền này Bùi Tạp Tư chính là mua cho vợ mình, chẳng qua chỉ vì mặt mũi đàn ông mà anh rất không tình nguyện đành đưa cho cô ta.

Ha... ha. bây giờ cô ta có một dự cảm, cũng có thể gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ, nhất định người đã đặt cọc sợi dây chuyền chính là phụ nữ trước mắt này!Nói đùa, mặc dù bây giờ không thiếu những ông chủ lớn nhiều tiền, nhưng mà có thể nói, phụ nữ đặt cọc để mua một hàng hóa quý giá như sợi chuyền kia, qủa thật cũng rất hạn hữu. Hơn nữa, việc Bùi Tạp Tư nhất định muốn lấy lại dây chuyền cũng đã chứng tỏ điều cô ta phỏng đoán!

Thật đúng như sách vậy... thú vị, thú vị. Thú vị quá đi mất!

Lẩm bẩm xong cô ta chợt muốn giải đáp điều mình vừa nghĩ, liền to gan muốn thử một chút xem sao!

Diệp Chúc Nhân cố ý lấy sợi dây chuyền ra, giữ trong tay ngắm nghía, như muốn quyến rũ ánh mắt của Tư Vũ.

Sau đó, cô ta ra vẻ hết sức nghiêm chỉnh nói: “Bùi phu nhân, tôi nghĩ là người đã hiểu lầm Bùi tiên sinh rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện