Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Chương 10: Lần đầu tiên
Hàn Thiên thả Hạ Mộc Vân lên chiếc giường lớn, hiện tại 2 thân thể đều trần truồng không mặc gì cả, Hạ Mộc Vân run rẩy cố gắng dùng tay che hết cơ thể mình nhưng cũng vô ích, nước mắt ủy khuất rơi xuống, cô sợ Hàn Thiên lắm, cô nhớ đến những chuyện trong phòng tắm xảy ra vừa rồi, cơ thể lại không ngừng run rẩy.
- "Hàn Thiên, tha cho tôi, tôi sợ lắm".
- "Sợ sao, chút nữa còn đáng sợ hơn".
Nói rồi Hàn Thiên đè lên người Hạ Mộc Vân, mút đôi môi anh đào của cô, 1 tay chế ngự cằm cô, tay còn lại không ngừng mơn trớn, nhào nặn ngực của cô ra đủ hình dạng, mân mê nhũ hoa kích thích.
- "A...đừng...xin anh".
- "Không phải cô chính là người muốn trèo lên giường tôi sao".
Giọng nói của hắn đậm mùi tình dục phả vào cơ thể cô khiến nó trở nên quyến rũ lạ thường.
- "Aaa..Ân..." Cả người Hạ Mộc Vân không ngừng run rẩy, nước mắt lại rơi, lần đầu tiên của cô là với một tên ác ma, một người xa lạ, cô thật sự thảm hại.
Đôi môi mỏng của Hàn Thiên lại nhanh chóng phủ xuống cánh môi đỏ mọng kia mà điên cuồng mút. Nụ hôn của hắn như vũ bão khiến cô trở tay không kịp chỉ đành mặc cho Hàn Thiên hôn.
Nhận thức được cô sắp ngất đi hắn mới buông tha đôi môi đã bị mình hung hăng yêu đến sưng đỏ. Môi hắn lướt qua đâu đều để lại dấu vết đánh dấu chủ quyền của mình. Đôi tay không yên phận mà xoa nắn đôi gò bồng thành đủ hình dạng.
Hàn Thiên trầm giọng ra lệnh:
- "Dạng chân".
Hạ Mộc Vân nhất quyết không thoả hiệp, cô khép chặt hai chân nhưng đều vô dụng, Hàn Thiên dùng sức kéo dạng hai chân cô ra, quấn nó quanh thắt lưng mình.
Biết không thể tránh khỏi, Hạ Mộc Vân sợ hãi nhắm chặt hai mắt, gồng lưng lên để chuẩn bị chịu đựng cơn đau thập tử nhất sinh sắp ập đến.
Hàn Thiên thấy cô nhắm nghiền mắt, hắn lại thấp giọng ra lệnh:
- "Mở mắt ra nhìn tôi, nhìn xem người đàn ông của cô là ai".
Hạ Mộc Vân bị lời nói đầy uy quyền của hắn làm cho sợ hãi, đành phải thoả hiệp, từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy ánh mắt Hàn Thiên đã thấm đầy ngọn lửa dục vọng.
Hai chân thon thả, trắng mịn không tì vết đang quấn quanh hông, Hàn Thiên động mạnh thắt lưng, hạ thân hai người sáp nhập vào nhau.
- "Aaaaaa.....! "
Tiếng rên la thất thanh của Hạ Mộc Vân nhanh chóng trở thành động lực cổ vũ cho Hàn Thiên. Hai tay đang bám lấy lưng Hàn Thiên vì cơn đau đến đòi mạng dưới hạ thân mà bấu chặt lên da thịt hắn, cào cấu đến xướt da chảy máu.
Bên dưới nơi giao thoa giữa hai cơ thể, Hàn Thiên liên tục đẩy mạnh thắt lưng,khi chạm đến vật cản của sự trinh trắng, hắn động mạnh một cái.
"- Aaaaa.... không...."
Một dòng máu đỏ tươi hoà cùng mật dịch tình ái tràn xuống gra giường và thấm hết lên đó.
Đau đớn đến cùng cực, nước mắt Hạ Mộc Vân rực trào ra khỏi khoé mắt, thấm vào trong gối. Đây là lần đầu của Hạ Mộc Vân, anh đã không nhìn lầm người, cô vẫn rất sạch sẽ, điều này càng làm tăng thêm khoái cảm cho Hàn Thiên.
Lưng của Hàn Thiên tiếp tục bị móng tay Hạ Mộc Vân tra tấn nhưng hắn vẫn không chút nhíu mày, tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng ồ ồ, cùng đó là những giọt mồ hôi của hắn chảy xuống lưng, hạ thân liên tục luận động. Lại tiếp tục ra lệnh:
- "Gọi tên tôi".
Hạ Mộc Vân không kìm được mà không ngừng rên rỉ, mồ hôi đã ướt đẫm trên trán cô, bất lực thoả hiệp, môi anh đào khẽ mở:
- " Ưm... Hàn... Hàn Thiên..."
Hàn Thiên cúi đầu xuống hôn lên những giọt mồ hôi trên trán cô, rồi đến nước mắt trên gò má, thấp giọng nói:
- "Gọi tôi là Thiên"
Hạ Mộc Vân ngoan ngoãn vâng lời, tiếp tục gọi trong cơn dục vọng cuồn cuộn.
- "Ưm... Ân... Thiên..."
- "Tôi là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em, nhớ chưa?"
- "Nhớ..rồi..ưm"
Hàn Thiên thoả mãn nhếch môi, hạ thân lại động mạnh thêm.
Môi áp xuống, tiếp tục hôn cô.
Từng đợt, từng đợt khoái cảm qua đi rồi lại tiếp tục... Hạ Mộc Vân không biết mình còn sống hay đã chết nữa....
- "Ân... Thiên... Dừng lại...".
Cô thật sự không thể tiếp tục nữa.
Cô chết mất!
Hàn Thiên hình như được làm từ thép nên hắn chưa hề bị suy giảm chút tinh lực nào cả, hạ thân vẫn ra vào liên tục. Từng dòng tinh hoa nóng hổi cứ phun trào vào trong cơ thể Hạ Mộc Vân. Đã lâu rồi hắn không được thỏa mãn như thế. Không thể phủ nhận rằng cơ thể Hạ Mộc Vân rất có sức hút với hắn. Ôm Hạ Mộc Vân đi vào giấc ngủ, đêm nay hắn sẽ có một giấc ngủ thật ngon.
- "Hàn Thiên, tha cho tôi, tôi sợ lắm".
- "Sợ sao, chút nữa còn đáng sợ hơn".
Nói rồi Hàn Thiên đè lên người Hạ Mộc Vân, mút đôi môi anh đào của cô, 1 tay chế ngự cằm cô, tay còn lại không ngừng mơn trớn, nhào nặn ngực của cô ra đủ hình dạng, mân mê nhũ hoa kích thích.
- "A...đừng...xin anh".
- "Không phải cô chính là người muốn trèo lên giường tôi sao".
Giọng nói của hắn đậm mùi tình dục phả vào cơ thể cô khiến nó trở nên quyến rũ lạ thường.
- "Aaa..Ân..." Cả người Hạ Mộc Vân không ngừng run rẩy, nước mắt lại rơi, lần đầu tiên của cô là với một tên ác ma, một người xa lạ, cô thật sự thảm hại.
Đôi môi mỏng của Hàn Thiên lại nhanh chóng phủ xuống cánh môi đỏ mọng kia mà điên cuồng mút. Nụ hôn của hắn như vũ bão khiến cô trở tay không kịp chỉ đành mặc cho Hàn Thiên hôn.
Nhận thức được cô sắp ngất đi hắn mới buông tha đôi môi đã bị mình hung hăng yêu đến sưng đỏ. Môi hắn lướt qua đâu đều để lại dấu vết đánh dấu chủ quyền của mình. Đôi tay không yên phận mà xoa nắn đôi gò bồng thành đủ hình dạng.
Hàn Thiên trầm giọng ra lệnh:
- "Dạng chân".
Hạ Mộc Vân nhất quyết không thoả hiệp, cô khép chặt hai chân nhưng đều vô dụng, Hàn Thiên dùng sức kéo dạng hai chân cô ra, quấn nó quanh thắt lưng mình.
Biết không thể tránh khỏi, Hạ Mộc Vân sợ hãi nhắm chặt hai mắt, gồng lưng lên để chuẩn bị chịu đựng cơn đau thập tử nhất sinh sắp ập đến.
Hàn Thiên thấy cô nhắm nghiền mắt, hắn lại thấp giọng ra lệnh:
- "Mở mắt ra nhìn tôi, nhìn xem người đàn ông của cô là ai".
Hạ Mộc Vân bị lời nói đầy uy quyền của hắn làm cho sợ hãi, đành phải thoả hiệp, từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy ánh mắt Hàn Thiên đã thấm đầy ngọn lửa dục vọng.
Hai chân thon thả, trắng mịn không tì vết đang quấn quanh hông, Hàn Thiên động mạnh thắt lưng, hạ thân hai người sáp nhập vào nhau.
- "Aaaaaa.....! "
Tiếng rên la thất thanh của Hạ Mộc Vân nhanh chóng trở thành động lực cổ vũ cho Hàn Thiên. Hai tay đang bám lấy lưng Hàn Thiên vì cơn đau đến đòi mạng dưới hạ thân mà bấu chặt lên da thịt hắn, cào cấu đến xướt da chảy máu.
Bên dưới nơi giao thoa giữa hai cơ thể, Hàn Thiên liên tục đẩy mạnh thắt lưng,khi chạm đến vật cản của sự trinh trắng, hắn động mạnh một cái.
"- Aaaaa.... không...."
Một dòng máu đỏ tươi hoà cùng mật dịch tình ái tràn xuống gra giường và thấm hết lên đó.
Đau đớn đến cùng cực, nước mắt Hạ Mộc Vân rực trào ra khỏi khoé mắt, thấm vào trong gối. Đây là lần đầu của Hạ Mộc Vân, anh đã không nhìn lầm người, cô vẫn rất sạch sẽ, điều này càng làm tăng thêm khoái cảm cho Hàn Thiên.
Lưng của Hàn Thiên tiếp tục bị móng tay Hạ Mộc Vân tra tấn nhưng hắn vẫn không chút nhíu mày, tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng ồ ồ, cùng đó là những giọt mồ hôi của hắn chảy xuống lưng, hạ thân liên tục luận động. Lại tiếp tục ra lệnh:
- "Gọi tên tôi".
Hạ Mộc Vân không kìm được mà không ngừng rên rỉ, mồ hôi đã ướt đẫm trên trán cô, bất lực thoả hiệp, môi anh đào khẽ mở:
- " Ưm... Hàn... Hàn Thiên..."
Hàn Thiên cúi đầu xuống hôn lên những giọt mồ hôi trên trán cô, rồi đến nước mắt trên gò má, thấp giọng nói:
- "Gọi tôi là Thiên"
Hạ Mộc Vân ngoan ngoãn vâng lời, tiếp tục gọi trong cơn dục vọng cuồn cuộn.
- "Ưm... Ân... Thiên..."
- "Tôi là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em, nhớ chưa?"
- "Nhớ..rồi..ưm"
Hàn Thiên thoả mãn nhếch môi, hạ thân lại động mạnh thêm.
Môi áp xuống, tiếp tục hôn cô.
Từng đợt, từng đợt khoái cảm qua đi rồi lại tiếp tục... Hạ Mộc Vân không biết mình còn sống hay đã chết nữa....
- "Ân... Thiên... Dừng lại...".
Cô thật sự không thể tiếp tục nữa.
Cô chết mất!
Hàn Thiên hình như được làm từ thép nên hắn chưa hề bị suy giảm chút tinh lực nào cả, hạ thân vẫn ra vào liên tục. Từng dòng tinh hoa nóng hổi cứ phun trào vào trong cơ thể Hạ Mộc Vân. Đã lâu rồi hắn không được thỏa mãn như thế. Không thể phủ nhận rằng cơ thể Hạ Mộc Vân rất có sức hút với hắn. Ôm Hạ Mộc Vân đi vào giấc ngủ, đêm nay hắn sẽ có một giấc ngủ thật ngon.
Bình luận truyện