Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 424: Người nào chiếm giữ?



Hai má trắng của Tư Vũ liền đỏ lên, khó xử né tránh ánh mắt - -

"Có thể chứ?" Ryan truy hỏi nói.

Cô khẩn trương, anh càng hồi hộp.

"Thực xin lỗi, em không phải độc thân, cho nên không có biện pháp tiếp nhận theo đuổi của anh!" Tư Vũ có lỗi để xuống cốc nước tinh xảo, bất an cầm lấy cặp da."Em tháy bây giờ đã khuya, em nghĩ em nên về nhà thôi!"

"- - được!" Ryan goi bồi bàn lại, trả tiền và cho tiền boa!

Sau đó, Ryan đi đến trước xe, lại quan tâm mở cây dù, lo cho Tư Vũ lên xe Mercedes!

Bởi vì Tư Vũ xấu hổ cho nên vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, đường phố hai bên cửa hàng lóe ra đèn neon , trong ánh mắt cô chợt lóe lên!

Có phải cô đã sai rồi không, cô không nên đáp ứng lời mời của tổng giám đốc?

Cô có bị cho là người xấu không đi lợi dụng người khác?

Đang lúc bẻ lái Ryan tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Tư Vũ, anh nhẹ nhàng cười rộ lên, không nghĩ muốn cho cô áp lực qua nhiều."Em không cần nghĩ quá nhiều đâu. Giữa bạn bè cùng dùng cơm, không phải chuyện rất bình thường hay sao?"

Tâm tư của cô lại bị người khác nhìn thấu, Tư Vũ khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng anh nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, làm cô thả lỏng xuống, trên mặt rốt cục cũng tươi cười!

"Bùi Tạp Tư là chồng của em sao?"

"Anh làm sao mà biết?" Tư Vũ nghi hoặc nhướng lông mày, lớn giọng hỏi!

"Tối hôm đó ham muốn chiếm hữu của anh ta lớn như thế, không tránh được làm cho người khác hoài nghi!"

Ham muốn chiếm hữu? Có lẽ vậy? Nhưng có ham muốn chiếm hữu, lại cũng không phải bởi vì yêu cô, kia chỉ là chủ nghĩa nổi loạn của đàn ông.

"Các người thật sự sẽ ly hôn sao?" Sau khi Ryan vừa hỏi xong, lại lập tức nói: "A..., thật xin lỗi, anh hỏi thất lễ như vậy."

"Em biết anh vì cái gì lại hỏi như vậy, không có vấn đề gì!" Tư Vũ cười khổ, ánh mắt thay đổi tiếp tục nhìn cảnh ngoài cửa sổ."Em sẽ ly hôn - -" tuy nói như vậy, nhưng câu nó ấy thiếu tự tin, ngực cũng nổi lên đau đớn.

Đau, là vì cô đối với anh có lưu luyến, nhất là trải qua nhiều ngày ở chung, chiếu cố của anh, loại lưu luyến này càng không muốn thì cũng ngày càng khắc sâu.

Đúng vậy, trong lòng cô vẫn còn một cánh cửa, cô không cách nào vượt qua!

Mượn cơ hội này, Ryan khẩn trương hướng cô nâng đỡ mình."Hi vọng em có thể suy xét một chút, tin tưởng anh, có lẽ em bin mẹ em làm ảnh hưởng sâu sắc, nhưng anh một người rất truyền thống. Anh tuyệt đối là một người đáng để dựa vào, hơn nữa là rất người chung tình!"

Tư Vũ không có lên tiếng trả lời, Ryan biết điều cũng không có nữa tiếp tục!

Âm thanh những giọt mưa đập lên kính xe đồm độp, có vẻ như mưa rất lớn - -

Mưa ở bên ngoài giống như càng lúc càng lớn rồi !

Anh - -

Anh nhất định sẽ không ở đó, nếu không, anh cũng sẽ gọi điện thoại cho cô!

Nghĩ tới đây, Tư Vũ cũng yên tâm!

************************************** phân cách tuyến *******************************

Đứng trong đêm mưa lạnh Bùi Tạp Tư sớm đã đem tầm mắt tập trung vào chiếc xe đang chạy vào, chiếc xe dừng lại, anh biết cô đã trở về!

Dễ dàng thấy được là có một người khác đưa cô về, mà người này nhất định là một người đàn ông, nếu anh không có đoán sai, người kia là người đàn ông nước ngoài đó.

Về kết quả này anh đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cho dù có chuẩn bị nhưng trong lòng anh vẫn rất tức giận.

Một âm thanh khác vang lên làm anh lập tức nhớ tới, anh không có quyền gì đi trách cô cả!

Mà ngồi ở trong xe Tư Vũ, dựa vào anh sáng của xe cô nhìn thấy người đàn ông ấy đang đứng trước cửa, tâm lập tức liền xoắn lại, tất cả tinh lực đều đã dời lên trên người anh, rốt cuộc dời không ra!

"Anh đưa em vào trong - -" thời điểm nói chuyện, Ryan đã cởi dây an toàn, mở cửa xe!

"A..., không cần - - "

Tư Vũ đã ngăn cản nhưng anh không ngừng lại, chỉ có thể để cho anh mở ô dù hộ tống đến trước cửa!

Cô càng thấy anh rõ ràng hơn, mái tóc dài mềm như tơ ở trong gió có chút lộn xộn, bị nước mưa làm ướt dính ở trên trán anh, anh khôi ngô đứng thẳng trên gương mặt cũng dính đầy cước mưa. Tây trang cao cấp, nhìn kỹ, cũng đã bị nước mưa làm ướt cả!

Cô đau lòng, cũng ~ tự trách mình!

Cô nhìn anh, trong khi đó tầm mắt của anh cũng rơi trên người co - -

Trên người mặc bộ đồ công sở, mang giầy cùng màu, tóc màu đen xoã trước áo. Cô mặc đồ có chút rộng nhưng không bao hết dáng người mê hoặc của cô, váy ngắn tới gối cũng dễ dàng bao quanh cái mông cong mê người của cô, hai chân cân xứng ở trong bóng đêm cũng làm người khác mê hoặc!

Lúc này gợi cảm cùng xinh đẹp không thể hình dung đầy đủ cô, cô càng chuyên nghiệp, xinh đẹp càng thêm phong phú, đương nhiên cũng càng hấp dẫn người!

Nhưng, chết tiệt phần duyên dáng này phải hoàn toàn thuộc về một người là anh, chỉ có anh mới có thể nhìn cô.

Dựa vào cái gì để cho cái tên đàn ông chết tiệt này nhìn chứ!

Một tay Bùi Tạp Tư nắm lấy tay Tư Vũ, đồng thời kéo vào trong lòng, anh ngẩng gương mặt âm u lên, rất không cao hứng nói: "Cảm ơn anh đã đưa vợ tôi về, hiện tại anh có thể đi, thuận tiện nói cho anh biết, về sau cách xa vợ tôi một chút!"

Ryan giống như không có nghe Bùi Tạp Tư nói, chỉ hỏi Tư Vũ."Cần anh giúp đỡ không?"

Bùi Tạp Tư càng thêm dùng lực ôm chặt Tư Vũ, đồng thời cúi gương mặt xuống, cưỡng ép hôn môi đỏ mọng của Tư Vũ, phát ra tiếng 'Ba' vang dội.

Cô thật không ngờ anh sẽ như vậy, ở trước mặt người ngoài hôn môi mình, nháy mắt vừa ngượng ngùng vừa tức giận!

Toàn thân là nước, người chật vật không chịu nổi nhưng vẫn có thể ôm Tư Vũ, khí thế ngạo mạn, hướng người nước ngoài nhìn bằng nữa con mắt."Đây là vợ của tôi, cô ấy có chuyện gì, có tôi, không cần anh giúp đỡ!"

Bùi Tạp Tư nói chuyện giọng điệu đã rất khó chịu, mặc cho ai đều có thể nghe ra, Tư Vũ là vật anh sở hữu!

"Cảm ơn bữa tối của anh, thời gian không còn sớm, tổng giám đốc ngài vẫn nen về sớm một chút, chào tạm biệt!" Tư Vũ khẩn trương đối với ông chủ của mình nói, để cho anh rời đi trước!

Ryan không phục nhìn Bùi Tạp Tư liếc mắt một cái, sau đó nhìn về phía Tư Vũ."Anh nghe lời em, nhưng em có cần giúp đỡ nhất định gọi điện thoại cho anh!" Sau khi gật đầu, Ryan miễn cưỡng đi vào trong xe!

Bùi Tạp Tư buồn bực nhìn chằm chằm Tư Vũ, chết tiệt, cô vậy mà vẫn nhìn người khác, chiếc xe kia đều đã đi xa như thế, cô thế nhưng vẫn nhìn chăm chú như vậy!

Anh thực muốn lớn tiếng chất vấn cô, nhưng anh không dám, anh sợ chính mình lại rước lấy buồn bực của cô."Thực xin lỗi, hình như anh có hơi vô lễ với bạn của em, là anh không khống chế được, hi vọng em sẽ không trách anh!" Đầu tiên anh giải thích!

Tư Vũ quay đầu đi, đối với lời giải thích của anh khá bất ngờ, lỗ tai của cô không có nghe lộn chứ? Chỉ có điều câu giải thích này, quả thật dễ dàng làm cơn tức của cô bộc phát."Anh nên rời khỏi đây, mưa lớn như vậy, quần áo của anh đều đã ướt hết rồi !"

"Anh nghĩ đến em ở trong công ty tăng ca. Sợ em trở về không kịp ăn cơm, sẽ đói!" Bùi Tạp Tư rất săn sóc nói."Hơn nữa, mưa lớn như vậy, anh cũng lo lắng em cùng Hoan Hoan, anh lại không dám điện thoại cho em, sợ quấy rầy em, cho nên liền một mực ở chỗ này chờ!" (@sani: ném đá BTT có vì câu này của a mà mềm lòng ko, mình là có rồi nha)

"Vậy nếu tối nay tôi không trở lại thì sao?" Anh cũng vẫn sẽ chờ đợi sao?

"Anh chuẩn bị qua 10 phút nữa, nếu em không trở về, anh liền về Úy Lam Loan gọi điện thoại - - nếu em không có ở nhà, anh sẽ báo cảnh sát!"

" - -" Tư Vũ đứng ở trước cửa, hiện tại cô do dự không biết là nên để cho anh đi, hay là để cho anh lên lầu! Hiện tại đang ở giai đoạn riêng , hình như không có lý do gì để cho anh đi lên, nhưng trên người anh đều là nước!

"Anh ăn chưa!"

"Em đói chưa?"

Bọn họ một lời đồng thanh nói, sau đó hai người đều lâm vào lúng túng.

"Vậy em lên lầu nghỉ ngơi đi, anh đi về!" Bùi Tạp Tư cô đơn nói xong, cầm theo đồ đạc muốn đi!

Bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện một đường ánh sáng cắt qua phía chân trời, một giây sau liền truyền đến tiếng sét đánh!

"A - -" Tư Vũ sợ hãi kêu lên!

Bùi Tạp Tư xoay người một cái, đem Tư Vũ kéo vào trong lòng."Không có chuyện, không phải sợ, chỉ có liền là tiếng sét mà thôi!" Môi mỏng của anh dán lên cái trán của cô, trằn trọc hôn nhẹ.

"Môi của anh nóng quá, anh phát sốt rồi hả?" Tư Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, lo lắng vuốt ve trán của anh!

Quả nhiên, rất nóng!

"Anh không sao - - hắt xì - -" ông trời đều không cho Bùi Tạp Tư nói dối, làm cho anh lập tức hắt xì!

"Anh mau lên nhà đi, vào nhà lau khô người, còn quần áo thì đi sấy khô, rồi sau đó anh kêu người lái xe tới đón anh!" Nhưng trong lòng cô lại rất rối bời, Tư Vũ thay anh an bài tốt đẹp!

Mà Bùi Tạp Tư lại rất kinh ngạc, ngạc nhiên mừng rỡ , không dám tin đi theo cô đi vào thang máy, đi lên tầng chín khu nhà trọ!

****************************** phân cách tuyến *******************************

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, đứng ở trong bếp, Tư Vũ đang nấu canh gừng, cảm giác chính mình thật là điên rồi. Hiện tại đã hơn chín giờ đêm cô lại để cho anh đi lên, cô có phải điên rồi không?

Nhưng anh phát sốt thì sao? Cũng không phải vấn đề lớn gì, cô làm gì phải lo lắng cho anh như vậy, làm gì phải giúp anh sấy khô quần áo, làm gì phải nấu canh gừng cho anh?

Sau khi cô sanh non, anh đã làm cái gì cho cô?

Anh đã từng lo lắng cho cô sao? Anh vừa làm mất đứa nhỏ có đau lòng sao?

Bụp - -

Bỗng chốc Tư Vũ tắt bếp ga đi, không cho anh uống canh gừng nữa, hiện tại cô muốn anh rời khỏi đây!

Cô mới vừa quay người, thấy anh đi ra bên hông chỉ quấn một tấm khăn tắm lớn màu trắng, chính là đang dừng lại nhìn cô."Anh tìm không thấy cái gì thích hợp, cho nên liền dùng tấm khăn tắm này! Là của em đúng không?" Anh chỉ chỉ trên eo mình!"Không phải của Hoan Hoan đúng không?"

"Đúng!" Mặt nàng đỏ, tầm mắt né tránh không nhìn hắn.

Không xong, anh chỉ như vậy đã khiến cô đỏ mặt!"Anh có phải nên gọi điện cho tài xế tới rước rồi không?"

"Trong nồi là cái gì, là canh gừng sao?" Bùi Tạp Tư không có trả lời câu hỏi của cô, ngược lại đi tới phía sau cô - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện