Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 779
Đỗ phu nhân định nói lại thôi, Đỗ lão tướng quân bị bị chọc tức phát giận, lúc này bà mới ngập ngừng nói ra thật tình sự việc. Thì ra là, Đỗ tiên sinh luôn luôn đam mê thú chơi đồ cổ, bất kể là của Trung quốc, của Châu Âu, là đồ sứ, dụng cụ gia đình, các bức họa cổ, đồ trang sức, bộ sách, quần áo, chỉ cần có lịch sử, thứ gì ông si mê.
Khoảng thời gian trước đây không lâu, ông được biết có một ông trùm đồ cổ từ nước Anh tới, nói là trong tay có một món đồ cổ, đã bị thất lạc trong cuộc chiến tám nước liên kết lại lật đổ nhà Minh, món đồ này ông ta đã mua được từ trong tay một người sưu tầm đồ cổ người Ý với giá khá cao. Đỗ tiên sinh vừa nghe thấy đã động lòng, sau khi cơm nước no nê, rốt cuộc ông cảm thấy phải nhanh chóng đến đó để ngắm nhìn một cái, nhưng vừa mới nhìn thấy ông đã mê luôn, cũng không thể quên được nữa.
Cũng chỉ là một loại khí cụ bằng đồng có niên đại từ trước đời Tần, đồ vật tuy không lớn, nhưng mà giá trị lại rất cao. Đối với món đồ cổ này, Đỗ tiên sinh đã tốn một thời gian để xem xét nghiên cứu, phân biệt thật giả, sau đó liền trả giá, phải tới mười vạn đô-la ông mới mua được.
Ai ngờ, ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, món đồ cổ bằng đồng kia thì vẫn còn ở đó, dấu điểm chỉ in dấu trên bản thỏa thuận mua bán cũng còn ở đó rất êm đẹp. Chỉ có điều trên bản thỏa thuận giá cả, số tiền mười vạn Đô-la kia đã biến thành một trăm vạn, không có một chút dấu vết nào bị cướp hoặc bị sửa đổi. Thì ra là, đêm qua lúc say rượu, ông đã hoàn toàn không từng liếc mắt nhìn lên mục ghi số tiền ở trên y bản thỏa thuận mua bán kia...
Đỗ tiên sinh không giỏi thương thảo đúng như một con mọt sách, cho nên chỉ sau vài ba lời đã bị người ta đập trở lại, cũng mang được món đồ cổ bằng đồng cùng bản thỏa thuận mua bán về, chỉ khác là có thêm giấy vay nợ có dấu điểm chỉ đỏ chót trên đó, khóc không ra nước mắt, trở lại nhà.
Người nhà họ Đỗ tuy có người ra làm quan tuy có chút của nả, nhưng lại không buôn bán mấy, nếu nói vào thời điểm nhà họ Đỗ còn cường thịnh, số tiền kia, Đỗ tiên sinh còn có thể tìm ra được, nhưng những năm gần đây, nhà họ Đỗ ngày càng sa sút, ông lại si mê với thú chơi xa xỉ này, trong tay có lúc thừa tiền, nhưng cũng có lúc không tìm được một xu, có lúc gặp phải món đồ vô cùng yêu thích, trong đầu quay cuồng nghĩ mãi không ra, còn phải nhờ phu nhân mình giúp đỡ cho.
Đêm qua đã thỏa thuận là mười vạn đồng, đã là cực hạn của ông rồi, bây giờ lại có thêm mấy số 0, biến thành một trăm vạn, lại còn là đồng Đô-la nữa chứ, Đỗ tiên sinh chỉ cảm thấy trời cao cũng không đường chạy.
Nếu nói là đi kiện, làm sao lại có thể ném đi danh tiếng cả đời thanh bạch được chứ, huống chi, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng như vậy, đồ ông đã cầm, dấu điểm chỉ ông cũng đã nhấn, giấy nợ do ông viết, hiện tại còn không chịu đưa tiền sao? Đạo lý này đi khắp thiên hạ có nói cũng không có ai nghe được...
Đỗ tiên sinh trải qua trận đả kích này, liền suy sụp không sao dậy nổi, cuối cùng không thể lừa gạt Đỗ phu nhân được nữa, đành phải nói lại việc này cho Đỗ phu nhân nghe. Đỗ phu nhân tính tình vốn nhu nhược, chỉ biết khóc, sau đó đành phải lấy số tiền riêng của mình đã gom góp suốt bao năm qua, cùng với một chút của hồi môn còn lại, mang ra cũng chỉ được hơn một nửa, bây giờ còn thiếu đến ba bốn mươi vạn nữa, quả thật bây giờ không biết phải làm thế nào để giải quyết được.
Đỗ phu nhân tính tình vốn nhu nhược, chỉ biết khóc, sau đó đành phải lấy số tiền riêng của mình đã gom góp suốt bao năm qua, cùng với một chút của hồi môn còn lại, mang ra cũng chỉ được hơn một nửa, bây giờ còn thiếu đến ba bốn mươi vạn nữa, quả thật bây giờ không biết phải làm thế nào để giải quyết được.
Mấy ngày nay Đỗ phu nhân chỉ biết núp ở trong nhà khóc thầm, ông cụ đổ bệnh, bà cũng không dám đến thăm nom ông cụ, huống chi, con mình đã bất hiếu như vậy rồi, giờ lại còn muốn bậc trưởng bối phải lo lắng cho hai vợ chồng bà nữa, loại chuyện bất hiếu như vậy, Đỗ phu nhân lại càng không thể làm được.
Ai ngờ hôm nay đột nhiên ông cụ cho gọi bà tới gặp. Đỗ phu nhân không kịp đề phòng, nhưng cũng không còn biện pháp để che giấu, liền bị Đỗ lão tướng quân nhìn ngay ra là có chuyện xảy ra.
Đợi khi bà kể lại mọi chuyện nghe rõ ràng, Đỗ lão tướng quân trầm mặc rất lâu, nhưng sau ông cũng không hề nổi giận, cũng không hề nói một câu quở trách nào hết.
Ông chỉ nặng nề thở dài một hơi, trên gò má già nua gầy gò của ông tựa như vẻ lụn bại bao phủ lên rất rõ ràng.
Nhà sắp sụp đổ, thật sự rất khó có thể chống đỡ, ngăn cản nổi.
Ông thở dài đầy mệt mỏi, âm thanh thở dài ấy nghe sao thấy thê lương.
Đỗ phu nhân khóc như mưa, nước mắt rơi không ngừng. Bà là một người phụ nữ theo nếp truyền thống, rất hiền lành, dịu dàng và yếu đuối, chồng mình gây ra chuyện như vậy, trong lòng bà chỉ có lo âu và sợ hãi, ngay cả một câu oán giận chồng bà cũng chưa từng bao giờ lên tiếng. Nếu như hôm nay cha có đánh bà, mắng bà, bà cũng sẽ không một câu oán hận, chỉ có điều bà không sao chịu nổi bộ dáng đầy vẻ suy sụp như vậy của cha mình...
Rõ ràng là cháu gái bất hiếu, tại sao lại bắt ông lão già nua phải gánh chịu nỗi bất hạnh này như vậy?
“Cha... Tất cả là do chúng con không tốt, khiến ngài đã bệnh thành ra thế này mà vẫn không thể an tâm, bây giờ lại còn làm cho cha phải lo lắng thêm về chuyện của vợ chồng chúng con nữa...”
Đỗ phu nhân quỳ gối trước giường ông khóc nức nở không thành tiếng.
Sau một hồi trầm mặc khá lâu Đỗ lão tướng quân mới nhẹ nhàng khoát khoát tay một cái. Giọng nói của ông tựa như cũng mang theo hương vị của sự suy sụp, Đỗ phu nhân không dám khóc nữa, cố nén lại tiếng khóc thút thít.
“Con cứ trở về nhà trước đi đã, chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp để giải quyết, cũng chỉ là chút tiền mọn như vậy, nhà họ Đỗ chúng ta vẫn có thể tìm được cách xoay xở kiếm ra được.”
Tuy Đỗ lão tướng quân đã nói như vậy, nhưng tận sâu nơi đáy lòng ông cũng không che giấu được sự thê lương.
Tiền kia biết lấy ở đâu ra được đây? Bạn bè chiến hữu cũ của ông có tiền, đó là do tay con cháu của nhà người ta vất vả không chịu thua kém làm ra, còn nhà của ông thì sao đây? Vinh quang thời quá khứ kia thì cũng chỉ có thể dùng vị trí cao quý để mà áp chế người, chứ chưa từng bao giờ chiếm được thế thượng phong.
Khoảng thời gian trước đây không lâu, ông được biết có một ông trùm đồ cổ từ nước Anh tới, nói là trong tay có một món đồ cổ, đã bị thất lạc trong cuộc chiến tám nước liên kết lại lật đổ nhà Minh, món đồ này ông ta đã mua được từ trong tay một người sưu tầm đồ cổ người Ý với giá khá cao. Đỗ tiên sinh vừa nghe thấy đã động lòng, sau khi cơm nước no nê, rốt cuộc ông cảm thấy phải nhanh chóng đến đó để ngắm nhìn một cái, nhưng vừa mới nhìn thấy ông đã mê luôn, cũng không thể quên được nữa.
Cũng chỉ là một loại khí cụ bằng đồng có niên đại từ trước đời Tần, đồ vật tuy không lớn, nhưng mà giá trị lại rất cao. Đối với món đồ cổ này, Đỗ tiên sinh đã tốn một thời gian để xem xét nghiên cứu, phân biệt thật giả, sau đó liền trả giá, phải tới mười vạn đô-la ông mới mua được.
Ai ngờ, ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, món đồ cổ bằng đồng kia thì vẫn còn ở đó, dấu điểm chỉ in dấu trên bản thỏa thuận mua bán cũng còn ở đó rất êm đẹp. Chỉ có điều trên bản thỏa thuận giá cả, số tiền mười vạn Đô-la kia đã biến thành một trăm vạn, không có một chút dấu vết nào bị cướp hoặc bị sửa đổi. Thì ra là, đêm qua lúc say rượu, ông đã hoàn toàn không từng liếc mắt nhìn lên mục ghi số tiền ở trên y bản thỏa thuận mua bán kia...
Đỗ tiên sinh không giỏi thương thảo đúng như một con mọt sách, cho nên chỉ sau vài ba lời đã bị người ta đập trở lại, cũng mang được món đồ cổ bằng đồng cùng bản thỏa thuận mua bán về, chỉ khác là có thêm giấy vay nợ có dấu điểm chỉ đỏ chót trên đó, khóc không ra nước mắt, trở lại nhà.
Người nhà họ Đỗ tuy có người ra làm quan tuy có chút của nả, nhưng lại không buôn bán mấy, nếu nói vào thời điểm nhà họ Đỗ còn cường thịnh, số tiền kia, Đỗ tiên sinh còn có thể tìm ra được, nhưng những năm gần đây, nhà họ Đỗ ngày càng sa sút, ông lại si mê với thú chơi xa xỉ này, trong tay có lúc thừa tiền, nhưng cũng có lúc không tìm được một xu, có lúc gặp phải món đồ vô cùng yêu thích, trong đầu quay cuồng nghĩ mãi không ra, còn phải nhờ phu nhân mình giúp đỡ cho.
Đêm qua đã thỏa thuận là mười vạn đồng, đã là cực hạn của ông rồi, bây giờ lại có thêm mấy số 0, biến thành một trăm vạn, lại còn là đồng Đô-la nữa chứ, Đỗ tiên sinh chỉ cảm thấy trời cao cũng không đường chạy.
Nếu nói là đi kiện, làm sao lại có thể ném đi danh tiếng cả đời thanh bạch được chứ, huống chi, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng như vậy, đồ ông đã cầm, dấu điểm chỉ ông cũng đã nhấn, giấy nợ do ông viết, hiện tại còn không chịu đưa tiền sao? Đạo lý này đi khắp thiên hạ có nói cũng không có ai nghe được...
Đỗ tiên sinh trải qua trận đả kích này, liền suy sụp không sao dậy nổi, cuối cùng không thể lừa gạt Đỗ phu nhân được nữa, đành phải nói lại việc này cho Đỗ phu nhân nghe. Đỗ phu nhân tính tình vốn nhu nhược, chỉ biết khóc, sau đó đành phải lấy số tiền riêng của mình đã gom góp suốt bao năm qua, cùng với một chút của hồi môn còn lại, mang ra cũng chỉ được hơn một nửa, bây giờ còn thiếu đến ba bốn mươi vạn nữa, quả thật bây giờ không biết phải làm thế nào để giải quyết được.
Đỗ phu nhân tính tình vốn nhu nhược, chỉ biết khóc, sau đó đành phải lấy số tiền riêng của mình đã gom góp suốt bao năm qua, cùng với một chút của hồi môn còn lại, mang ra cũng chỉ được hơn một nửa, bây giờ còn thiếu đến ba bốn mươi vạn nữa, quả thật bây giờ không biết phải làm thế nào để giải quyết được.
Mấy ngày nay Đỗ phu nhân chỉ biết núp ở trong nhà khóc thầm, ông cụ đổ bệnh, bà cũng không dám đến thăm nom ông cụ, huống chi, con mình đã bất hiếu như vậy rồi, giờ lại còn muốn bậc trưởng bối phải lo lắng cho hai vợ chồng bà nữa, loại chuyện bất hiếu như vậy, Đỗ phu nhân lại càng không thể làm được.
Ai ngờ hôm nay đột nhiên ông cụ cho gọi bà tới gặp. Đỗ phu nhân không kịp đề phòng, nhưng cũng không còn biện pháp để che giấu, liền bị Đỗ lão tướng quân nhìn ngay ra là có chuyện xảy ra.
Đợi khi bà kể lại mọi chuyện nghe rõ ràng, Đỗ lão tướng quân trầm mặc rất lâu, nhưng sau ông cũng không hề nổi giận, cũng không hề nói một câu quở trách nào hết.
Ông chỉ nặng nề thở dài một hơi, trên gò má già nua gầy gò của ông tựa như vẻ lụn bại bao phủ lên rất rõ ràng.
Nhà sắp sụp đổ, thật sự rất khó có thể chống đỡ, ngăn cản nổi.
Ông thở dài đầy mệt mỏi, âm thanh thở dài ấy nghe sao thấy thê lương.
Đỗ phu nhân khóc như mưa, nước mắt rơi không ngừng. Bà là một người phụ nữ theo nếp truyền thống, rất hiền lành, dịu dàng và yếu đuối, chồng mình gây ra chuyện như vậy, trong lòng bà chỉ có lo âu và sợ hãi, ngay cả một câu oán giận chồng bà cũng chưa từng bao giờ lên tiếng. Nếu như hôm nay cha có đánh bà, mắng bà, bà cũng sẽ không một câu oán hận, chỉ có điều bà không sao chịu nổi bộ dáng đầy vẻ suy sụp như vậy của cha mình...
Rõ ràng là cháu gái bất hiếu, tại sao lại bắt ông lão già nua phải gánh chịu nỗi bất hạnh này như vậy?
“Cha... Tất cả là do chúng con không tốt, khiến ngài đã bệnh thành ra thế này mà vẫn không thể an tâm, bây giờ lại còn làm cho cha phải lo lắng thêm về chuyện của vợ chồng chúng con nữa...”
Đỗ phu nhân quỳ gối trước giường ông khóc nức nở không thành tiếng.
Sau một hồi trầm mặc khá lâu Đỗ lão tướng quân mới nhẹ nhàng khoát khoát tay một cái. Giọng nói của ông tựa như cũng mang theo hương vị của sự suy sụp, Đỗ phu nhân không dám khóc nữa, cố nén lại tiếng khóc thút thít.
“Con cứ trở về nhà trước đi đã, chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp để giải quyết, cũng chỉ là chút tiền mọn như vậy, nhà họ Đỗ chúng ta vẫn có thể tìm được cách xoay xở kiếm ra được.”
Tuy Đỗ lão tướng quân đã nói như vậy, nhưng tận sâu nơi đáy lòng ông cũng không che giấu được sự thê lương.
Tiền kia biết lấy ở đâu ra được đây? Bạn bè chiến hữu cũ của ông có tiền, đó là do tay con cháu của nhà người ta vất vả không chịu thua kém làm ra, còn nhà của ông thì sao đây? Vinh quang thời quá khứ kia thì cũng chỉ có thể dùng vị trí cao quý để mà áp chế người, chứ chưa từng bao giờ chiếm được thế thượng phong.
Bình luận truyện