Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 497: Đại kết cục (phần 1)



“Tạp Tư, sao cậu lại nói với mẹ tôi như thế?” Vũ Nghê vừa mới tới và nghe thấy, cô tức giận trừng to hai mắt, đứng chắn trước mặt Hòang Mai Diễm tựa như bảo vệ mẹ mình, hùng hổ trừng mắt với Bùi Tạp Tư.

“Con gái, không có gì đâu, lời cậu ấy nói là sự thật, mẹ không hề trách cậu ấy!” Hòang Mai Diễm trấn an con gái, Vũ Nghê không thể nào tức giận được, cô vừa mới sinh con nên thân thể vẫn còn rất yếu, nếu để tâm trạng không được thỏai mái, tức giận hay đau lòng thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe vốn có của mình. “Trước tiên con đi lên lầu đi, mẹ muốn nói chuyện một chút với cậu ấy.”

“Không, mẹ, con không đi lên.” Cô không thể để cho mẹ mình bị khi dễ như vậy được, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cô coi như bạn bè tốt của mình, cũng là người thân của mình. “Tạp Tư, cho dù là mẹ tôi có sai trái đi nữa thì cũng là trưởng bối của cậu. Cho dù cậu không suy xét bà nhân danh là trưởng bối, thì cũng nên ngẫm lại, chuyện xảy ra như vậy muốn sai cũng không thể một mình mẹ tôi chịu tội được, nếu cậu muốn mắng thì cũng nên mắng luôn cả ba mẹ cậu đấy. Đối với mẹ tôi thì việc cậu chỉ có thể làm là cầu xin mà thôi, cậu có hiểu không?”

“Cầu xin? Ha ha….” Bùi Tạp Tư cười rộ lên với giọng điệu châm chọc. “Vũ Nghê, nếu là Jerry, nếu đổi lại Jerry cùng người phụ nữ khác cặp kè nhau ở bên ngòai thì cô cũng để cho con trai của cô đi cầu xin đối phương hay sao?”

“Cậu….Tôi luôn tự hào rằng Lạc Ngạo Kiệt không bao giờ làm ra lọai chuyện này, nếu như anh ấy thật sự làm thì tôi cũng đành phải tàn nhẫn với anh ấy, bởi vì anh ấy đã phản bội lại tình cảm…..” Vũ Nghê nói rất chắc chắn, sau đó cô kiên định yêu cầu “Bùi Tạp Tư, hiện giờ tôi muốn cậu xin lỗi mẹ tôi.”

“Cái gì?” Bùi Tạp Tư dường như đang nghe một người ngòai hành tinh nói chuyện, một câu cũng không hiểu được.

“Tôi nói cậu phải xin lỗi mẹ tôi.”

“Nói chuyện nghe hài hước ghê, hiện giờ tôi nể mặt cô là vợ của Jerry nên còn đối với cô rất ôn hòa, nếu không cô không có quan hệ với Jerry thì hiện giờ nhất định cô đã bị tôi đá văng ra xa rồi.” Phó Vũ Nghê thật sự là càng ngày càng có tình gây sự, thật là bị tên đần Jerry kia nuông chiều riết hư mà ra. Cô ta nghĩ sao vậy? mẹ cô ta phá họai gia đình người khác, là kẻ thứ ba, vậy mà cô ấy còn muốn anh xin lỗi sao? Nếu là trước đây thì anh rất tin tưởng Vũ Nghê sẽ không làm như vậy.

Vũ Nghê sau khi sinh con thì rất dễ tức giận, quả thật cô không thể kìm nén được cơn giận của mình được nữa, càng nghĩ càng cảm thấy được mẹ của mình cực kỳ bị ủy khuất. “Cậu phải xin lỗi mẹ tôi….”

Bùi Tạp Tư cũng chưa từng liếc mắt nhìn Tư Vũ một cái nào đã trực tiếp xoay qua Hòang Mai Diễm nói: “Những lời gì muốn nói vừa rồi cũng đã nói ra hết rồi, mời bà mau rời khỏi ba tôi, hôn lễ bà cũng đừng tham gia.”

Hòang Mai Diễm vô cùng xấu hổ, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt bà, cuối đầu nghẹn ngào nói “Con yên tâm, tôi nhất định sẽ rời đi, hôn lễ của con….hôn lễ của con tôi tuyệt đối cũng sẽ không tham dự!”

“Tốt…” Bùi Tạp Tư gật gật đầu, xoay người muốn đi.

“Bùi Tạp Tư, cậu đứng lại đó cho tôi.” Vũ Nghê hô lên một tiếng, liếc nhìn mẹ mình một cái, sau đó bước nhanh tới trước mặt Bùi Tạp Tư chặn lại.

Nhìn cô gái nhỏ nhắn ở trước mặt tựa như cô em gái của mình khiến cho Bùi Tạp Tư cau mày càng sâu. “Cô lại muốn gì nữa?”

Bốp….

Vũ Nghê nâng lên cánh tay sau đó dùng sức đánh vào bên má Bùi Tạp Tư một cái tát thật mạnh.

Bùi Tạp Tư nhất thời hòan tòan ngẩn ra.

Cùng lúc ấy Tư Vũ cũng vừa vặn chạy đến bên cạnh Vũ Nghê, cô kinh hãi hít mạnh một hơi.

Chị…chị dâu lần này thật sự đã nổi trận lôi đình rồi!

“Vũ Nghê….” Hòang Mai Diễm kinh hãi, khẩn trương lôi kéo con gái của mình lại. “Vũ Nghê, con không thể đánh Tạp Tư. Tạp Tư, cậu ấy nói không sai.”

“Mẹ, mẹ buông con ra, con nhất định phải làm cho cậu ấy xin lỗi mẹ.” Mặt dù cô đánh người ta thế mà ngược lại cô khóc rất thảm thiết, nước mắt, nước mũi tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Suốt cuộc đời của Bùi Tạp Tư chỉ một lần duy nhất bị Tư Vũ tát cho một cái. Giờ Bùi Tạp Tư thật sự rất tức giận không thể nào chịu được nữa, anh vuốt ve gò má của mình. “Phó Vũ Nghê, cô bị điên rồi sao….” Bùi Tạp Tư bắt được cổ tay của Vũ Nghê, nhưng lại không biết nên phát tiết như thế nào.

Chẳng lẽ, thân là một nam tử hán mà lại bị tát 2 lần bởi 2 người phụ nữa hay sao?

“Tôi không có điên, tôi nói cho cậu biết, cậu không được khi dễ mẹ tôi!” Vũ Nghê tức giận hô to.

Tư Vũ xoay người lại, đối diện với hai người họ, giữ chặt tay của Bùi Tạp Tư. “Tạp Tư, anh buông chị ra đi, anh không được làm chị ấy bị thương.”

Bùi Tạp Tư lộ ra vẻ mặt vô tội, ủy khuất nói với vợ mình. “Sao anh có thể đánh cô ấy được, nếu hiện giờ anh buông cổ ra, ta sợ rằng cô ấy cào anh….”

Cơ thể của Hòang Mai Diễm đang rất suy yếu, căn bản không thể kéo được con gái của mình đang trong trâm trạng bị kích thích, chỉ có thể đứng ở một bên gấp gáp đến nỗi khóc lớn. “hai đứa đừng đánh nhau nữa, đều là do mẹ sai, tất cả là lỗi của mẹ.”

Nhưng Vũ Nghê cùng Tạp Tư thật là cứng đầu và ngoan cố, không ai chịu thua ai cả.

Cùng với Tư Vũ vừa vặn bước tới, Bùi Chấn Lương mặc dù không biết được chuyện gì đã và đang xảy ra nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hiểu ngay. Ông cực kỳ đau lòng thay cho vợ mình nên kích động la lớn. “Dừng tay, hai đứa không thể đánh nhau, hai đứa là anh em ruột…”

“Không…” Hòang Mai Diễm dùng lực lắc đầu, không cho Bùi Chấn Lương tiếp tục nói nữa.

Vũ Nghê và Bùi Tạp Tư cảm thấy như cả hai đang bị rơi vào một mớ bòng bong, tòan bộ tâm trí đều bị chấn kinh sau khi nghe Bùi Chấn Lương nói, cô nhìn anh, anh nhìn lại cô…

Cậu ấy là anh trai của cô? Không, chuyện này sao có thể xảy ra như vậy được? mẹ của cô chỉ có 2 người con gái, chính là cô cùng với em gái Vũ Thường. Ba? Không, không, Tạp Tư càng không thể là con trai của ba được, cậu ta nhìn tựa như phiên bản của chú Bùi kia mà.

Cô ấy là em gái ruột của anh sao? Không, sao lại thế được? Mẹ của anh chỉ có mình anh là con trai, nhất định không có sinh thêm đứa em nào nữa mà. Ba? Tạp Tư nhìn về phía ba của mình, không phải, Vũ Nghê có ba mà, ông ta chính là Phó Quảng Nguyên. Cô vì muốn báo hiếu cho cha mình mới có thể chấp nhận làm thế thân cho em gái mình mà gả cho Lạc Ngạo Kiệt.

Sớm đã suy nghĩ đến bí mật này, người ngòai cuộc như Tư Vũ có thể tiếp thu tốt tin tức này, cô ôn nhu dùng lời nói nhỏ nhẹ giải thích cho Vũ Nghê và Tạp Tư đang trong tình trạng lẫn lộn tâm trí. “Em nghĩ….hai người hẳn là cùng mẹ khác cha, mẹ của hai người chính là….”

“Hòang Mai Diễm, Tạp Tư, mẹ Hai của con chính là mẹ ruột của con, con là do mẹ Hai và ta sinh ra!” Bùi Chấn Lương ngắt lời Tư Vũ giải thích.

Hòang Mai Diễm vừa khóc vừa không ngừng lùi về phía sau, hai chân bà đã mềm nhũn liền ngã ngồi vào trong ghế sofa. “Chấn Lương, anh không được nói, không nên nói ra….”

Bùi Tạp Tư nhíu mày, tâm trạng hết sức thống khổ, vô pháp tiếp thu sực thật này. “Không….mẹ Hai sao lại có thể là mẹ con được, con có mẹ ruột….” đã 35 năm kêu tiếng mẹ, vậy mà người phụ nữ anh đã kêu suốt 35 năm lại không phải là mẹ ruột của anh sao? Vậy mà người phụ nữa vẫn luôn luôn ở bên cạnh cha anh lại là mẹ ruột của anh sao? Không, làm sao lại có câu chuyện hài hước này được? Đây chính là kịch bản, là tình tiết của một bộ phim turyền hình tình cảm nào đó thôi, vậy mà sao lại “áp” vào thân thế anh như vậy được?

Bùi Chấn Lương ngồi vào ghế sofa, ôm chặt người phụ nữ đang khóc đến muốn ngất đi, đồng thời ông cũng đã khẳng định rằng đến cuối đời ông cũng không buông tay người phụ nữ này. “Bà ấy chính là mẹ ruột của con, Tạp Tư! Ba cùng mẹ con lúc còn sống ở nông thôn đã yêu nhau rồi…..”

Sau khi Bùi Chấn Lương quay về thành thị thì Hòang Mai Diễm mới phát hiện mình đã mang thai. Không bao lâu sau đó bà cũng chuyển đến thành thị. Bà không có ý nghĩ muốn vứt bỏ con của mình nên đã tìm đến Bùi Chấn Lương, đem chuyện mình mang thai nói cho ông biết.

Khi bà tìm đến ông thì bụng bà đã lớn, ngờ đâu nghênh đón bà chính là hôn lễ của ông với ngừơi phụ nữ khác.

Lúc đó, thanh niên cũng không như giới trẻ hiện giờ mà làm việc tùy hứng được, cho nên bà chỉ biết im lặng rời đi. Bùi Chấn Lương lại là một người trọng tình trọng nghĩa, một mực âm thầm chiếu cố Hòang Mai Diễm.

Mãi cho đến khi sinh ra đứa con trai, nhà họ Hòang không thể nhận đứa con rơi này cho nến muốn đem đứa bé cho người khác.

Mà lúc này vợ của Bùi Chấn Lương là Triệu Nguyệt Nga vừa mới đi làm kiểm tra thì phát hiện bà bị vô sinh. Cho nên sau khi thương lượng thì bà đồng ý thu nhận đứa con riêng này.

Lúc ấy, vào hòan cảnh này thì việc Hòang Mai Diễm giao con trai cho vợ chồng Bùi Chấn Lương nuôi dưỡng lại là biện pháp tốt nhất, ít nhất con trai mình còn được ở bên cạnh ba ruột, nếu so với mang cho người xa lạ nuôi nấng thì tốt hơn nhiều.

Vài năm sau đó, Hòang Mai Diễm được người khác giới thiệu đã đồng ý gả cho Phó Quảng Nguyên.

Phó Quảng Nguyên là một người thông minh, trên phương diện kiếm tiền cũng cực kỳ có năng lực, sau mấy năm kinh doanh thì cũng được coi như là một tiểu tư bản. Nhưng một người từ nghèo khó một khi có tiền bạc thì bắt đầu liều lĩnh, tựa như căn bệnh chung rất dễ bị nhiễm của tất cả đàn ông.

Bên ngòai trêu hoa ghẹo nguyệt, cơ bản hiếm khi ở nhà.

Nhưng Hòang Mai Diễm sau bao nhiêu tổn thương trong tình cảm, và đặc biệt quý trọng duyên phận vợ chồng của hai người cho nên bà cũng cố gắng vãn hồi cuộc hôn nhân này. Vì Phó Quảng Nguyên sinh ra đứa con đầu tiên chính là Phó Vũ Nghê. Thật ra mà nói khi Vũ Nghê được sinh ra quả thật đã khiến cho ông ta bớt phóng túng một chút, cũng thường xuyên trở về nhà hơn trước. Và cũng đã chu cấp cho Hòang Mai Diễm tiền sinh họat.

Nhưng bên ngòai ông ấy vẫn có không ít phụ nữ!

Cũng lúc này Hòang Mai Diễm bỗng nhiên lần thứ hai gặp lại Bùi Chấn Lương!

Cuộc sống hôn nhân của Bùi Chấn Lương có thể nói không được hạnh phúc như bề ngòai của nó. Triệu Nguyệt Nga bản thân bị vô sinh, tâm tình cùng tính tình rất tồi tệ, cộng thêm việc mỗi ngày phải đối mặt với chồng mình đã cùng một người phụ nữ khác sinh ra con trai thì tâm tình lại càng thấp như rơi vào đáy vực.

Nhưng Bùi Tạp Tư từ nhỏ cũng đã rất hiểu chuyện, anh rất biết lấy lòng mẹ mình, bộ dạng ngày càng xinh đẹp đã để cho bà thêm nở mày nở mặt, cho nên Triệu Nguyệt Nga không thể nào ghét bỏ đứa bé này. Cho nên đối với Bùi Tạp Tư, bà thật sự mang hai tâm trạng vừa thương vừa ghét, sự chán ghét cùng niềm yêu thương cùng tồn tại song song, khó có thể tự thóat ra được.

Mặt khác, có một vấn đề trọng yếu nữa chính là bà thật sự rất yêu Bùi Chấn Lương, bà si mê ông điên cuồng. Bùi Chấn Lương đối với bà cũng rất tốt, cho dù bà có cố tình gây sự, tính khí thất thường, thì cho tới bây giờ ông vẫn là cam chịu tiếp nhận, ông chưa bao giờ óan hận bà.

Cứ như vậy mà bà không thể tiếp nhận ly hôn. Bùi Chấn Lương cũng tìm không ra được lý do muốn ly hôn, cho nên ông chỉ cảm thấy cực kỳ thương cảm cho Triệu Nguyệt Nga.

Bởi vì hôn nhân của hai người như vậy cho nên ông cùng với Hòang Mai Diễm bỗng dưng trở thành tình cũ không rủ cũng tới mà ngừơi ta vẫn thường gọi là ngọai tình.

Sau khi nghe Bùi Chấn Lương kể lại mọi chuyện, Vũ Nghê khóc đỏ cả mắt. Bởi vì con đường tình duyên của mẹ mình thật sự rất thống khổ, cho dù bà cùng chú Bùi ở cùng nhau thì cũng quả thật là sai rồi. Nhưng mà đời người cũng chỉ có một lần mà thôi, cũng không thể yêu cầu mỗi người không được gây ra sự tổn thương cho người khác mà đem bi thương lưu lại cho chính bản thân mình được.

Bùi Tạp Tư không muốn nghe chuyện bọn họ nữa, vẻ mặt anh âm tình bất định, khiến cho không ai có thể đóan được anh đang nghĩ gì cả. “Nếu hai người đã chia tay nhau thì vì lý do gì mà cả hai vẫn ở cùng một chỗ với nhau? Nếu cảm giác được hôn nhân không hạnh phúc thì biện pháp tốt nhất sao không ly hôn đi. Sau đó lại đi tìm người thích hợp với mình, vì lý do gì vẫn phải ở cùng nhau như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện