Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 3: Trộm tình
Cô nằm gọn ở trong lòng cha, trong lúc bất tri bất giác nửa mê nửa tỉnh ấy, chỉ cảm thấy trăng trong như nước, sao nhỏ như bạc, từng chỗ nhỏ trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Lớn lên chút nữa, cô cũng bắt đầu ảo tưởng người chồng tương lai cũng sẽ ôm cô như vậy... khi cô xem sách hoặc là ham chơi ngủ quên, người ấy có thể duỗi dài cánh tay mà ôm cô về trên giường... nhưng mà, hiện tại xem ra, toàn bộ những mơ ước đó chẳng qua chỉ là chuyện hư ảo trong mơ mà thôi.
Tắm rửa xong, Tĩnh Tri mặc chiếc áo ngủ rộng rãi thoải mái màu trắng, nằm ở trên chiếc ghế trúc mát lạnh kê ở trên hành lang của căn gác nhỏ trong khu vườn yên tĩnh của mình. Cô cầm trong tay một chiếc quạt ba tiêu cực kỳ tinh xảo, thỉnh thoảng mới phe phẩy một cái. Chút cảm giác mát mẻ cuốn sạch tất cả những phiền muộn... cô dần dần chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào...
********
Trong tòa nhà lớn của tập đoàn Mạnh thị.
Chiếc bàn làm việc vĩ đại bàn không ngừng lay động va chạm vào vách tường. Sách vở giấy bút trên bàn rơi xuống đất rầm rầm nhưng không có ai bận tâm về những thứ này.
Một người đàn ông có gương mặt đầy yêu ma và cuồng dã, lúc này đang nhíu lại cặp mày rậm đen nhánh, sống mũi cao thẳng như điêu khắc, thật thanh tú sinh động, đôi môi kiên nghị mím lại thành một đường thẳng, lại thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng làm cho người ta đỏ mặt tim đập, thở gấp...
Chiêc áo áo sơmi của anh mở rộng đến nửa ngực, lộ ra nước da màu đồng đẹp mê người. Hai tay anh đang gắt gao nắm vào bầu vú của người con gái xinh đẹp giống như búp bê... Bộ âu phục hồng nhạt của cô gái bị người đàn ông đẩy lên thành một đống trước bộ ngực đẫy đà, làn da của cô ta trắng bạch như sữa, bởi người đàn ông làm cho lay động mà trở nên phiếm hống... Chiếc áo ngực màu đen bị cởi ra một cách thô lỗ được treo trên một cánh tay, trên cơ thể lồi lõm đầy hứng thú kia không còn một mảnh vải... Cô ta đang ngồi ở trên bàn làm việc, nửa người trên ngửa ra sau, cặp môi hồng nhạt tràn ra từng tiếng rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt tim đập...
Người đàn ông đặt mình vào giữa hai chân thon dài của cô ta, đôi môi mỏng kia làm cho người ta nhìn mà động lòng kia, không chút do dự hôn lên trước bộ ngực mềm mại của cô gái, khiến cô ta lại thốt lên một tiếng rên rỉ trầm đục, bàn tay nhỏ nhắn thon dài mềm mại chộp vào trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông... Đôi mắt to trong suốt lóng lánh đầy ướt át, cái miệng nhỏ liên tục mềm mại cầu xin: "Anh rể, anh rể... Nhẹ một chút..."
Người đàn ông nở nụ cười điên cuồng, lại càng ra sức đẩy những cú va chạm lên phía trước đầy mạnh mẽ... Cô gái há rộng cái miệng nhỏ, nước mắt đột nhiên lăn xuống từng giọt, nhưng miệng lại không tự chủ phát ra tiếng rên đầy thỏa mãn, dáng người uyển chuyển mềm mại trong nháy mắt liền xụi lơ như bùn, ngã vào trong ngực người đàn ông, hổn hển thốt ra tiếng nói yêu kiều: "Anh rể, anh rể... Em thật yêu anh..."
"Không phải em từ bỏ tôi sao? Uh`m?" Người đàn ông không chút thương tiếc công thành hãm địa, đầu lưỡi giống như con rắn nhỏ một dạng chạm vào vành tai hồng nhạt của cô gái, bàn tay to đầy thô lỗ vuốt ve nơi đẫy đà của cô ta, vẻ mặt kiêu căng thưởng thức người con gái bị mình tấn công mạnh mẽ trở thành như đầm nước xuân kia...
"Anh rể..." Cô gái mềm mại gọi nhỏ, hơi chu cặp môi, nhấc đầu lên định đặt một nụ hôn lên môi người đàn ông. Nhưng Mạnh Thiệu Đình không muốn để lộ dấu vết, hơi nghiêng đầu né tránh nên làn môi của cô ta rơi vào trên gương mặt, liền mềm giọng giận dỗi: "Anh xấu lắm, đêm nay anh giống như bị điên rồi ấy..."
Lớn lên chút nữa, cô cũng bắt đầu ảo tưởng người chồng tương lai cũng sẽ ôm cô như vậy... khi cô xem sách hoặc là ham chơi ngủ quên, người ấy có thể duỗi dài cánh tay mà ôm cô về trên giường... nhưng mà, hiện tại xem ra, toàn bộ những mơ ước đó chẳng qua chỉ là chuyện hư ảo trong mơ mà thôi.
Tắm rửa xong, Tĩnh Tri mặc chiếc áo ngủ rộng rãi thoải mái màu trắng, nằm ở trên chiếc ghế trúc mát lạnh kê ở trên hành lang của căn gác nhỏ trong khu vườn yên tĩnh của mình. Cô cầm trong tay một chiếc quạt ba tiêu cực kỳ tinh xảo, thỉnh thoảng mới phe phẩy một cái. Chút cảm giác mát mẻ cuốn sạch tất cả những phiền muộn... cô dần dần chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào...
********
Trong tòa nhà lớn của tập đoàn Mạnh thị.
Chiếc bàn làm việc vĩ đại bàn không ngừng lay động va chạm vào vách tường. Sách vở giấy bút trên bàn rơi xuống đất rầm rầm nhưng không có ai bận tâm về những thứ này.
Một người đàn ông có gương mặt đầy yêu ma và cuồng dã, lúc này đang nhíu lại cặp mày rậm đen nhánh, sống mũi cao thẳng như điêu khắc, thật thanh tú sinh động, đôi môi kiên nghị mím lại thành một đường thẳng, lại thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng làm cho người ta đỏ mặt tim đập, thở gấp...
Chiêc áo áo sơmi của anh mở rộng đến nửa ngực, lộ ra nước da màu đồng đẹp mê người. Hai tay anh đang gắt gao nắm vào bầu vú của người con gái xinh đẹp giống như búp bê... Bộ âu phục hồng nhạt của cô gái bị người đàn ông đẩy lên thành một đống trước bộ ngực đẫy đà, làn da của cô ta trắng bạch như sữa, bởi người đàn ông làm cho lay động mà trở nên phiếm hống... Chiếc áo ngực màu đen bị cởi ra một cách thô lỗ được treo trên một cánh tay, trên cơ thể lồi lõm đầy hứng thú kia không còn một mảnh vải... Cô ta đang ngồi ở trên bàn làm việc, nửa người trên ngửa ra sau, cặp môi hồng nhạt tràn ra từng tiếng rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt tim đập...
Người đàn ông đặt mình vào giữa hai chân thon dài của cô ta, đôi môi mỏng kia làm cho người ta nhìn mà động lòng kia, không chút do dự hôn lên trước bộ ngực mềm mại của cô gái, khiến cô ta lại thốt lên một tiếng rên rỉ trầm đục, bàn tay nhỏ nhắn thon dài mềm mại chộp vào trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông... Đôi mắt to trong suốt lóng lánh đầy ướt át, cái miệng nhỏ liên tục mềm mại cầu xin: "Anh rể, anh rể... Nhẹ một chút..."
Người đàn ông nở nụ cười điên cuồng, lại càng ra sức đẩy những cú va chạm lên phía trước đầy mạnh mẽ... Cô gái há rộng cái miệng nhỏ, nước mắt đột nhiên lăn xuống từng giọt, nhưng miệng lại không tự chủ phát ra tiếng rên đầy thỏa mãn, dáng người uyển chuyển mềm mại trong nháy mắt liền xụi lơ như bùn, ngã vào trong ngực người đàn ông, hổn hển thốt ra tiếng nói yêu kiều: "Anh rể, anh rể... Em thật yêu anh..."
"Không phải em từ bỏ tôi sao? Uh`m?" Người đàn ông không chút thương tiếc công thành hãm địa, đầu lưỡi giống như con rắn nhỏ một dạng chạm vào vành tai hồng nhạt của cô gái, bàn tay to đầy thô lỗ vuốt ve nơi đẫy đà của cô ta, vẻ mặt kiêu căng thưởng thức người con gái bị mình tấn công mạnh mẽ trở thành như đầm nước xuân kia...
"Anh rể..." Cô gái mềm mại gọi nhỏ, hơi chu cặp môi, nhấc đầu lên định đặt một nụ hôn lên môi người đàn ông. Nhưng Mạnh Thiệu Đình không muốn để lộ dấu vết, hơi nghiêng đầu né tránh nên làn môi của cô ta rơi vào trên gương mặt, liền mềm giọng giận dỗi: "Anh xấu lắm, đêm nay anh giống như bị điên rồi ấy..."
Bình luận truyện