Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 17: Thầy giáo.



CHƯƠNG 17: Thầy giáo.


Vũ Thanh An bởi vì bị lạ chỗ nên ban đêm có chút khó ngủ, may đến sáng hôm sau vẫn dậy đúng giờ, tinh thần không tính là quá tệ. Ngày trước còn ở khu cậu thuê mỗi ngày sáng sớm dậy đi hai ba bước là tới phòng vệ sinh, bây giờ nghiêng trái nghiêng phải mơ mơ màng màng mãi mới tìm đến cửa.


Làm vệ sinh cá nhân thường nhật xong xuôi cả rồi, đi ra ngoài đã sớm nghe thấy tiếng động như cửa ngoài bị cào.


Màn Thầu béo nằm bên ngoài, không hiểu như thế nào nó lại tìm được đến đúng cửa phòng Vũ Thanh An. Ngụy Âu Dương mở cửa bước ra liếc mắt liền phát hiện cục thịt tròn tròn đang đưa tay cào cào cửa, khinh mắt đi tới.


Lúc Vũ Thanh An mở cửa đã truyền đến tiếng kêu Màn Thầu vô cùng ủy khuất, còn Ngụy Âu Dương đã âu phục thẳng tắp, duy chỉ có đôi chân dài một bên hạ lên bụng nó di di một trận. Màn Thầu dường như bị ăn đau, cả người bị xoay đi xoay lại cũng không thể đứng dậy được meo meo bất mãn. Rất may là có Vũ Thanh An đi ra giải cứu nó ôm đi xuống phòng ăn, Ngụy Âu Dương đi sau không nói gì cả, trong lòng lại rất muốn đem Màn Thầu béo kia đá cho một cái.


Lâm quản gia đứng ở bên dưới chờ, nhìn cậu cùng hắn đi xuống cảm giác rất khác lạ. Nhìn xem, thế nào cũng giống như hai vị gia chủ trong một nhà thực sự, hoàn toàn đối lập với không khí của trước kia.


Ánh mắt Lâm quản gia hơi trầm xuống, khi Vũ Thanh An đến gần thì lại khôi phục về bình thường, "Ngài Ngụy, Vũ thiếu, bữa sáng đã chuẩn bị xong".


Bữa sáng này thực ra là có mỗi Vũ Thanh An ăn, trước mặt Ngụy Âu Dương chỉ là cốc cà phê cùng tờ báo không hơn không kém. Vũ Thanh An tuy rằng có băn khoăn nhưng người đàn ông này nói ăn thì chứng tỏ mình có thể ăn, cậu cũng không định ủy khuất bản thân, hơn nữa hắn không ăn mình không thể quản được.


Còn về phía vị kia, ngồi đọc báo nhìn có vẻ chú tâm, thực ra thi thoảng ánh mắt vẫn đưa về phía người này, nhìn cậu ăn rồi mới quay về việc mình. Hôm nay bữa sáng của cậu là cháo thịt bằm cùng dưa cải muối, tuy có vẻ lạ nhưng là hắn nghe cậu nói tối qua mới cho người đi làm. Buổi sáng ăn đồ chua muối không tốt cho dạ dày lắm, vì thế hắn cũng chỉ dặn cho một phần nhỏ để ăn kèm với cháo.


Sáng hôm nay thì Ngụy Âu Dương có cuộc họp đại cổ đông, hắn đương là tổng giám đốc không thể không đi. Vũ Thanh An ban đầu có suy nghĩ bắt xe đi đến trường song nghĩ lại nếu bắt xe ở nơi này tương đối khó, lại chưa tính giá cả khẳng định không rẻ nên quyết định bỏ đi ý tưởng đó, để người mà Ngụy Âu Dương phân phó đưa đi.


Nhìn người đàn ông to cao da ngăm nâu trước mặt này, có thế nào so cũng như vị kia được xếp vào dạng khổng lồ như nhau. Chỉ có điều vị kia sẽ tráng kiện cân đối một chút, còn mấy người đi theo hắn đều là lưng hùm vai gấu hết rồi mà!


"A Báo, đưa cậu ấy đến trường cẩn thận. Nếu tôi không gọi thì tan học cứ trực tiếp đưa về." Ngụy Âu Dương vẫn là giọng nói băng lãnh ấy.


Vũ Thanh An có thể không chú ý tới, nhưng người ngoài cuộc là Lâm quản gia ở bên cạnh biết rõ nhất. Ngụy Âu Dương đối với ai cũng là giọng nói lạnh nhạt, khuôn mặt bình thường chính là một băng lãnh nam nhân, kể cả tình nhân trước đây cũng như vậy. Đối với người thanh niên kia lại có chút khác lạ, tuy là không thể hạ xuống ngay tức khắc nhưng tinh tế cũng có thể nhìn ra hắn đối với cậu lộ ra chút nhu tình, lại tùy hứng để cậu làm gì mình muốn. Loại đối đãi này có lẽ là xuất phát từ trong tâm, không giống như trước đây Ngụy Âu Dương đối những tình nhân chơi đùa chốc lát.


Ông sợ Ngụy Âu Dương tâm đã dần trầm luân vào rồi lại chưa nhận thức được.


Người đàn ông Lâm quản gia vẫn suy nghĩ nãy giờ đã đưa Vũ Thanh An đến xe, đóng cửa xe lại rồi hắn nói, "Điện thoại kia của em bỏ đi, dùng cái này", móc từ trong túi ra chiếc điện thoại đời mới đưa cho cậu, "Trong đó có số của tôi, tên em tùy ý lưu".


Vũ Thanh An đưa tay ra tiếp, người đàn ông liền túm lấy tay cậu giữ lại rồi rướn người vào trong xe, cánh môi mỏng ở trên cái trán cậu hạ một nụ hôn sau đó lướt xuống, dừng lại trên đôi môi thanh niên. Chỉ là một nụ hôn bình thường, môi chạm nhau rồi rời đi, không có triền miên cuồng dã như trước kia.


"Đi đi." Ngụy Âu Dương nói với A Báo, liếc mắt nhìn cậu hơi lui về phía trong xe, trên mặt loáng thoáng đỏ ửng mờ nhạt, trong lòng liền thỏa mãn.


Đợi đến khi xe đã rời khỏi khu đó, Vũ Thanh An nhìn ra ngoài cửa sổ thở nhẹ một hơi, kéo cửa xuống để gió ngoài đi vào. Hiện tại là mùa hè, sáng sớm trên đường cao tốc gió mát lạnh vỗ vào mặt cậu cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Bàn tay thanh niên đưa lên chạm vào chỗ người đàn ông vừa hôn trên trán, mỗi chỗ hắn chạm tới đều như nóng lên, khiến hơi thở cậu trở nên mất bình tĩnh, trái tim cũng bị hẫng một nhịp.


Ngụy Âu Dương là một người đàn ông vô cùng cuốn hút, ai đối hắn tiếp xúc cũng đều dễ dàng bị hấp dẫn thậm chí là ngay lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng hắn cũng là người đàn ông không thể động tới. Vũ Thanh An cậu vẫn luôn cảm giác bản thân nên tránh hắn được càng xa càng tốt, thà tự khắc biết thức thời vẫn còn hơn là rơi vào cạm bẫy không đường lui.


Tuy nghĩ là thế nhưng thực tại đã nói rõ ràng, thanh niên này đã tự đem mình bán cho Ngụy Âu Dương. Đã ở dưới trướng người ta rồi còn nói chuyện gì đây?


Chỉ có Vũ Thanh An là không rõ được tình hình.


Gần đến trường, Vũ Thanh An nói người vệ sĩ tên A Báo dừng lại cách trường khoảng một dãy tòa nhà tự mình đi bộ đến. Song khi đến rồi cậu nhìn nam nhân cao lớn trước mắt có chút khóc không ra nước mắt.


"A Báo, kì thực anh không phải theo tôi đâu..."


A Báo vẫn bất động tại chỗ, ánh mắt ở dưới kính đen chăm chú quan sát xung quanh nắm bắt tình hình, "Ngài Ngụy đã có lệnh, tôi không thể để cậu gặp chuyện."


"Tôi chỉ đến trường thôi." Vũ Thanh An cười cười giải thích, nội tâm rất muốn bùng cháy.


Biết ngay người đàn ông kia sẽ không để cậu yên ổn!


"Cậu cứ đến lớp học, tôi sẽ không làm phiền."


Cuối cùng đấu không lại Vũ Thanh An trực tiếp xoay người rời đi, chỉ có điều đường càng nhiều sinh viên, cước bộ người thanh niên càng nhanh, cuối cùng thành chạy trối chết, còn người đàn ông mặc đồ đen đi phía sau vẫn điềm tĩnh đi sau quan sát xung quanh.


Quả nhiên A Báo giữ đúng lời, khi Vũ Thanh An bước vào lớp, hắn chỉ đứng lên nhìn biển lớp một cái rồi rời đi, trong giờ học hay giải lao cũng không thấy quay lại.


Lôi ra bản báo cáo xem qua lại lần nữa xác định không có lỗi gì, Vũ Thanh An tính tiết sau trống tiết sẽ đi tìm thầy giáo nộp lại. Thời gian thực tập xong rồi, trước mùa thu phải tổng kết lại, vẫn nên nộp sớm sẽ tốt hơn.


Lần này xác định được thầy giáo có ở trường, Vũ Thanh An mới đem tập báo cáo bước ra ngoài. Cửa vừa mở ra thân ảnh một nam nhân đã đứng chắn ở cửa.


"Vũ Thanh An." Người đàn ông kia mỉm cười.


Cậu hơi ngẩn người một lát rồi rất nhanh liền khôi phục cười, "Thầy giáo Hạ".


Hạ Dịch Phong là thầy giáo phụ trách môn Toán trước đây ở lớp Vũ Thanh An, hiện tại anh đã không còn dạy học nữa, trực tiếp thăng chức làm ở văn phòng trường, cùng lắm là khi nào có lớp giáo viên không thể dạy anh sẽ đến thay. Ở trong trường người đàn ông này cũng rất có tiếng ở đám nữ sinh. Người này ngoại hình rất bắt mắt, đứng cùng Ngụy Âu Dương khó xem ai thẳng bại.


Chỉ có điều Ngụy Âu Dương ngoại hình đối với người khác là hấp dẫn trí mạng, dung mạo nam tính tuấn mỹ tựa như vị thần xen lẫn chính là tà mị cùng nguy hiểm khiến cho đối phương khó có thể kháng cự. Còn Hạ Dịch Phong lại mang vẻ đẹp anh tuấn ưu nhã, đôi mắt luôn đem ý cười, khóe môi hơi cong khiến cho người khác cảm giác thoải mái, cũng dễ dàng tiếp cận hơn.


Tính đi tính lại, một bên chính là nam nhân điển hình cường thủ hào đoạt trực tiếp đoạt lấy người không thể động tới, nam nhân còn lại có thể thấy trong tình yêu chính là ôn nhu cùng dịu dàng.


Khi A Báo đi tới thì nhìn thấy Vũ Thanh An đang đứng trò chuyện cùng một nam nhân ở ngoài.


"Vậy em ở công ty đó như thế nào?" Anh hỏi,


"Thực ra cũng ổn, em được trực tiếp thực tập vị trí thư ký tổng giám đốc." Vũ Thanh An vui vẻ trả lời, một bộ dáng đắc ý muốn nói bản thân mình làm rất tốt.


Không biết vì lý do gì, khi mà nói đến thư ký tổng giám đốc, đáy mắt nam nhân hơi trầm xuống, "Vậy sao, thầy chúc mừng em".


"Tuy rằng vị trí đấy rất tốt cho em nhưng cũng chưa biết được họ còn suy nghĩ tới hay không. Vị trí đó thầy nghe nói đã bỏ trống qua nhiều lần rồi, nếu em cảm thấy thực sự có thể làm thì hãy nhận."


Vũ Thanh An không để ý nhiều cho lắm, lời nói của anh cũng nghe được nghe không, đôi mắt cong cong toát ý cười, "Em mới là học sinh năm 3, chưa vội".


"Vũ thiếu." – A Báo đi tới xen ngang giữa hai người, cao thấp đánh giá người đàn ông ở trước mặt cậu.


Hạ Dịch Phong có chút ngạc nhiên nhìn Vũ Thanh An, "Đây là ai thế?" Anh biết cậu là cô nhi, sẽ không tự nhiên từ đâu nhảy ra một nam tử cao lớn mặc đồ đen gọi cậu là thiếu gia.


A Báo nhìn anh, trực giác nhạy bén nói người này cũng không đơn giản chỉ là một thầy giáo bình thường. Lục lọi trong trí nhớ, A Báo vẫn cảm thấy khuôn mặt đó rất quen thuộc, thế nhưng lại không nhớ ra được đã gặp ở đâu.


Cuộc sống thường ngày hắn chỉ đi theo Ngụy Âu Dương làm việc, đến những nơi người bình thường ít tiếp xúc, những khuôn mặt không cần thiết sẽ trực tiếp loại bỏ khỏi trí nhớ, những người nào cần chú ý thì sẽ chú ý.


Nếu hắn chỉ là một thầy giáo bình thường vậy A Báo sẽ không có khả năng nhớ mặt người này.


Nhìn ra được hắn đối với Vũ Thanh An có vẻ thân thiết, suy nghĩ xem hắn nên báo cáo qua với Ngụy Âu Dương hay không.


"A... Người này là..." Vũ Thanh An bối rối, cậu chưa biết phải giải thích với người khác như thế nào.


Một nam tử mặc đồ đen đi theo còn gọi mình là Vũ thiếu, nói thế nào cũng trông giống với vệ sĩ hơn.


Quả nhiên khi cậu còn chưa đưa ra được câu trả lời thích đáng, A Báo đã lên tiếng, "Tôi là vệ sĩ".


Hạ Dịch Phong chỉ nhìn qua A Báo một lát liền quay lại hỏi cậu, "Vũ Thanh An, em có vấn đề gì sao? Sao lại có vệ sĩ đi theo?"


Vũ Thanh An cảm thấy ngực như bị đè nặng lại, giải thích thế nào cũng không nổi. Tự nhiên nhảy ra một người vệ sĩ còn chưa có nói, đây lại theo vào trong trường, nói thế nào đi nữa làm gì có ai không thể chưa phát giác ra nam nhân cao lớn mặc đồ đen đi lang thang trong trường?


Vừa lúc ở góc hành lang phát ra tiếng chuông kêu, người này lập tức "Thầy, em vào lớp" rồi xoay người bỏ lại cả A Báo lẫn Hạ Dịch Phong.


A Báo thấy Vũ thiếu khuất qua cửa lớp rồi, không nói một lời xoay người rời đi. Ngụy Âu Dương có dặn phải đi thay đổi hồ sơ cá nhân của cậu, nam nhân kia hắn sẽ xem xét sau vậy.


Thế nhưng có một người lại đem tâm tư trái ngược A Báo.


Hạ Dịch Phong biết Vũ Thanh An không có khả năng tự mình thuê vệ sĩ. Cậu mới tự lập, những thứ hàng ngày tiếp xúc trong xã hội chỉ đơn giản là tầng băng nổi bên trên, không thể đắc tội với ai được.


Từ khi nào đã thành như thế này?


Anh nghĩ khả năng có thể là từ lúc cậu tiến vào thực tập ở Ngụy Âu thị.


"Chết tiệt!" Ở góc hành lang vắng vẻ, người đàn ông cau mày khó chịu, mái tóc bị bàn tay vò đến hơi rối.


Nơi nguy hiểm nhất luôn là nơi an toàn nhất, nhưng lại không phải lúc nào cũng đúng.


Vốn nghĩ đem người đưa đến Ngụy Âu thị cậu chỉ thực tập tầm thường thôi, cho dù thế nào cũng không nghĩ rằng Ngụy Âu Dương sẽ chú ý đưa cậu lên thẳng tới chỗ hắn.


Giờ bên người nhảy ra một tên vệ sĩ, sao có thể nói là không liên quan đến nam nhân kia?


Thời gian một tháng qua phát sinh cái gì, anh không đoán được.


_____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện