Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn
Chương 52: Hà ngân bị quấy rối trong nhà kho
Hà Ngân trong nhà kho nghe tiếng mở cửa kho, tưởng rằng Phan Vân Lam dẫn người tới cứu cô, trong lòng rất kích động, cũng lo sợ Phan Vân Lam bị thương.
Tuy vẻ ngoài Hà Ngân vẫn bình tĩnh nhưng trong ánh mắt cô cực kỳ kích động, có ai ngờ rằng người tiến vào không phải Phan Vân Lam, mà là Hà Thành Lâm và Hà Dung, chớp mắt sự kích động biến mất, như một chậu nước lạnh từ trên trời giội xuống, trái tim rơi xuống vực thẳm.
Nhưng biểu cảm của chị em Hà Dung hoàn toàn ngược lại, sự đắc ý trên mặt bộc lộ rõ ràng.
Hà Ngân thấy thái độ của hai người họ, trong lòng giật nảy, đồng thời mí mắt chớp liên tục, cảm giác không ổn tấn công vào lòng.
Hà Dung liếc nhìn Hà Ngân với thái độ khinh thường: “Hà Ngân à Hà Ngân, cô thật sự không ngờ là tôi chứ gì, ha ha, con ả hèn hạ như cô mà dám giành đàn ông với tôi, đúng là không muốn sống, tôi sẽ khiến cô hối hận vì hành động của mình.” Sau khi nói xong, cô ta nháy mắt với Hà Thành Lâm.
Hà Thành Lâm sao lại không hiểu ý của chị mình, cậu ta bàn bạc xong rồi đi lên phía trước: “Cô dám khinh thường chị tôi, tôi thấy cô chán sống rồi!”
Ánh mắt cậu ta lóe lên như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt bỉ ổi, kênh kiệu: “Mà thôi, tôi tìm mấy người chơi với cô, ha ha! Cẩu Nha, tất cả vào đi, đè xuống con đĩ này xuống, đợi tôi sướng xong thì mọi người cùng sướng.”
Hà Dung thấy em trai có ý dâm đãng, hết sức không vui, hừ lạnh: “Hà Thành Lâm, có phải em để ý đến cô ta? Con ả này có gì hay ho, sao đàn ông các người lại có gu như vậy.”
Hà Thành Lâm thấy chị hơi giận, vội vàng giải thích: “Không phải, em chỉ muốn cho cô ta một ấn tượng khắc sâu, chị cứ nghĩ xem, nếu Hoàng Mạnh biết cô ta bị người cưỡng hiếp thì sẽ thế nào?”
Hà Dung nghĩ cũng đúng, Hoàng Mạnh là người sạch sẽ, nếu biết Hà Ngân bị người khác cưỡng hiếp, hẳn sẽ rời xa cô, nghĩ vậy chị ta lại biết ơn em trai mình.
Mà Cẩu Nha và Hoàng Mạnh nghe được cũng rất hớn hở, dù sao cô gái này xinh đẹp lại nóng bỏng, nếu đi tìm một cô gái như vậy thì phải tốn không ít tiền, còn chuyện cô bị cậu Hà chơi xong, Cẩu Nha và Hoàng Mạnh cũng không ngại. Nếu không có cậu Hà, hôm nay cũng không tìm được gái ngon như vậy.
Hà Thành Lâm thấy hai thằng em chăm chú, có chút không vui: “Còn chờ gì nữa! Nhanh đến đè cô ta xuống!”
“Vâng, vâng, vâng, cậu Hà nói đúng, Hoàng Mạnh, mọi người còn không mau qua đây.”
Đám Hoàng Mạnh nhanh chóng qua đó, hai người đè một tay và một chân.
Hà Thành Lâm nói với Hà Dung: “Chị, cho dù chị nói với Hoàng Mạnh rằng Hà Ngân bị người khác hãm hiếp, Hoàng Mạnh cũng sẽ không tin, cho nên chị nên quay video lại, như vậy thì có thể chứng minh rồi.”
Hà Dung nghe xong lời Hà Thành Lâm nói, như bừng tỉnh: “Em trai thật chu đáo, nghe theo em, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi!”
Hà Thành Lâm thấy chị không đợi nổi, cười hì hì: “Chị, lát nữa em lên trước, chị nhớ kỹ đừng quay cận mặt em, biết chưa?”
Hà Dung trừng mắt nhìn em trai, cực kỳ không nhịn được nói: “Chị của em không ngốc như vậy, nhanh lên một chút, phiền chết đi được.”
Hà Ngân bị mấy tên côn đồ gắt gao đè lại, muốn giãy giụa lại không nhúc nhích được, mắt thấy Hà Thành Lâm sắp làm nhục mình, lòng cô lo lắng như lửa đốt, thân thể không tự chủ được run rẩy, hoảng sợ cực kỳ.
Lẽ nào hôm nay cô sẽ bị đám khốn kiếp này làm nhục sao?
Hà Ngân nghĩ vậy, trong lòng sợ hãi không thôi, cả người đều khó chịu, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, môi cắn vào nhau, hai mắt ửng đỏ nhìn đám ma quỷ trước mắt.
Cô không cam lòng! Cô không thể bị những tên súc sinh này làm nhục!
Lại nhìn Hà Dung, cả khuôn mặt là sự khinh miệt và cười nhạo, cô lập tức tỉnh ngộ, tất cả những điều này đều là do Hà Dung sắp xếp, cô không ngờ chị gái mang danh cùng cha khác mẹ lại có thể lạnh lùng vô tình đến mức này.
Nhưng lúc này là tình huống khẩn cấp, bản thân sắp mất đi sự trong trắng, cô rất hy vọng có ai đó tới cứu mình.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô lại nhớ đến Hoàng Mạnh, đồng thời lúc này cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
“Hà Thành Lâm, cậu không phải là người sao? Dù sao tôi cũng là chị của cậu, vậy mà cậu lại muốn cưỡng hiếp tôi sao?” Có điều người Hà Ngân căm hận nhất vẫn là chủ mưu sự việc Hà Dung, nếu không phải chị ta nổi máu ghen, mình cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế. Nghĩ vậy, cô nhìn Hà Dung, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: “Còn chị nữa, đồ hèn hạ Hà Dung, chị cho rằng Hoàng Mạnh thích chị ư, hừ, anh ấy chán ghét chị còn không kịp, sao lại thích chị chứ? Chị đừng có mơ!”
Hà Dung nghe nói thế, không thể duy trì được khuôn mặt mỉm cười, nhăn nhó nói: “À, Hà Ngân, con đĩ hèn hạ mày cho rằng vì sao tao có thể bắt mày ở đây? Còn không phải là ai đó ngầm đồng ý?”
Thật ra người mà Hà Dung nói là bà Hoàng, nhưng Hà Ngân nghe được lại nghĩ là Hoàng Mạnh ngầm đồng ý, cô vốn không có nhiều cảm tình với Hoàng Mạnh, lúc này càng thêm căm hận Hoàng Mạnh.
Có lẽ đây chính là ý trời trêu ngươi, cũng chính vì hiểu lầm này, mâu thuẫn giữa họ càng sâu hơn, khiến bọn họ ngày càng xa nhau.
Hà Thành Lâm đi tới trước mặt Hà Ngân, mắt lộ ra sự dâm đãng: “Được rồi, chuyện đến nước này đừng nhiều lời nữa, ngoan ngoãn hầu hạ anh đây quan trọng hơn, có điều anh đây nhân từ, sợ một người không thỏa mãn được con đĩ thối mày nên tao tìm thêm mấy người, cũng không nhiều đâu, chỉ có mười bảy mười tám người thôi, đủ để hầu hạ mày.”
Tiếp theo, Hà Thành Lâm bắt đầu xé rách quần áo của Hà Ngân, bởi vì quần áo Hà Ngân mặc là trang phúc lúc đi làm nên rất dễ xé.
Hà Thành Lâm nhìn da thịt trắng nõn của Hà Ngân, nói: “Chà chà, không hổ là cô chủ của Dạ Khôi, làm da thật sự là… chà chà… còn tốt hơn nhiều so với hàng cao cấp trong tay mày.” Cậu ta vừa nói vừa giở trò.
Hà Ngân hoàn toàn thất vọng, đầu óc trống rỗng, cũng không ngăn cản Hà Thành Lâm xâm phạm cô.
Hà Thành Lâm nhìn ánh mắt trống rỗng của Hà Ngân, lửa dục vọng trong cơ thể đột nhiên tắt ngúm, mất hứng. Hà Thành Lâm bĩu môi không thú vị, lập tức đứng lên nói với Cẩu Nha và Hoàng Mạnh: “Bỏ đi, tôi hết hứng rồi, mọi người chơi đi, đừng đùa cho chết là được.”
Hà Dung thấy em trai ngừng tay, lập tức không vui: “Sao em lại dừng, tiếp tục đi!”
Hà Thành Lâm hừ lạnh: “Nhìn cô ta như vậy đột nhiên không có hứng thú, không muốn làm nữa, chị xóa đoạn video của em đi, quay lại cái khác.”
Mục đích của Hà Dung rất rõ ràng, bất kể là ai, chỉ cần cưỡng hiếp con ả Hà Ngân là được.
Cho nên cô ta xóa đoạn video đi, quay lại cái khác.
Hà Thành Lâm thấy hành động của Hà Dung, cũng không nói gì thêm, chỉ căn dặn đám Cẩu Nha nhanh làm xong việc, xong xuôi thì đi Nguyệt Hoàng chơi.
Đám Cẩu Nha nghe Hà Thành Lâm căn dặn, động tác nhanh hơn hẳn.
Thực ra Hà Ngân vẫn mong đợi, bởi vì trước khi đi cô đã len lén nhắn tin cho Phan Vân Lam, điện thoại di động của cô có hệ thống định vị, đồng thời cô cũng mở định vị, cho nên, cô mong Phan Vân Lam có thể đến kịp.
Nghĩ tới đây, Hà Ngân bắt đầu giằng co kịch liệt, tuy tỷ lệ tránh được rất nhỏ, nhưng có cố gắng mà không làm được cũng không sao, chỉ sợ bản thân không cố gắng mà thôi. Hà Ngân nghĩ thông suốt càng thêm cố gắng tranh thủ thời gian cho mình. Hiện tại cô chỉ có thể hy vọng Phan Vân Lam đến kịp lúc.
Mà lúc Hà Ngân kịch liệt giãy giụa, Cẩu Nha và những tên côn đồ đã giở trò với cô.
Lúc Hà Ngân bị bọn chúng quấy rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, nước mắt suýt nữa chảy ra, nhưng cô vẫn nhịn được, trong lòng cô luôn tự nói với mình phải kiên cường, phải đợi người đó tới. Nghĩ vậy, cô lại cố sức, cố gắng phản kháng đến cùng.
Cô biết mình đã kiệt sức, nhưng cô vẫn đợi, hai mắt cô chăm chú nhìn cánh cửa, tuy hy vọng xa vời, nhưng lúc này cô chỉ có một cọng rơm cứu mạng mà thôi.
Tuy vẻ ngoài Hà Ngân vẫn bình tĩnh nhưng trong ánh mắt cô cực kỳ kích động, có ai ngờ rằng người tiến vào không phải Phan Vân Lam, mà là Hà Thành Lâm và Hà Dung, chớp mắt sự kích động biến mất, như một chậu nước lạnh từ trên trời giội xuống, trái tim rơi xuống vực thẳm.
Nhưng biểu cảm của chị em Hà Dung hoàn toàn ngược lại, sự đắc ý trên mặt bộc lộ rõ ràng.
Hà Ngân thấy thái độ của hai người họ, trong lòng giật nảy, đồng thời mí mắt chớp liên tục, cảm giác không ổn tấn công vào lòng.
Hà Dung liếc nhìn Hà Ngân với thái độ khinh thường: “Hà Ngân à Hà Ngân, cô thật sự không ngờ là tôi chứ gì, ha ha, con ả hèn hạ như cô mà dám giành đàn ông với tôi, đúng là không muốn sống, tôi sẽ khiến cô hối hận vì hành động của mình.” Sau khi nói xong, cô ta nháy mắt với Hà Thành Lâm.
Hà Thành Lâm sao lại không hiểu ý của chị mình, cậu ta bàn bạc xong rồi đi lên phía trước: “Cô dám khinh thường chị tôi, tôi thấy cô chán sống rồi!”
Ánh mắt cậu ta lóe lên như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt bỉ ổi, kênh kiệu: “Mà thôi, tôi tìm mấy người chơi với cô, ha ha! Cẩu Nha, tất cả vào đi, đè xuống con đĩ này xuống, đợi tôi sướng xong thì mọi người cùng sướng.”
Hà Dung thấy em trai có ý dâm đãng, hết sức không vui, hừ lạnh: “Hà Thành Lâm, có phải em để ý đến cô ta? Con ả này có gì hay ho, sao đàn ông các người lại có gu như vậy.”
Hà Thành Lâm thấy chị hơi giận, vội vàng giải thích: “Không phải, em chỉ muốn cho cô ta một ấn tượng khắc sâu, chị cứ nghĩ xem, nếu Hoàng Mạnh biết cô ta bị người cưỡng hiếp thì sẽ thế nào?”
Hà Dung nghĩ cũng đúng, Hoàng Mạnh là người sạch sẽ, nếu biết Hà Ngân bị người khác cưỡng hiếp, hẳn sẽ rời xa cô, nghĩ vậy chị ta lại biết ơn em trai mình.
Mà Cẩu Nha và Hoàng Mạnh nghe được cũng rất hớn hở, dù sao cô gái này xinh đẹp lại nóng bỏng, nếu đi tìm một cô gái như vậy thì phải tốn không ít tiền, còn chuyện cô bị cậu Hà chơi xong, Cẩu Nha và Hoàng Mạnh cũng không ngại. Nếu không có cậu Hà, hôm nay cũng không tìm được gái ngon như vậy.
Hà Thành Lâm thấy hai thằng em chăm chú, có chút không vui: “Còn chờ gì nữa! Nhanh đến đè cô ta xuống!”
“Vâng, vâng, vâng, cậu Hà nói đúng, Hoàng Mạnh, mọi người còn không mau qua đây.”
Đám Hoàng Mạnh nhanh chóng qua đó, hai người đè một tay và một chân.
Hà Thành Lâm nói với Hà Dung: “Chị, cho dù chị nói với Hoàng Mạnh rằng Hà Ngân bị người khác hãm hiếp, Hoàng Mạnh cũng sẽ không tin, cho nên chị nên quay video lại, như vậy thì có thể chứng minh rồi.”
Hà Dung nghe xong lời Hà Thành Lâm nói, như bừng tỉnh: “Em trai thật chu đáo, nghe theo em, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi!”
Hà Thành Lâm thấy chị không đợi nổi, cười hì hì: “Chị, lát nữa em lên trước, chị nhớ kỹ đừng quay cận mặt em, biết chưa?”
Hà Dung trừng mắt nhìn em trai, cực kỳ không nhịn được nói: “Chị của em không ngốc như vậy, nhanh lên một chút, phiền chết đi được.”
Hà Ngân bị mấy tên côn đồ gắt gao đè lại, muốn giãy giụa lại không nhúc nhích được, mắt thấy Hà Thành Lâm sắp làm nhục mình, lòng cô lo lắng như lửa đốt, thân thể không tự chủ được run rẩy, hoảng sợ cực kỳ.
Lẽ nào hôm nay cô sẽ bị đám khốn kiếp này làm nhục sao?
Hà Ngân nghĩ vậy, trong lòng sợ hãi không thôi, cả người đều khó chịu, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, môi cắn vào nhau, hai mắt ửng đỏ nhìn đám ma quỷ trước mắt.
Cô không cam lòng! Cô không thể bị những tên súc sinh này làm nhục!
Lại nhìn Hà Dung, cả khuôn mặt là sự khinh miệt và cười nhạo, cô lập tức tỉnh ngộ, tất cả những điều này đều là do Hà Dung sắp xếp, cô không ngờ chị gái mang danh cùng cha khác mẹ lại có thể lạnh lùng vô tình đến mức này.
Nhưng lúc này là tình huống khẩn cấp, bản thân sắp mất đi sự trong trắng, cô rất hy vọng có ai đó tới cứu mình.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô lại nhớ đến Hoàng Mạnh, đồng thời lúc này cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
“Hà Thành Lâm, cậu không phải là người sao? Dù sao tôi cũng là chị của cậu, vậy mà cậu lại muốn cưỡng hiếp tôi sao?” Có điều người Hà Ngân căm hận nhất vẫn là chủ mưu sự việc Hà Dung, nếu không phải chị ta nổi máu ghen, mình cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế. Nghĩ vậy, cô nhìn Hà Dung, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: “Còn chị nữa, đồ hèn hạ Hà Dung, chị cho rằng Hoàng Mạnh thích chị ư, hừ, anh ấy chán ghét chị còn không kịp, sao lại thích chị chứ? Chị đừng có mơ!”
Hà Dung nghe nói thế, không thể duy trì được khuôn mặt mỉm cười, nhăn nhó nói: “À, Hà Ngân, con đĩ hèn hạ mày cho rằng vì sao tao có thể bắt mày ở đây? Còn không phải là ai đó ngầm đồng ý?”
Thật ra người mà Hà Dung nói là bà Hoàng, nhưng Hà Ngân nghe được lại nghĩ là Hoàng Mạnh ngầm đồng ý, cô vốn không có nhiều cảm tình với Hoàng Mạnh, lúc này càng thêm căm hận Hoàng Mạnh.
Có lẽ đây chính là ý trời trêu ngươi, cũng chính vì hiểu lầm này, mâu thuẫn giữa họ càng sâu hơn, khiến bọn họ ngày càng xa nhau.
Hà Thành Lâm đi tới trước mặt Hà Ngân, mắt lộ ra sự dâm đãng: “Được rồi, chuyện đến nước này đừng nhiều lời nữa, ngoan ngoãn hầu hạ anh đây quan trọng hơn, có điều anh đây nhân từ, sợ một người không thỏa mãn được con đĩ thối mày nên tao tìm thêm mấy người, cũng không nhiều đâu, chỉ có mười bảy mười tám người thôi, đủ để hầu hạ mày.”
Tiếp theo, Hà Thành Lâm bắt đầu xé rách quần áo của Hà Ngân, bởi vì quần áo Hà Ngân mặc là trang phúc lúc đi làm nên rất dễ xé.
Hà Thành Lâm nhìn da thịt trắng nõn của Hà Ngân, nói: “Chà chà, không hổ là cô chủ của Dạ Khôi, làm da thật sự là… chà chà… còn tốt hơn nhiều so với hàng cao cấp trong tay mày.” Cậu ta vừa nói vừa giở trò.
Hà Ngân hoàn toàn thất vọng, đầu óc trống rỗng, cũng không ngăn cản Hà Thành Lâm xâm phạm cô.
Hà Thành Lâm nhìn ánh mắt trống rỗng của Hà Ngân, lửa dục vọng trong cơ thể đột nhiên tắt ngúm, mất hứng. Hà Thành Lâm bĩu môi không thú vị, lập tức đứng lên nói với Cẩu Nha và Hoàng Mạnh: “Bỏ đi, tôi hết hứng rồi, mọi người chơi đi, đừng đùa cho chết là được.”
Hà Dung thấy em trai ngừng tay, lập tức không vui: “Sao em lại dừng, tiếp tục đi!”
Hà Thành Lâm hừ lạnh: “Nhìn cô ta như vậy đột nhiên không có hứng thú, không muốn làm nữa, chị xóa đoạn video của em đi, quay lại cái khác.”
Mục đích của Hà Dung rất rõ ràng, bất kể là ai, chỉ cần cưỡng hiếp con ả Hà Ngân là được.
Cho nên cô ta xóa đoạn video đi, quay lại cái khác.
Hà Thành Lâm thấy hành động của Hà Dung, cũng không nói gì thêm, chỉ căn dặn đám Cẩu Nha nhanh làm xong việc, xong xuôi thì đi Nguyệt Hoàng chơi.
Đám Cẩu Nha nghe Hà Thành Lâm căn dặn, động tác nhanh hơn hẳn.
Thực ra Hà Ngân vẫn mong đợi, bởi vì trước khi đi cô đã len lén nhắn tin cho Phan Vân Lam, điện thoại di động của cô có hệ thống định vị, đồng thời cô cũng mở định vị, cho nên, cô mong Phan Vân Lam có thể đến kịp.
Nghĩ tới đây, Hà Ngân bắt đầu giằng co kịch liệt, tuy tỷ lệ tránh được rất nhỏ, nhưng có cố gắng mà không làm được cũng không sao, chỉ sợ bản thân không cố gắng mà thôi. Hà Ngân nghĩ thông suốt càng thêm cố gắng tranh thủ thời gian cho mình. Hiện tại cô chỉ có thể hy vọng Phan Vân Lam đến kịp lúc.
Mà lúc Hà Ngân kịch liệt giãy giụa, Cẩu Nha và những tên côn đồ đã giở trò với cô.
Lúc Hà Ngân bị bọn chúng quấy rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, nước mắt suýt nữa chảy ra, nhưng cô vẫn nhịn được, trong lòng cô luôn tự nói với mình phải kiên cường, phải đợi người đó tới. Nghĩ vậy, cô lại cố sức, cố gắng phản kháng đến cùng.
Cô biết mình đã kiệt sức, nhưng cô vẫn đợi, hai mắt cô chăm chú nhìn cánh cửa, tuy hy vọng xa vời, nhưng lúc này cô chỉ có một cọng rơm cứu mạng mà thôi.
Bình luận truyện