Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 550: Sắp có chuyện vui (3)
Bây giờ anh nói những lời này còn có ích lợi gì chứ? Biết cô thương anh, cho nên anh vẫn bắt nạt cô, không biết quý trọng, còn coi tình yêu của cô với anh giống như thứ hàng hóa hạ giá kém phẩm chất cần phải xử lý!
Không dùng được, anh đã làm tổn thương cô sâu sắc, khiến trái tim cô cũng đã chết rồi!
Anh vẫn còn cố sức ôm cô.
Quan Tĩnh mở trừng hai mắt, nói rất tỉnh táo: "Nếu như anh muốn nói chuyện gì với tôi, trước hết buông tôi ra đã!"
"Được...” Tưởng Vũ Hàng nghe lời hiếm thấy, buông lỏng vòng tay mình ra!
Mà Quan Tĩnh thừa dịp này đi nhanh ra khỏi góc nhà. Cô vội vàng gọi giật lại một nhân viên trẻ. "Tiểu Huy, tin tức vừa mới nhận được, đã cắt nối biên tập xong chưa?"
Cậu thanh niên trẻ bị gọi đích danh bước chậm lại, chờ Quan Tĩnh đuổi theo: "Cắt nối biên tập xong rồi, chỉ chờ chị thu âm xong sẽ phát !"
"Được, để tôi qua đó luôn!"
Nhìn Quan Tĩnh đi xa, Tưởng Vũ Hàng giận mình, hung hăng đấm tay vào trên tường!"Ai..." Cô vẫn không muốn để ý đến anh, phải chăng cô còn chưa tha thứ cho anh!
*****************************
"Anh hỏi tôi, sao tôi biết được ?"
Đứng ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, vẻ mặt Vũ Nghê không chút biểu cảm dường như không muốn liên quan đến chuyện này, cô xòe tay, khẽ nhún vai vẻ vô sự: "Nếu như không phải là chuyện công việc, tôi đi đây, còn có mấy tin tức cần viết bài!"
Tưởng Vũ Hàng chắn ngang đường đi, hai tay túm lấy cánh tay của cô: "Bây giờ em không thể đi ... "
"Này, anh buông tôi ra..." Vũ Nghê trợn to hai mắt, nhìn mình cổ tay mình đang bị anh nắm lấy!
Tưởng Vũ Hàng giống như bị bỏng tay, lập tức buông ra!"Xin lỗi!"
Vũ Nghê cử động cổ tay một chút cho thoải mái, ngạo mạn nhìn anh: "Việc này coi như bỏ qua nhé, nếu như anh còn dám tùy tiện đụng tay của tôi, cẩn thận chồng tôi sẽ tức giận đánh bể đầu của anh đó!"
Ai, mặc dù trên miệng cô vẫn luôn “chồng tôi”, “chồng tôi” có vẻ rất thân mật, thật ra cũng là vì gần đây không biết rốt cuộc Lạc Ngạo Kiệt có yêu cô thật hay không mà cứ xoắn xuýt theo cô suốt! Nếu như cứ yêu thì chính cô lại chui vào ngõ cụt, ngay cả trái tim cũng để rơi mất.
"Em yên tâm, sau này anh cũng sẽ không bao giờ đụng vào phụ nữ khác dù chỉ là một chút. . ." Anh nói thật lòng, không phải giả vờ!
"Nếu như anh sớm nói lời như vậy, Tĩnh Tĩnh cũng không trở nên thương tâm khổ sở như hiện tại!" Vũ Nghê nói đầy thương cảm.
Tưởng Vũ Hàng phiền não nhắm hai mắt lại, Thật ra thì lâu nay anh cũng chỉ có một mình Tĩnh Tĩnh là bạn gái, mấy ngày trước anh có cùng với cô minh tinh kia ở chung một chỗ, anh cũng không hề chạm vào cô gái kia, còn cô ta cũng chỉ dùng miệng khiến anh cám ơn một lần mà thôi!
Anh chỉ muốn kiểm tra xem công cụ của mình có phải bị hỏng hay không mà thôi. Từ trước đến nay anh luôn là một người rất thích chơi đùa, chỉ cần phụ nữ có vóc người đẹp một chút, nhất định anh sẽ đưa dục vọng của mình vào. Nhưng sau khi bị Quan Tĩnh đuổi ra ngoài thì anh cũng không còn cảm giác gì với phụ nữ nữa!
Thông qua sự giới thiệu của lũ bạn vô lại, bọn họ nói cái cô tiểu minh tinh kia rất xuất sắc, rất biết cách chơi đùa, cho nên anh mới thử cùng cô gái đó chung sống mấy ngày. Nhưng trên thực tế, anh tuyệt đối không có một chút cảm giác với cô ta!
Vẻ mặt của Tưởng Vũ Hàng đã thiếu đi vẻ hăng hái, mệt mỏi không chịu nổi, xoa xoa tay: "Vũ Nghê, rốt cuộc em có định giúp anh hay không? Trước mặt Tĩnh Tĩnh em phải nói tốt giúp cho anh, thuyết phục cô ấy một chút, em không thể nói không giúp được!"
"Tôi sẽ nói, nhưng nếu như cô ấy không nghe thì sao?" Vũ Nghê có chút trợn mắt nói mò. Nhưng tuyệt đối cô sẽ không nói, là vì muốn tốt cho hai người bọn họ. Cô sẽ nói, nhưng tuyệt đối sẽ không nói lúc này: "Tôi cũng sẽ nói giúp anh, nếu như anh muốn lấy lòng của cô ấy, trước hết anh phải có thành ý, anh phải cho cô ấy thấy được cảm giác anh đối xử tôn trọng với cô ấy, như vậy mới có thể được !"
"Thành ý, tôn trọng ..." Tưởng Vũ Hàng nhíu mày, lẩm bẩm hai cụm từ này.
*****************************
"Oa ha ha, tôi phát giác ở bộ phận chúng ta tổng hợp thông tin của chúng ta thật là tốt, ngày nào cũng có thể ăn được miễn phí bữa trà chiều, chỉ có điều, chuyện này cũng hại tôi phải tốn tiền đi giảm cân, gần đây cũng mập lên ba cân rồi!" Trợ lý Tiểu Na nói vừa hưng phấn lại vừa khổ sở!
Lúc ăn cái miệng thật là sảng khoái, nhưng sau đó cũng thật sự đã làm cho cô chịu tội, chiếc quần jean mấy ngày trước vừa mới mua cũng đã không thể mặc được nữa rồi. Phải biết chiếc quần đó thuộc hàng hiệu nổi tiếng, tốn năm sáu trăm đồng cơ đấy!
Chủ biên cũ của bộ phận thông tin, vừa ăn trứng, vừa nói trêu ghẹo: " Cậu sợ cái gì chứ? Bảo chủ biên Quan Tĩnh của chúng ta về nói với bạn trai của cô ấy, có một người trong tổ chúng ta muốn được tặng một chiếc thẻ tập thể hình, OK? Được không, Tĩnh Tĩnh?"
Quan Tĩnh nhếch miệng cười một tiếng!
"Chị Tĩnh, quả thật đại ca Lý Sấm đối xử với chị quá tốt, thực làm cho em hết sức hâm mộ!" Tiểu Na hâm mộ đến mức cặp mắt sáng lên rực, một tay khoác lên bả vai Quan Tĩnh: "Ngày hôm qua em gặp hai người đi dạo ở cửa hàng dụng cụ gia đình, nói thật đi, có phải là hai người sắp có chuyện vui phải không?"
Tiểu Na vừa nói như thế, ánh mắt của đồng nghiệp trong phòng đều đổ dồn về phía Quan Tĩnh!
Quan Tĩnh nhìn lại mọi người, nhẹ nhàng gật đầu một cái ...
Không dùng được, anh đã làm tổn thương cô sâu sắc, khiến trái tim cô cũng đã chết rồi!
Anh vẫn còn cố sức ôm cô.
Quan Tĩnh mở trừng hai mắt, nói rất tỉnh táo: "Nếu như anh muốn nói chuyện gì với tôi, trước hết buông tôi ra đã!"
"Được...” Tưởng Vũ Hàng nghe lời hiếm thấy, buông lỏng vòng tay mình ra!
Mà Quan Tĩnh thừa dịp này đi nhanh ra khỏi góc nhà. Cô vội vàng gọi giật lại một nhân viên trẻ. "Tiểu Huy, tin tức vừa mới nhận được, đã cắt nối biên tập xong chưa?"
Cậu thanh niên trẻ bị gọi đích danh bước chậm lại, chờ Quan Tĩnh đuổi theo: "Cắt nối biên tập xong rồi, chỉ chờ chị thu âm xong sẽ phát !"
"Được, để tôi qua đó luôn!"
Nhìn Quan Tĩnh đi xa, Tưởng Vũ Hàng giận mình, hung hăng đấm tay vào trên tường!"Ai..." Cô vẫn không muốn để ý đến anh, phải chăng cô còn chưa tha thứ cho anh!
*****************************
"Anh hỏi tôi, sao tôi biết được ?"
Đứng ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, vẻ mặt Vũ Nghê không chút biểu cảm dường như không muốn liên quan đến chuyện này, cô xòe tay, khẽ nhún vai vẻ vô sự: "Nếu như không phải là chuyện công việc, tôi đi đây, còn có mấy tin tức cần viết bài!"
Tưởng Vũ Hàng chắn ngang đường đi, hai tay túm lấy cánh tay của cô: "Bây giờ em không thể đi ... "
"Này, anh buông tôi ra..." Vũ Nghê trợn to hai mắt, nhìn mình cổ tay mình đang bị anh nắm lấy!
Tưởng Vũ Hàng giống như bị bỏng tay, lập tức buông ra!"Xin lỗi!"
Vũ Nghê cử động cổ tay một chút cho thoải mái, ngạo mạn nhìn anh: "Việc này coi như bỏ qua nhé, nếu như anh còn dám tùy tiện đụng tay của tôi, cẩn thận chồng tôi sẽ tức giận đánh bể đầu của anh đó!"
Ai, mặc dù trên miệng cô vẫn luôn “chồng tôi”, “chồng tôi” có vẻ rất thân mật, thật ra cũng là vì gần đây không biết rốt cuộc Lạc Ngạo Kiệt có yêu cô thật hay không mà cứ xoắn xuýt theo cô suốt! Nếu như cứ yêu thì chính cô lại chui vào ngõ cụt, ngay cả trái tim cũng để rơi mất.
"Em yên tâm, sau này anh cũng sẽ không bao giờ đụng vào phụ nữ khác dù chỉ là một chút. . ." Anh nói thật lòng, không phải giả vờ!
"Nếu như anh sớm nói lời như vậy, Tĩnh Tĩnh cũng không trở nên thương tâm khổ sở như hiện tại!" Vũ Nghê nói đầy thương cảm.
Tưởng Vũ Hàng phiền não nhắm hai mắt lại, Thật ra thì lâu nay anh cũng chỉ có một mình Tĩnh Tĩnh là bạn gái, mấy ngày trước anh có cùng với cô minh tinh kia ở chung một chỗ, anh cũng không hề chạm vào cô gái kia, còn cô ta cũng chỉ dùng miệng khiến anh cám ơn một lần mà thôi!
Anh chỉ muốn kiểm tra xem công cụ của mình có phải bị hỏng hay không mà thôi. Từ trước đến nay anh luôn là một người rất thích chơi đùa, chỉ cần phụ nữ có vóc người đẹp một chút, nhất định anh sẽ đưa dục vọng của mình vào. Nhưng sau khi bị Quan Tĩnh đuổi ra ngoài thì anh cũng không còn cảm giác gì với phụ nữ nữa!
Thông qua sự giới thiệu của lũ bạn vô lại, bọn họ nói cái cô tiểu minh tinh kia rất xuất sắc, rất biết cách chơi đùa, cho nên anh mới thử cùng cô gái đó chung sống mấy ngày. Nhưng trên thực tế, anh tuyệt đối không có một chút cảm giác với cô ta!
Vẻ mặt của Tưởng Vũ Hàng đã thiếu đi vẻ hăng hái, mệt mỏi không chịu nổi, xoa xoa tay: "Vũ Nghê, rốt cuộc em có định giúp anh hay không? Trước mặt Tĩnh Tĩnh em phải nói tốt giúp cho anh, thuyết phục cô ấy một chút, em không thể nói không giúp được!"
"Tôi sẽ nói, nhưng nếu như cô ấy không nghe thì sao?" Vũ Nghê có chút trợn mắt nói mò. Nhưng tuyệt đối cô sẽ không nói, là vì muốn tốt cho hai người bọn họ. Cô sẽ nói, nhưng tuyệt đối sẽ không nói lúc này: "Tôi cũng sẽ nói giúp anh, nếu như anh muốn lấy lòng của cô ấy, trước hết anh phải có thành ý, anh phải cho cô ấy thấy được cảm giác anh đối xử tôn trọng với cô ấy, như vậy mới có thể được !"
"Thành ý, tôn trọng ..." Tưởng Vũ Hàng nhíu mày, lẩm bẩm hai cụm từ này.
*****************************
"Oa ha ha, tôi phát giác ở bộ phận chúng ta tổng hợp thông tin của chúng ta thật là tốt, ngày nào cũng có thể ăn được miễn phí bữa trà chiều, chỉ có điều, chuyện này cũng hại tôi phải tốn tiền đi giảm cân, gần đây cũng mập lên ba cân rồi!" Trợ lý Tiểu Na nói vừa hưng phấn lại vừa khổ sở!
Lúc ăn cái miệng thật là sảng khoái, nhưng sau đó cũng thật sự đã làm cho cô chịu tội, chiếc quần jean mấy ngày trước vừa mới mua cũng đã không thể mặc được nữa rồi. Phải biết chiếc quần đó thuộc hàng hiệu nổi tiếng, tốn năm sáu trăm đồng cơ đấy!
Chủ biên cũ của bộ phận thông tin, vừa ăn trứng, vừa nói trêu ghẹo: " Cậu sợ cái gì chứ? Bảo chủ biên Quan Tĩnh của chúng ta về nói với bạn trai của cô ấy, có một người trong tổ chúng ta muốn được tặng một chiếc thẻ tập thể hình, OK? Được không, Tĩnh Tĩnh?"
Quan Tĩnh nhếch miệng cười một tiếng!
"Chị Tĩnh, quả thật đại ca Lý Sấm đối xử với chị quá tốt, thực làm cho em hết sức hâm mộ!" Tiểu Na hâm mộ đến mức cặp mắt sáng lên rực, một tay khoác lên bả vai Quan Tĩnh: "Ngày hôm qua em gặp hai người đi dạo ở cửa hàng dụng cụ gia đình, nói thật đi, có phải là hai người sắp có chuyện vui phải không?"
Tiểu Na vừa nói như thế, ánh mắt của đồng nghiệp trong phòng đều đổ dồn về phía Quan Tĩnh!
Quan Tĩnh nhìn lại mọi người, nhẹ nhàng gật đầu một cái ...
Bình luận truyện