Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 480: Đại kết cục (1)
Từng có một truyền thuyết.
Thiên thần xinh đẹp, sau khi bị ác ma chỉ biết tới bóng đêm bẻ gãy cánh, vẫn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không ngần ngại) mà yêu anh. Cô biết, có lẽ đó thật sự là nỗi hắc ám không bao giờ có ánh sáng, cô vẫn nguyện ý không phiêu bạt nữa, cùng với ác ma biến vào đêm đen, làm bạn với anh đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không xa cách ...
Năm tháng sau, trong tòa lâu đài yên tĩnh của nhà họ Hắc, có nhiều đốm sáng lung linh. Tòa lâu đài màu hồng dưới trời xanh đen đầy sao, hoa Tường Vi nở rộ bao chung quanh lâu đài trông như một vầng sáng, cánh hoa xoay tròn trong gió, tung bay ...
Trong phòng ngủ chính trên lầu, phòng ngủ của chủ nhà vẫn còn những tia sáng yếu ớt hắt ra.
Phòng tắm lơ thơ mấy luồng hơi nước trắng mờ, cơ thể mịn màng kiều diễm trong bồn tắm rộng lớn quấn quýt với chúng, vệt nước vẩy ra, tản ra hương vị tình dục, mùi hoa lan thoang thoảng tràn ngập sau khi tắm rửa, có tiếng đàn ông thở gấp chịu đựng và tiếng phụ nữ thở dài yếu ớt ...
Giọt nước lăn dài trên làn da trắng nõn của Tường Vi nhỏ xuống nước, lượn lờ theo những đường cong mượt mà lung linh của cô, toát lên sắc thái kinh diễm. Hơi nước mờ mịt, cô mở đôi mắt xinh đẹp, nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn dật của anh, vợi đi vẻ âm trầm và khí phách, làn da màu đồng có vẻ bóng loáng, nhất là đôi mắt sống động sáng rỡ, dường như trong nháy mắt có thể hút cả linh hồn cô vào ...
Cô thở dài thật khẽ, một người đàn ông như vậy, bảo sao cô không thất hồn lạc phách, e ngại trong lòng?
Nước nóng thấm vào da thịt của cô, như thấm vào tận trong máu, cùng với nhiệt độ của cơ thể anh ma sát vào cô, ngón tay thon dài của anh lướt qua làn da mềm mịn ... bàn tay anh giấu lửa nóng rực, qua lại trên thân thể cô, cô đang lạnh lẽo cũng thấy ấm áp hẳn lên ...
Cô cũng học anh vuốt ve sống lưng anh, nhưng chỉ cảm nhận thấy những lồi lõm sần sùi ... Chóp mũi không khỏi chua xót một hồi, vụ nổ tung năm tháng trước, trong lòng cô vẫn sợ hãi, một khắc đó, cô đã tưởng cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh ... Thật may sao, thật may là anh kịp quay đầu lao ra ngoài vào lúc cuối cùng, mặc dù thê thảm không nỡ nhìn, cô chỉ cần liếc một cái là nhận ra anh ...
Nước mắt lơ đãng xẹt qua đôi mắt Tường Vi lần nữa, ngón tay cô mân mê mấy vết sẹo trên sống lưng anh, mặc dù giờ anh đã bình phục, nhưng mỗi lần nhớ lại tình cảnh ngày đó, tim cô vẫn thấy như bị dao cắt.
Tước thật sự rất may mắn, tầng hầm nổ tung, Triển Diệc Tường và Mai Linh đều đã bị nổ chết, còn Nhạc Niệm Tư thì đoạn khí trên đường đi cấp cứu. Một chút cô độc, biết bao nhiêu đau đớn đã bị chôn vùi hoặc tan theo mây khói rồi.
Thật may là Tước vẫn còn sống!
“ ... Bảo bối, em thật quá quyến rũ ...”
Đôi mắt Tước lướt nhìn đã tối sầm lại, một tay nâng gáy Tường Vi, nghiêng đầu hôn môi cô, một tay khác vươn tới nơi đang đóng chặt giữa hai chân ...
Dải đất yếu ớt nhất, nhẹ nhàng bị đụng chạm, cảm thấy như hàng ngàn vạn dây thần kinh của cô bị rung động, làm cô run rẩy, thở gấp, và suy yếu vô lực rên rỉ.
Anh thật sự vô cùng thích những lúc được tắm chung với cô!
Anh nằm trên giường bệnh cả gần năm tháng, sau khi vết thương hoàn toàn hồi phục, đã không đợi được mà muốn thưởng thức trái đào ngọt ngào anh ngày đêm tưởng nhớ! Ôi, thật sự là anh nhịn rất cực khổ.
Cuộc sống, có lẽ phải xông qua quỷ môn quan một lần, mới biết rõ trong lòng mình thật sự muốn gì.
Hôm đó, vào cái lúc mà Triển Diệc Tường moi lựu đạn ra, phản ứng đầu tiên của anh là sợ sẽ không còn được gặp lại Tường Vi nữa, sợ cuộc đời này anh không có cơ hội chính miệng nói với cô, anh thật sự rất yêu cô, yêu cô như yêu tính mạng mình. Điều tâm niệm ấy, thúc đẩy anh nhanh chóng lao ra ngoài, mặc dù vẫn bị thương vì vụ nổ, nhưng anh cố bò ra ngoài, ý thức của anh khao khát được sống, cực kỳ muốn được gặp lại Tường Vi một lần, điều anh tâm niệm làm anh chống đỡ được ...
Cho tới tận lúc anh bò ra được, anh nhìn thấy người phụ nữ chan chứa nước mắt từ xa xa, như phát điên lao về phía anh, không biết kêu gào tên anh Tước Tước Tước bao nhiêu lần... Cô cứ như vậy, chạy, chạy vào tầm mắt mơ hồ của anh, chạy vào sinh mệnh anh ...
Ngay trước khi hôn mê, anh nghe được, cuối cùng cô khàn giọng gào thét ầm ĩ, cô nói cô yêu anh, giống với ba chữ không tiếng động năm xưa, trong lòng yên ổn, tất cả thù hận tan đi, cảm thấy cuộc đời này chẳng còn tiếc nuối gì ...
Tường Vi nhỏ giọng khẽ rên lên, muốn xin anh dừng động tác vuốt ve, rồi lại thấy khuông mặt anh đỏ lên vì kích tình, đôi mắt lóe sáng bắt người khác làm tù binh ...
Ánh chớp lóe lên, linh hồn của cô và anh như đã hòa vào một, hai người thành một người, chìm đắm trong tình yêu của anh.
Chỉ là ___
“A ...”
“Hả? Sao vậy? Em bị đau chỗ nào à?” Anh ngừng động tác trong tay, cảnh giác phát hiện ra rằng phía dưới cô đang chảy ra nhiều nước. Trời ạ ... Không phải là cô vỡ ối đấy chứ ...
“Á .... Đau ...” Bụng co rút đau đớn một hồi làm Tường Vi không nhịn được nhỏ giọng kêu: “A ... Đau quá ...”
Khuôn mặt Tước lập tức trắng xanh!
“Cố lên, Tường Vi, anh lập tức đưa em vào bệnh viện.”
“Đứa bé .... Muốn ra ... Có đúng không vậy .... Đau quá a ...”
Anh lập tức vớt cô ra khỏi bồn tắm rồi nhanh chóng bế ra ngoài, nhanh nhẹn lau sạch nước trên người cô, bàn tay run rẩy mặc quần áo cho cô, cơ mà nhiều lần mặc lỗi do quá luống cuống ....
“Đừng sợ hãi, hít sâu, hít sâu ...” Đáng chết, sao mà tiếng anh thở còn có vẻ trầm trọng hơn cả cô!
Vất vả lắm mới mặc xong quần áo cho Tường Vi, anh bế cô lên lao ra ngoài cửa, khuôn mặt tái đi, dọc đường cao giọng hô: “Lão Hải, lão Hải, sắp sinh, sắp sinh rồi ...” Giọng anh phát run.
Tiếng thét dọa người của anh làm cho Tường Vi đang trong đau đớn cũng không nhịn được bật cười, anh còn căng thẳng hơn cả cô!
“Ơ kìa! Mẹ, em gái sắp xuất hiện rồi đúng không ạ? Thật là giỏi qua đi!” Tiểu Trạch nghe thấy tiếng hô của Hắc Diêm Tước, cơ thể nhỏ bé nhanh chóng phi ra từ trong phòng, trên chân còn đang mang một đôi dép lê, học Hắc Diêm Tước cũng thét lên, “Bác Hải, bác ơi, mẹ cháu sắp sinh em gái rồi, nhanh lấy xe tới ...”
“A ... Tiểu Trạch ...” Trán Tường Vi đã toát một lớp mồ hôi lạnh, không nhịn được mà trừng mắt coi thường, “.... Phải tôn trọng người lớn tuổi .... Biết chưa .... A ....”
Đứa con trai này của cô, sau đám cưới của cô đã lén bỏ đi theo Tưởng Diệp, mãi cho tới khi Tước trọng thương nó mới vội vàng trở về.
Cô biết, trong lòng thằng nhỏ thật sự lo cho Tước, mặc dù ngoài miệng nó vẫn không chịu gọi anh là ba.
“Vâng, đã biết, mẹ.” Thằng nhóc đuổi kịp Hắc Diêm Tước rất nhanh, túm lấy ống quần anh, ngước đầu nhìn Tường Vi trong ngực anh đang rên rỉ: “Mẹ, mẹ, tiếng mẹ kêu thật là khó nghe, còn khó nghe hơn cả mấy người phụ nữ bị thầy con lôi lên giường nữa ...”
“Câm mồm! Thằng nhóc thối tha, lải nhải nữa là ta sẽ quăng con xuống cống nước thải.”
Hắc Diêm Tước đã sợ tới mặt mũi xanh lè từ lâu, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt lên mặt Tường Vi, dịu dàng nói với Tường Vi ở trong lòng, “Đừng sợ, có anh ở đây! Hít sâu, hít sâu ...”
Thiên thần xinh đẹp, sau khi bị ác ma chỉ biết tới bóng đêm bẻ gãy cánh, vẫn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không ngần ngại) mà yêu anh. Cô biết, có lẽ đó thật sự là nỗi hắc ám không bao giờ có ánh sáng, cô vẫn nguyện ý không phiêu bạt nữa, cùng với ác ma biến vào đêm đen, làm bạn với anh đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không xa cách ...
Năm tháng sau, trong tòa lâu đài yên tĩnh của nhà họ Hắc, có nhiều đốm sáng lung linh. Tòa lâu đài màu hồng dưới trời xanh đen đầy sao, hoa Tường Vi nở rộ bao chung quanh lâu đài trông như một vầng sáng, cánh hoa xoay tròn trong gió, tung bay ...
Trong phòng ngủ chính trên lầu, phòng ngủ của chủ nhà vẫn còn những tia sáng yếu ớt hắt ra.
Phòng tắm lơ thơ mấy luồng hơi nước trắng mờ, cơ thể mịn màng kiều diễm trong bồn tắm rộng lớn quấn quýt với chúng, vệt nước vẩy ra, tản ra hương vị tình dục, mùi hoa lan thoang thoảng tràn ngập sau khi tắm rửa, có tiếng đàn ông thở gấp chịu đựng và tiếng phụ nữ thở dài yếu ớt ...
Giọt nước lăn dài trên làn da trắng nõn của Tường Vi nhỏ xuống nước, lượn lờ theo những đường cong mượt mà lung linh của cô, toát lên sắc thái kinh diễm. Hơi nước mờ mịt, cô mở đôi mắt xinh đẹp, nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn dật của anh, vợi đi vẻ âm trầm và khí phách, làn da màu đồng có vẻ bóng loáng, nhất là đôi mắt sống động sáng rỡ, dường như trong nháy mắt có thể hút cả linh hồn cô vào ...
Cô thở dài thật khẽ, một người đàn ông như vậy, bảo sao cô không thất hồn lạc phách, e ngại trong lòng?
Nước nóng thấm vào da thịt của cô, như thấm vào tận trong máu, cùng với nhiệt độ của cơ thể anh ma sát vào cô, ngón tay thon dài của anh lướt qua làn da mềm mịn ... bàn tay anh giấu lửa nóng rực, qua lại trên thân thể cô, cô đang lạnh lẽo cũng thấy ấm áp hẳn lên ...
Cô cũng học anh vuốt ve sống lưng anh, nhưng chỉ cảm nhận thấy những lồi lõm sần sùi ... Chóp mũi không khỏi chua xót một hồi, vụ nổ tung năm tháng trước, trong lòng cô vẫn sợ hãi, một khắc đó, cô đã tưởng cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh ... Thật may sao, thật may là anh kịp quay đầu lao ra ngoài vào lúc cuối cùng, mặc dù thê thảm không nỡ nhìn, cô chỉ cần liếc một cái là nhận ra anh ...
Nước mắt lơ đãng xẹt qua đôi mắt Tường Vi lần nữa, ngón tay cô mân mê mấy vết sẹo trên sống lưng anh, mặc dù giờ anh đã bình phục, nhưng mỗi lần nhớ lại tình cảnh ngày đó, tim cô vẫn thấy như bị dao cắt.
Tước thật sự rất may mắn, tầng hầm nổ tung, Triển Diệc Tường và Mai Linh đều đã bị nổ chết, còn Nhạc Niệm Tư thì đoạn khí trên đường đi cấp cứu. Một chút cô độc, biết bao nhiêu đau đớn đã bị chôn vùi hoặc tan theo mây khói rồi.
Thật may là Tước vẫn còn sống!
“ ... Bảo bối, em thật quá quyến rũ ...”
Đôi mắt Tước lướt nhìn đã tối sầm lại, một tay nâng gáy Tường Vi, nghiêng đầu hôn môi cô, một tay khác vươn tới nơi đang đóng chặt giữa hai chân ...
Dải đất yếu ớt nhất, nhẹ nhàng bị đụng chạm, cảm thấy như hàng ngàn vạn dây thần kinh của cô bị rung động, làm cô run rẩy, thở gấp, và suy yếu vô lực rên rỉ.
Anh thật sự vô cùng thích những lúc được tắm chung với cô!
Anh nằm trên giường bệnh cả gần năm tháng, sau khi vết thương hoàn toàn hồi phục, đã không đợi được mà muốn thưởng thức trái đào ngọt ngào anh ngày đêm tưởng nhớ! Ôi, thật sự là anh nhịn rất cực khổ.
Cuộc sống, có lẽ phải xông qua quỷ môn quan một lần, mới biết rõ trong lòng mình thật sự muốn gì.
Hôm đó, vào cái lúc mà Triển Diệc Tường moi lựu đạn ra, phản ứng đầu tiên của anh là sợ sẽ không còn được gặp lại Tường Vi nữa, sợ cuộc đời này anh không có cơ hội chính miệng nói với cô, anh thật sự rất yêu cô, yêu cô như yêu tính mạng mình. Điều tâm niệm ấy, thúc đẩy anh nhanh chóng lao ra ngoài, mặc dù vẫn bị thương vì vụ nổ, nhưng anh cố bò ra ngoài, ý thức của anh khao khát được sống, cực kỳ muốn được gặp lại Tường Vi một lần, điều anh tâm niệm làm anh chống đỡ được ...
Cho tới tận lúc anh bò ra được, anh nhìn thấy người phụ nữ chan chứa nước mắt từ xa xa, như phát điên lao về phía anh, không biết kêu gào tên anh Tước Tước Tước bao nhiêu lần... Cô cứ như vậy, chạy, chạy vào tầm mắt mơ hồ của anh, chạy vào sinh mệnh anh ...
Ngay trước khi hôn mê, anh nghe được, cuối cùng cô khàn giọng gào thét ầm ĩ, cô nói cô yêu anh, giống với ba chữ không tiếng động năm xưa, trong lòng yên ổn, tất cả thù hận tan đi, cảm thấy cuộc đời này chẳng còn tiếc nuối gì ...
Tường Vi nhỏ giọng khẽ rên lên, muốn xin anh dừng động tác vuốt ve, rồi lại thấy khuông mặt anh đỏ lên vì kích tình, đôi mắt lóe sáng bắt người khác làm tù binh ...
Ánh chớp lóe lên, linh hồn của cô và anh như đã hòa vào một, hai người thành một người, chìm đắm trong tình yêu của anh.
Chỉ là ___
“A ...”
“Hả? Sao vậy? Em bị đau chỗ nào à?” Anh ngừng động tác trong tay, cảnh giác phát hiện ra rằng phía dưới cô đang chảy ra nhiều nước. Trời ạ ... Không phải là cô vỡ ối đấy chứ ...
“Á .... Đau ...” Bụng co rút đau đớn một hồi làm Tường Vi không nhịn được nhỏ giọng kêu: “A ... Đau quá ...”
Khuôn mặt Tước lập tức trắng xanh!
“Cố lên, Tường Vi, anh lập tức đưa em vào bệnh viện.”
“Đứa bé .... Muốn ra ... Có đúng không vậy .... Đau quá a ...”
Anh lập tức vớt cô ra khỏi bồn tắm rồi nhanh chóng bế ra ngoài, nhanh nhẹn lau sạch nước trên người cô, bàn tay run rẩy mặc quần áo cho cô, cơ mà nhiều lần mặc lỗi do quá luống cuống ....
“Đừng sợ hãi, hít sâu, hít sâu ...” Đáng chết, sao mà tiếng anh thở còn có vẻ trầm trọng hơn cả cô!
Vất vả lắm mới mặc xong quần áo cho Tường Vi, anh bế cô lên lao ra ngoài cửa, khuôn mặt tái đi, dọc đường cao giọng hô: “Lão Hải, lão Hải, sắp sinh, sắp sinh rồi ...” Giọng anh phát run.
Tiếng thét dọa người của anh làm cho Tường Vi đang trong đau đớn cũng không nhịn được bật cười, anh còn căng thẳng hơn cả cô!
“Ơ kìa! Mẹ, em gái sắp xuất hiện rồi đúng không ạ? Thật là giỏi qua đi!” Tiểu Trạch nghe thấy tiếng hô của Hắc Diêm Tước, cơ thể nhỏ bé nhanh chóng phi ra từ trong phòng, trên chân còn đang mang một đôi dép lê, học Hắc Diêm Tước cũng thét lên, “Bác Hải, bác ơi, mẹ cháu sắp sinh em gái rồi, nhanh lấy xe tới ...”
“A ... Tiểu Trạch ...” Trán Tường Vi đã toát một lớp mồ hôi lạnh, không nhịn được mà trừng mắt coi thường, “.... Phải tôn trọng người lớn tuổi .... Biết chưa .... A ....”
Đứa con trai này của cô, sau đám cưới của cô đã lén bỏ đi theo Tưởng Diệp, mãi cho tới khi Tước trọng thương nó mới vội vàng trở về.
Cô biết, trong lòng thằng nhỏ thật sự lo cho Tước, mặc dù ngoài miệng nó vẫn không chịu gọi anh là ba.
“Vâng, đã biết, mẹ.” Thằng nhóc đuổi kịp Hắc Diêm Tước rất nhanh, túm lấy ống quần anh, ngước đầu nhìn Tường Vi trong ngực anh đang rên rỉ: “Mẹ, mẹ, tiếng mẹ kêu thật là khó nghe, còn khó nghe hơn cả mấy người phụ nữ bị thầy con lôi lên giường nữa ...”
“Câm mồm! Thằng nhóc thối tha, lải nhải nữa là ta sẽ quăng con xuống cống nước thải.”
Hắc Diêm Tước đã sợ tới mặt mũi xanh lè từ lâu, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt lên mặt Tường Vi, dịu dàng nói với Tường Vi ở trong lòng, “Đừng sợ, có anh ở đây! Hít sâu, hít sâu ...”
Bình luận truyện