Tổng Giám Đốc Mỗi Đêm Đều Biến Thân!

Chương 9: Camera của khách sạn



Dịch: Hoàng Diệu

Beta: Cà ri

Tống Thập Nguyệt hít một hơi thật sâu, ôm lấy tâm tình "cùng lắm thì bà đây từ chức" thấy chết không sợ dũng cảm bước vào văn phòng.

Nhớ lần trước, Tống Thập Nguyệt tới phòng làm việc của giám đốc, cách bố trí quả là hài hoà, lại vô cùng rộng rãi, cái kiểu mà khiến cho khách dù mang bất kì thân phận nào cũng không thấy mất mặt.

Căn phòng mà hôm nay cô tới lại có chút nhỏ hơn, nhưng thiết kế lại rất đặc biệt. Nó có hình xoắn ốc với chiếc đèn chùm màu đen ở chính giữa, cái bàn với hai màu đen trắng kết hợp thời thượng. Trên bức tường phía sau chiếc bàn là một chiếc bảng đen in logo của Hợp Việt, trên bảng viết rất nhiều chữ, nét chữ vô cùng dứt khoát, mạnh mẽ, giống như dùng dao khắc lên vậy, thật dễ khiến người ta liên tưởng đến gương mặt lạnh như băng của đại Boss.

Gần đó là một chiếc cửa sổ 240° có thể quan sát được toàn bộ khu CBD. Bên cạnh cửa sổ có bố trí một bộ sô pha màu trắng và một chiếc bàn để uống cafe, nhìn rất cao cấp. Mẫu sô pha này Tống Thập Nguyệt vừa nhìn là có thể nhận ra. Mấy tháng trước, lúc cô cùng với Chu Diệu Diệu đi dạo phố đã từng nhìn thấy nó ở 1 cửa hàng đồ gia dụng cao cấp, chỉ một chiếc thôi cũng đủ bằng 5 năm tiền lương của cô cộng lại.

Lúc trước cô từng nói tổng giám đốc là người chỉ biết cống hiến cho xã hội, thật nên rút lại lời nói đó.

Tống Thập Nguyệt tham quan xong phòng làm việc, nhưng vẫn không thấy Hà Biên Thu đâu, cảm giác có chút gì đó kì lạ.

Hà Biên Thu quay đầu nhìn Tống Thập Nguyệt đang đứng đờ người giữa phòng, liền đi tới.

Thì ra người bị chặn sau mấy chậu cây lớn.

"Hà tổng, đây là bản kế hoạch của Phương tổng giám." Tống Thập Nguyệt đưa tập văn kiện trong tay ra. Ánh sáng từ chiếc cửa sổ đằng sau người Hà Biên Thu rọi vào bên trong, tạo thành 1 cái bóng lớn màu đen ôm trọn lấy người Tống Thập Nguyệt. Cái bóng tuy chỉ là 1 vật không có trọng lượng nhưng lại có thể khiến cô có cảm giác lo sợ. Thời khắc này đối với cô mà nói chẳng khác gì bị núi Thái Sơn đè lên vậy. Tim cô đập thình thịch liên hồi, hai mí mắt cứ trĩu xuống, một cử chỉ cũng không dám, sợ rằng sẽ để lộ cái đuôi khiến người ta tóm được

Tống Thập Nguyệt phát hiện bản thân khi ở trước mặt cấp trên rất dễ mềm yếu. Cái khí thế anh dũng, không sợ chết mà cô vừa cố gắng tạo nên, ấy vậy mà chỉ có cái bóng của người ta đã khiến cô thất bại toàn diện. Thật không có tiền đ!

"Tống Thập Nguyệt, gan của cô quả thực không nhỏ." Hà Biên Thu thấy tay cô đang nắm chặt tập văn kiện một cách căng thẳng, liền nhận lấy. Anh quay người ngồi xuống, duỗi thẳng chân, tư thế chỉnh chu đọc bản kế hoạch.

Tống Thập Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, y như bị đóng băng vậy. Hà tổng kêu cả họ tên cô, còn nói gan của cô không nhỏ là có ý gì, cô thật không hiểu nổi.

"Cần phải chi tiết một chút phương án của từng thành phố." Hà Biên Thu sau khi xem qua cũng coi như là hài lòng.

Tống Thập Nguyệt như được đại xá, lập tức đáp lời: "Được, tôi sẽ chuyển lời ngay tới Phương tổng."

"Có điện thoại."

Hà Biên Thu cầm điện thoại lên, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình, rất nhanh đã có tin nhắn trả lời. Hà Biên Thu không nhấc điện thoại lên, chỉ nhìn lướt qua, sau đó liền hướng mắt về phía Tống Thập Nguyệt.

"Hà tổng, vậy tôi xin phép đi làm việc, vẫn còn công việc chưa hoàn thành." Tống Thập Nguyệt nhìn mũi chân của mình, giọng nói mềm yếu, có chút run rẩy.

Không đáp lại, thật sự không đáp lại, một sự yên tĩnh đến lạ thường.

Sự căng thẳng của Tống Thập Nguyệt dường như đã lên tới đỉnh điểm.

"Lúc nãy Trình Thiên Nghiệp tố cáo với tôi rằng đời tư của Phương tổng không chừng mực." Giọng nói của Hà Biên Thu rất từ tốn, nhưng lại khiến cô có dự cảm không lành.

"Cô thấy thế nào?" Hà Biên Thu ngừng lại một lúc rồi mới hỏi Tống Thập Nguyệt.

Tống Thập Nguyệt ngây người, cô biết rõ Trình Thiên Nghiệp đã hiểu lầm, cho rằng cô là Phương tổng. Tống Thập Nguyệt biết mình có tội, lập tức cúi người xin lỗi Hà Biên Thu. Cô vốn dĩ muốn đem chuyện của cô và Trình Thiên Nghiệp ở quán bar nói cho Hà Biên Thu, nhưng ngặt nỗi cô lại không nói ra tên của Chu Diệu Diệu mà chỉ xưng hô bạn bè.

"Tôi ở quán bar nói ra những câu đó đều là nói dối thôi. Lúc đó tình hình khẩn cấp, tôi chỉ có thể nói mấy câu để đánh lạc sự chú ý của bọn họ. Vốn dĩ cho rằng ở quán bar không ai nhận ra tôi, nói xong thì có thể cứu người ra, vậy là hết chuyện.Thật không ngờ sáng nay lại trùng hợp đụng phải anh ta ở công ty. Anh ta còn dám lấy chuyện tối qua ra uy hiếp tôi. Con người tôi ghét nhất chính là bị uy hiếp, nhà nước pháp quyền, ai sợ ai chứ." Tống Thập Nguyệt càng nói càng giận, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hà Biên Thu đang chăm chú nhìn mình thì lập tức ỉu xìu, liền thành thật nhận lỗi: "Sự việc như thế này tuyệt đối sẽ không tái phạm lần hai. Nếu bạn của tôi còn dám làm thế, tôi nhất định sẽ tuyệt giao với cô ấy. Còn nữa Hà tổng, thựa ra đời tư của tôi rất trong sạch, anh làm ơn suy xét rõ."

Hà Biên Thu khuôn mặt cứng ngắc nhìn Tống Thập Nguyệt, chỉ sợ rằng bản thân không kiềm chế được mà bật cười. Cái gì mà đời tư có trong sạch hay không, lại còn muốn anh suy xét, xét thế nào đượс?

Tống Thập Nguyệt này lúc sợ hãi, thủ thuật nào cũng lấy ra được, tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu ấm ức. Có điều ở trước mặt anh lại cố ý giấu tên Chu Diệu Diệu, cho thấy rõ ràng là một người rất trọng tình nghĩa.

"Đúng rồi, tôi rất xin lỗi vì đã khiến Phương tổng bị hiểu lầm. Giờ tôi sẽ đi tìm Trình Thiên Nghiệp, giải thích rõ mọi chuyện với anh ta. Gây phiền phức cho công ty, lại còn làm phiền đến Hà tổng, thật sự rất xin lỗi." Tống Thập Nguyệt lo lắng, cúi thấp người hơn, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, có chút miễn cưỡng: "Hà tổng nếu như vì việc này mà đuổi việc tôi, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì hết."

Cô gái ngoan ngoãn mín môi cúi gằm đầu, đem cái chán trơn bóng mượt mà của cô phơi bày đập vào mắt người nhìn, trông như một bé gái đáng yêu bị khinh dễ. Nghe giọng nói gần như khóc của cô cũng đủ biết cô không muốn rời khỏi Hợp Việt. Điều này khiến Hà Biên Thu cảm giác bản thân có chút thành tựu, công ty của anh quả thực có nhân tài.

Hà Biên Thu hoàn toàn không ý thức được, một người có tầm nhìn sâu rộng như anh, không biết từ lúc nào đã coi một nhân viên nhỏ trong tổ kế hoạch là một nhân tài.

Tống Thập Nguyệt nói xong nhưng không thấy Hà Biên Thu đáp lời, liền thử dò hỏi: "Hà tổng có phải là đang do dự? Hay là đừng đuổi việc tôi. Tôi thường ngày rất chăm chỉ làm việc, cũng có thể nói là làm tốt. Nếu như có vinh hạnh được Hà tổng cho thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng."

"Thật sao?"

"Chắc chắn rồi!" Tống Thập Nguyệt vỗ ngực khẳng định.

Ánh mắt của Hà Biên Thu lướt qua mặt cô, lạnh lùng đáp: "Cô ra ngoài trước đi."

Tống Thập Nguyệt ngoan ngoãn rời khỏi. Cô ở bên ngoài chưa đầy hai phút liền thấy Hà Biên Thu đi ra, tay cầm 1 tập tài liệu.

"Ba giờ sau xuất phát đi Hải Nam, phía trên có địa chỉ, gửi đồ đến đó."

Tống Thập Nguyệt cảm giác lúc Hà tổng giao đồ cho mình, ánh mắt còn chứa đựng một cái gì đó sâu xa. Chỉ là gửi một món đồ thôi mà, ánh mắt của đại boss có cần doạ người đến thế không.

"Hà tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ gửi đi." Tống Thập Nguyệt coi tập tài liệu như bảo bối cẩn thận ôm vào trong ngực, cúi người rồi mới đi.

Hà Biên Thu cố ý dặn dò trợ lí Chu đặt cho Tống Thập Nguyệt một khách sạn 5 sao, để cô ngủ lại đó một đêm, hôm sau hẵng quay về.

Nếu Tống Thập Nguyệt rời khỏi thành phố này rồi hắn còn có thể xuyên đến bên cạnh cô sao. Hà Biên Thu vốn dĩ đặc biệt đặt khách sạn 5 sao, chính là phòng khi hắn có khả năng xuyên đến trên người cô mà chuẩn bị, vì vậy, trước tiên là phải chuẩn bị cho mình một chỗ ở thoải mái.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Hà Biên Thu đã chuẩn bị một chiếc camera trong phòng ngủ, hắn muốn biết rõ buổi tối sau khi hắn ngủ rồi xuyên đến trên người Tống Thập Nguyệt thì trong khoảng thời gian đó cơ thể nguyên bản của hắn có thể sẽ xảy ra chuyện gì.

Tối nay Hà Biên Thu lại có chút mất ngủ, có lẽ là bởi vì có một chiếc camera đang hướng về phía mình. Anh vật vã đến tận 1 giờ sáng mới chợp mắt được.

"Tôi không nghe, tôi không nghe, anh mau biến đi!"

"Uyển Thục, em nghe anh giải thích đã, anh vốn dĩ không thích cô ta, hôm đó là cô ta..."

Hà Biên Thu lập tức mở mắt, anh biết rằng lại có chuyện rồi.

Trước mắt là một phòng đôi, một cái giường 1m8, ánh đèn mờ ảo, chiếc TV đối diện giường đang mở, nam nữ chính đang cùng nhau diễn phim ngôn tình cẩu huyết.

Hà Biên Thu nhìn thấy trên giường là một dáng người quen thuộc, lại còn đang mặc quần áo công sở, nhưng đã ngủ mất rồi.

Hà Biên Thu phát hiện lúc mình chăm chú nhìn cái gì, đều có thể kéo đến gần nhìn càng rõ rằng hơn. Từ cách bố trí của căn phòng mà nói, anh đáng nhẽ nên ở đâu đó gần phía bức tường.

Hà Biên Thu đã biết được bản thân là cái gì, trước lúc ngủ anh có đặt một chiếc camera, giờ thì thật biến thành camera rồi, bắt được toàn cảnh, lại còn rất rõ nét. Trong khách sạn 5 sao mà để xảy ra tình trạng quay lén như thế này, thật khiến người ta thất vọng.

"Anh điên rồi. Anh mau buông tôi ra!" Nữ chính trong phim hét lên.

Tống Thập Nguyệt mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, cầm lấy cái điều khiển tắt TV, sau đó bật đèn. Cả căn phòng sáng bừng lên.

Thị giác Hà Biên Thu càng thêm rõ ràng.

Tống Thập Nguyệt thấy đã rạng sáng, liền ngáp một cái rồi cúi đầu cởi cúc áo.

Quay lén kiểu này rất có thể sẽ bị phát trực tiếp, Hà Biên Thu vội vàng muốn nhắc nhở Tống Thập Nguyệt, nhưng lại nói không nên lời, hắn liền cố gắng muốn cho cơ thể của mình dộng đậy.

Bụp!

Tống Thập Nguyệt nghe thấy phía sau có tiếng động, liền qua đó xem.

Hà Biên Thu rơi có chút đau, bỗng nhiên được Tống Thập Nguyệt đỡ dậy.

Tống Thập Nguyệt kinh ngạc cầm chiếc camera lên xem, phát hiện có một cái lỗ trong góc tường, tức giận xông ra ngoài.

Sau khi xem qua camera phiên bản Hà Biên Thu, giám đốc khách sạn đã trực tiếp xin lỗi Tống Thập Nguyệt, còn đề nghị bồi thường về thiệt hại tinh thần. Tống Thập Nguyệt đương nhiên không chấp nhận. Sau khi cảnh sát tới nơi, Hà Biên Thu lại bị cảnh sát nhìn một lát, cuối cùng bỏ vào trong túi vật chứng.

Sau đó Hà Biên Thu bị cảnh sát đem đi kiểm chứng, điều tra các phòng còn lại, tra hỏi các nhân viên, quản lí khách sạn. Nhưng lại không thấy Tống Thập Nguyệt đâu nữa.

Sáng hôm sau, khi Hà Biên Thu tỉnh lại, cảm giác những chuyện xảy ra tối qua như là một giấc mơ vậy. Có điều nó chẳng ảnh hưởng gì tới tinh thần của anh.

Hà Biên Thu lập tức xem lại băng ghi hình phòng anh ta tối qua, phát hiện bản thân vẫn luôn nằm ngủ trên giường, không có điều gì bất thường xảy ra.Chuyện này có chút giống bị mộng du, giống như truyện Alice ở xứ sở mộng du vậy, có thể trải nghiệm được nhiều điều thú vị, thực ra cũng không phải là một trải nghiệm tồi tệ.

Hà Biên Thu bỗng dưng cảm thấy có chút nực cười, anh càng ngày càng biết cách dùng AQ tinh thần để tự an ủi bản thân rồi.

Bởi vì vấn đề thời tiết, Tống Thập Nguyệt buổi chiều mới có thể rời Hải Nam. Máy bay vừa hạ cánh, cô liền vác theo một đô mắt thâm quầng lập tức quay về công ty báo cáo.

Hà Biên Thu biết cô vì chuyện tối qua mà mất ngủ, liền trực tiếp phê duyệt để cô về nhà nghỉ ngơi.

Tống Thập Nguyệt vừa rời khỏi, Hà Biên Thu liền nhận được điện thoại từ mẹ của mình. Bà vừa mở miệng đã chất vấn Hà Biên Thu tại sao lại cử một cô gái xinh đẹp đến gửi cho bà một tờ giấy trắng.

"Biên Thu, con có phải đã thích người ta rồi? không Mẹ đã cho người điều tra bối cảnh của cô gái đó." Mẹ Hà vốn đã quan hệ rộng, vừa hay lại có một người bạn là thầy giáo của Tống Thập Nguyệt lúc còn học đại học, hơn nữa Tống Thập Nguyệt lúc đó cũng xem như là có tiếng tăm, vì vậy mà bà không cần tốn nhiều sức lực để có được thông tin, "Gia cảnh bình thường, trong trắng, thành tích ở trường cũng không tồi, nhưng..."

Hà Biên Thu không biết tại sao mình lại không lập tức phản bác lại lời của bà, ngược lại còn hỏi: "Nhưng gì ạ?"

"Người ta có bạn trai rồi, hơn nữa địa vị cũng không thua kém gì con."

Hà Biên Thu nhớ lại Lưu Tử An lúc trước vì món đồ chơi Doraemon mà cãi nhau với Tống Thập Nguyệt, nhịn không được mà bật cười, "Mẹ, có phải mẹ điều tra nhầm người rồi không?"

"Không đâu, tên Lưu Tử An thì phải."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện