Tổng Giám Đốc Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân
Chương 7: Tiểu nhân?
Lý Mục mơ hồ mà về đến nhà, mới nhớ tới bản thân vừa rồi đã nhận lời Hoa Thiên, cũng sẵn tiện viết luôn địa chỉ nhà mình cho hắn. Lắc lắc đầu, từ lần đầu tiên gặp Hoa Thiên đến giờ vì sao mọi chuyện lại càng ngày càng không kiểm soát được như trước.
Đảo mắt quan sát căn nhà mình không có lấy một chút hơi ấm, có lẽ, đây chính là một quyết định đúng đắn. ( rồi anh sẽ biết nó đúng đắn như thế nào…kekeke..=)) )
Ít nhất, sau này khi người kia đến đây sẽ có người sống chung với mình… . Lý Mục vừa nghĩ tới lập tức rơi vào trong mộng đẹp.
Công ty.
“Chủ tịch, Vương tổng của Thịnh Dịch muốn gặp ngươi.” Hoa Thiên mỉm cười nói.
Đây vốn là công việc của Trương Tiểu Lăng, nhưng hôm qua sau khi kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ nói hai mắt của nàng căn bản không có vấn đề gì. Nàng đoán nhất định là do nguyên nhân từ bản thân cho nên mới không dám gặp mặt chủ tịch, sợ khi vừa nhìn thấy hắn liền xuất hiện ảo giác kì quái kia, nên mới đặc biệt đến nhờ vả Hoa Thiên thay mình. Hoa Thiên nghĩ đây là cơ hội để mình có thể nhìn thấy “con mồi” nhiều hơn nên đương nhiên là vui vẻ nhận lời ngay.
“A?”
“Hắn còn dẫn theo một người trông rất kỳ quái.”
“Uh, cho hắn vào đi.” Lý Mục hoàn toàn không quan tâm Vương tổng mang người nào đến vì hắn nghĩ là ai cũng đều như nhau cả thôi.
“Vâng.” Hoa Thiên nhận việc liền rời khỏi phòng.
“Ha ha!” Vương tổng vẫn luôn là chưa thấy người mà đã nghe tiếng. “Lý tổng. ngươi vẫn khỏe chứ.” Ông ta vừa nói vừa bắt tay Lý Mục.
“Đến đây, đến đây, giới thiệu với ngươi đây là Thiệu Thiên Tề – Thiệu tổng, hắn vốn là nhị thiếu gia của tập đoàn Thiệu thị” Vương tổng chỉ chỉ người đứng phía sau hắn. Đây đúng là một người đầy nguy hiểm, toàn thân mặc tây phục màu đen chẳng những không làm cho hắn tăng thêm chút phong thái nào của một thương nhân, ngược lại còn có vẻ dở ông dở thằng, cả người toát ra khí thế hung hãn.
“Lý tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Thiệu Thiên Tề lạnh lùng nhìn Lý Mục. Nhưng hắn phát hiện, so với mình Lý Mục căn bản còn lạnh hơn.
Chứng kiến có người đối với mình không chút khách khí, Lý Mục cũng chẳng còn hứng thú tiếp khách.”Uh.” Hừ lạnh một tiếng, khí tức âm lãnh bức người lập tức vây quanh Thiệu Thiên Tề. Xem ra không ai có thể lạnh lùng hơn Lý Mục đại nhân được rồi.
Thiệu Thiên Tề bị khí thế băng lãnh của Lý Mục hù dọa, kìm nén run rẩy mà mạnh miệng nói: “Hừ, Lý tổng ngươi tự mà lo liệu.”
“Xin mời.” Lý Mục dùng giọng điệu lạnh như băng đáp lại.
Thiệu Thiên Tề sợ đến hai chân run run mà chạy ra ngoài.
Vương tổng xoa xoa vầng trán đầy mồ hôi, nghĩ thầm: Lý tổng thật sự là lạnh không chịu nổi. Ông ta cũng tốt bụng nói thêm: ” Thiệu Thiên Tề này vốn là một tên xã hội đen, bằng quan hệ của cha mẹ hắn mới có thể ngồi được vào chiếc ghế tổng giám đốc, hắn nghe nói Thịnh Dịch chúng ta cùng công ty các ngươi hợp tác. Cũng không phải do ta muốn dẫn hắn đến đây, người này lòng dạ hẹp hòi, vì vậy ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Lý Mục chẳng thèm quan tâm, chỉ thốt ra hai chữ: “Tiểu nhân.”
Thiệu Thiên Tề ra khỏi phòng làm việc của Lý Mục mới bình tĩnh trở lại, hung hăng nói: “Hỗn trướng, cho rằng Thiệu tổng ta dễ chọc sao? Xem ra cũng nên kêu người đến trừng trị ngươi một chút.” Hắn nói xong liền bấm điện thoại: “Tiểu Thất, gọi người…”
Đảo mắt quan sát căn nhà mình không có lấy một chút hơi ấm, có lẽ, đây chính là một quyết định đúng đắn. ( rồi anh sẽ biết nó đúng đắn như thế nào…kekeke..=)) )
Ít nhất, sau này khi người kia đến đây sẽ có người sống chung với mình… . Lý Mục vừa nghĩ tới lập tức rơi vào trong mộng đẹp.
Công ty.
“Chủ tịch, Vương tổng của Thịnh Dịch muốn gặp ngươi.” Hoa Thiên mỉm cười nói.
Đây vốn là công việc của Trương Tiểu Lăng, nhưng hôm qua sau khi kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ nói hai mắt của nàng căn bản không có vấn đề gì. Nàng đoán nhất định là do nguyên nhân từ bản thân cho nên mới không dám gặp mặt chủ tịch, sợ khi vừa nhìn thấy hắn liền xuất hiện ảo giác kì quái kia, nên mới đặc biệt đến nhờ vả Hoa Thiên thay mình. Hoa Thiên nghĩ đây là cơ hội để mình có thể nhìn thấy “con mồi” nhiều hơn nên đương nhiên là vui vẻ nhận lời ngay.
“A?”
“Hắn còn dẫn theo một người trông rất kỳ quái.”
“Uh, cho hắn vào đi.” Lý Mục hoàn toàn không quan tâm Vương tổng mang người nào đến vì hắn nghĩ là ai cũng đều như nhau cả thôi.
“Vâng.” Hoa Thiên nhận việc liền rời khỏi phòng.
“Ha ha!” Vương tổng vẫn luôn là chưa thấy người mà đã nghe tiếng. “Lý tổng. ngươi vẫn khỏe chứ.” Ông ta vừa nói vừa bắt tay Lý Mục.
“Đến đây, đến đây, giới thiệu với ngươi đây là Thiệu Thiên Tề – Thiệu tổng, hắn vốn là nhị thiếu gia của tập đoàn Thiệu thị” Vương tổng chỉ chỉ người đứng phía sau hắn. Đây đúng là một người đầy nguy hiểm, toàn thân mặc tây phục màu đen chẳng những không làm cho hắn tăng thêm chút phong thái nào của một thương nhân, ngược lại còn có vẻ dở ông dở thằng, cả người toát ra khí thế hung hãn.
“Lý tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Thiệu Thiên Tề lạnh lùng nhìn Lý Mục. Nhưng hắn phát hiện, so với mình Lý Mục căn bản còn lạnh hơn.
Chứng kiến có người đối với mình không chút khách khí, Lý Mục cũng chẳng còn hứng thú tiếp khách.”Uh.” Hừ lạnh một tiếng, khí tức âm lãnh bức người lập tức vây quanh Thiệu Thiên Tề. Xem ra không ai có thể lạnh lùng hơn Lý Mục đại nhân được rồi.
Thiệu Thiên Tề bị khí thế băng lãnh của Lý Mục hù dọa, kìm nén run rẩy mà mạnh miệng nói: “Hừ, Lý tổng ngươi tự mà lo liệu.”
“Xin mời.” Lý Mục dùng giọng điệu lạnh như băng đáp lại.
Thiệu Thiên Tề sợ đến hai chân run run mà chạy ra ngoài.
Vương tổng xoa xoa vầng trán đầy mồ hôi, nghĩ thầm: Lý tổng thật sự là lạnh không chịu nổi. Ông ta cũng tốt bụng nói thêm: ” Thiệu Thiên Tề này vốn là một tên xã hội đen, bằng quan hệ của cha mẹ hắn mới có thể ngồi được vào chiếc ghế tổng giám đốc, hắn nghe nói Thịnh Dịch chúng ta cùng công ty các ngươi hợp tác. Cũng không phải do ta muốn dẫn hắn đến đây, người này lòng dạ hẹp hòi, vì vậy ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Lý Mục chẳng thèm quan tâm, chỉ thốt ra hai chữ: “Tiểu nhân.”
Thiệu Thiên Tề ra khỏi phòng làm việc của Lý Mục mới bình tĩnh trở lại, hung hăng nói: “Hỗn trướng, cho rằng Thiệu tổng ta dễ chọc sao? Xem ra cũng nên kêu người đến trừng trị ngươi một chút.” Hắn nói xong liền bấm điện thoại: “Tiểu Thất, gọi người…”
Bình luận truyện