Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 317: Quy trình hiện đại bậc nhất
Nhưng khi những miếng thức ăn đầu tiên được thưởng thức thì một người bình tĩnh như hắn cũng phải trợn mắt thốt lên:
- Không ngờ lại có thứ đồ ăn ngon như vậy. Tôi ra bắc làm show không ít mà bây giờ mới biết tới một nơi như này. Không biết đây là nơi nào?
Hà Linh cười, thực ra cô quê ở Vĩnh Hà nhưng vì theo nghiệp quản lý ngôi sao nên chỉ có thể vào miền nam để phát triển sự nghiệp, bởi vì, trong miền nam các chương trình nghệ thuật còn nhiều chứ ở miền bắc rất ít. Minh chứng rõ ràng nhất chính là ở miền nam có tới 12 công ty giải trí lớn còn ở miền bắc chỉ có một công ty, mà công ty này một mình một đất diễn cũng chẳng phát triển được.
Đã hơn 5 năm rồi cô đi làm, thời gian về nhà một năm cũng chẳng có mấy lần, cứ chỉ tranh thủ được 1- 2 ngày quây quần bên gia đình, thời gian đâu mà đi ăn nhà hàng.
Vì thế chỉ cho tới thời gian trước bị đuổi việc, cô quá chán nản mới về nhà tìm lại chút ấm áp vòng tay gia đình để xoa dịu nỗi đau, tình cờ thế nào lại được một người bạn làm giáo viên ở Đại Học Thanh Hoa rủ đi tham gia đêm lễ hội của trường, và khi nhìn thấy diễn xuất của Mai Tuyết Yên lại khiến cô thấy ngứa nghề.
Và từ Tuyết Yên cô mới biết được nhà hàng tuyệt vời này. Lúc đầu nhìn tên nhà hàng và tên Mai Tuyết Yên, cô đã nói trêu rằng có phải đây là nhà hàng em mở đúng không? Khi đó chỉ thấy cô lắc đầu mỉm cười mà không nói gì, cô cũng đói bụng cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng qua buổi nói chuyện sáng nay trong lòng cô lại hiện lên rất nhiều câu hỏi nghi vấn.
Tuy vậy, trời đánh tránh miếng ăn, thức ăn đã mang lên rồi thì nghĩ nhiều cũng vô dụng. Thấy Jay tròn mắt kinh ngạc như vậy cô cũng mỉm cười giải đáp:
- Đây là nhà hàng Tuyết Yên.
- Nhà hàng Tuyết Yên? Ài, bảo sao lại có những tiên thực như vậy. Dạo gần đây có không ít người đã
nói với tôi nên tới đây ăn thử một lần cho biết cái gì là tiên thực, nhưng công việc quá bận rộn, đa số chỉ kịp ăn tạm mấy đồ ăn ven đường. Hôm nay được tới đây đúng là vinh hạnh.
Hắn vừa nói vừa nheo mắt nhìn biểu hiện của cô gái nhỏ này, nhưng hắn chợt nhận ra ánh mắt lợi hại của mình chẳng thể xuyên thủng vỏ bọc cứng rắn ấy. Tuy không nhận được bất cứ sự hồi đáp nào của Mai Tuyết Yên, nhưng hắn cũng mạnh dạn khẳng định được vài điều.
Trong giới người nổi tiếng có không ít tin đồn, có người nói rằng vị chủ tịch trẻ tuổi vô cùng thần bí của Thịnh Thế kia, vì động lòng trước sắc đẹp của một cô gái tên Tuyết Yên nên mới quyết định mở một công ty chi nhánh duy nhất không mang tên Thịnh Thế mà lại lấy chính tên cô gái đó để đặt cho chi nhánh – Tuyết Yên. Hiện tại, hắn ta cũng để công ty này dưới sự quản lý của “cha mẹ vợ” coi như là quản lý hộ người con gái đó. Sau này đây coi như sính lễ của hắn.
Lúc đầu đây còn là một nhà hàng nhỏ chưa có danh tiếng thì tin đồn này chẳng có giá trị gì, nhưng chỉ sau 3 năm phát triển, nó đã phát triển thành một thương hiệu có tầm cỡ trong giới ẩm thực.
Tuy chuỗi nhà hàng không hiểu vì lý do gì mà một năm gần đây không chịu mở rộng chi nhánh, mà ngược lại quay sang tập trung phát triển thương hiệu.
Hôm nay, Jay Nguyễn được thưởng thức những món ăn ở đây, hắn mới thực sự hiểu rằng tin đồn đôi khi còn chưa đánh giá được hết sự thật. Món ăn ở đây thực sự quá xuất sắc. Nếu hơn 20 chi nhánh của họ nơi nào cũng nấu ngon như vậy thì quá ghê gớm rồi. Hắn thở dài:
- Ài, giá mà chuỗi nhà hàng Tuyết Yên mở rộng chi nhánh ra cả miền Nam và miền Trung thì tốt rồi.
Đảm bảo mỗi tuần, dù bận thế nào tôi cũng phải tới đây ăn một lần.
Hà Linh cũng chậc chậc:
- Đúng vậy, từ lúc tôi được ăn những món ăn ở đây xong thì đi đâu ăn cũng cảm giác mình không phải ăn thức ăn cho người. Ài, bảo sao nơi này lúc nào cũng đông, nếu đặt bàn cũng chẳng biết tới bao giờ mới tới lượt.
Nói đến đấy cô mới trợn mắt nhận ra một vấn đề, mà vấn đề này cũng quá lớn đi, mọi khi không chú ý, cô cứ chỉ biết Tuyết Yên dẫn đi là cô lại được tới đây ăn mà quên mất bình thường nơi này chỉ nhận đặt bàn. Vậy vì sao cô lại có được sự ưu ái như vậy. Tất nhiên không phải vì cô là Hà Linh mà
là bởi vì người con gái đi cùng cô.
Nhận thấy hai ánh mắt khác thường từ hai người trong phòng, Mai Tuyết Yên nở nụ cười xinh đẹp:
- À. Mọi người đừng nhìn tôi. Là chị Vân Tú cho tôi một vé vip ở đây, lúc nào cũng có thể tới ăn.
- Ồ.
Cả hai người cùng ồ lên, nhưng đến giờ chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra sự trùng hợp này. Nhà hàng Tuyết Yên, cô gái tên Tuyết Yên và một bà chị làm giám đốc tài chính của Thịnh Thế. Con ** nó, đây chính là cô gái trong truyền thuyết?
Nhận thấy hai người này cứ ngẩn ra nhìn mình thì Tuyết Yên có bản lĩnh tới đâu cũng phải ngại ngùng, cô nói:
- Hai người không ăn là thức ăn nguội mất đó. Hay là có món nào không hợp khẩu vị, nếu có thì để
tôi đổi món khác.
Hai người đều lắc đầu như con lắc, cả hai nhìn nhau cười khổ, giờ thì họ đã biết một số chuyện
kinh dị nữa rồi.
Nhưng tới lúc đưa thức ăn vào miệng thì cả hai lại quên sạch những gì mình nghĩ, trong đầu họ chỉ có thức ăn và thức ăn ngon mà thôi.
Tới khi cả ba ăn uống no căng, Jay Nguyễn mới tấm tắc:
- Thật kỳ quái. Sao món nào họ cũng có thể làm ngon như vậy nhỉ? Thậm chí cả rau luộc cũng khác với rau luộc ở nhà hay ở những nhà hàng khác. Chẳng lẽ đây không đơn giản là rau xanh?
Hà Linh cũng gật gù, đây cũng là thắc mắc rất lâu nay mà cô muốn hỏi rồi.
Mai Tuyết Yên tuy không nói thân phận mình nhưng cô cũng biết hai người bọn họ đã đoán được ít nhiều. Điều này ở thời điểm hiện tại cô đã không còn quá khắt khe nữa rồi. Cứ tránh né giấu giếm mãi cũng rất mệt mỏi.
Khi nghe hai người thắc mắc, cô biết được một số thứ nên cũng chia sẻ:
- Thực ra đây cũng không phải là thứ gì lạ lẫm, chẳng qua cách để tạo ra nó lại không giống bình thường.
Jay Nguyễn ngạc nhiên, hắn tò mò hỏi:
- Xin được rửa tai lắng nghe.
- Anh nói quá rồi, thực ra tôi cũng không biết nhiều mà chỉ biết sơ sơ thôi. Tôi nghe cha mẹ nói thì đây là sản phẩm của cả một quy trình tân tiến bậc nhất thế giới. Ừm, có thể mọi người nghi ngờ
rằng họ nói hơi quá nhưng tôi cũng chẳng có gì phản bác.
Hà Linh không dám áp đặt lối suy nghĩ bình thường cho cô gái không bình thường này nữa rồi, cô hỏi:
- Em cứ nói đi. Chị cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
- Vâng. Hai người họ nói từng hạt giống gieo xuống đều được qua một hệ thống kiểm tra mức độ
nước, tình trạng dinh dưỡng, tình trạng nhiễm bệnh (nấm, mốc), nếu hạt nào không đủ tiêu chuẩn sẽ bị loại bỏ. Sau đấy còn qua tay một loạt chuyên gia đánh giá lại một lần. Tới khi đó mới được gieo xuống đất.
Đất này cũng có hệ thống máy cảm biến kiểm tra độ ẩm, tình trạng dinh dưỡng của đất.
Và phân bón thì cũng sẽ được đưa vào đúng với giai đoạn phát triển của từng cây. Họ còn nói mỗi cây tuy cùng một giống nhưng thời gian phát triển lại có chút sai khác, và sai khác này máy sẽ nhận biết và báo hiệu để bón phân kịp thời.
Tất nhiên nước tưới cũng được kiểm tra chất lượng các chất trong đó, và lượng nước tới cũng được tính toán cẩn thận.
Đừng nhìn một bát rau xào, rau luộc đơn giản này có giá gần 100 nghìn mà nghĩ là nhiều, với từng đó công đoạn và máy móc thì cái giá này em nghĩ là đã cố gắng hạ thấp cho người dân mình rồi. Nếu ở nước ngoài, mỗi đĩa này cũng phải đến 25$ (500.000 đồng/ đĩa).
Hai người nghe thấy sự phức tạp trong đấy mà cũng há hốc mồm, thực sự họ chưa bao giờ nghĩ tới một cọng rau lại cần trồng phức tạp vậy. Điều này càng làm món ăn họ vừa ăn cảm giác vừa ngon và sang trọng và quý giá hơn không ít.
Họ lại nghe Tuyết Yên nói tiếp:
- Đấy chỉ là rau thôi, còn phân bón cũng có một hệ thống sản xuất riêng biệt. Rồi các nguyên liệu khác như tôm, cua, cá, thịt trâu, bò, lợn, gà,... không thứ nào không có quy trình nghiêm ngặt.
Hai người nghe đến đấy, dù cũng biết trước nhưng cũng giật mình. Nếu đúng như lời cô gái này nói thì riêng việc làm ra các nguyên liệu này đã cần một loạt các công ty, máy móc hiện đại rồi, nghìn tỷ đồng chưa chắc đã đủ.
...
Hoàng hôn buông xuống, mây trời đỏ rực một màu đẹp tuyệt vời, bên bờ sông, hai cô gái đi dạo với nhau sau buổi làm việc mệt mỏi. Nhìn cảnh sắc huyền ảo của đất trời, nghĩ về những điều mơ mộng, tới khi quay lại về thực tại, Hà Linh vẫn chưa làm quen được cách giao tiếp với cô gái này.
Đối với cô đây vừa là cấp trên lại vừa là ngôi sao dưới tay mình, cảm giác làm việc gì cũng có chút khúc mắc khó tả.
Vứt hết mọi thứ về vai vế, cô quyết định hỏi:
- Tuyết Yên này, rốt cuộc vì sao em lại chọn giới giải trí mà không phải là một nữ doanh nhân như cha mẹ em? Giới giải trí nhìn thì hào nhoáng nhưng lúc nào cũng phải đeo lên một lớp mặt nạ, người với người nhưng lại bằng mặt nhưng không bằng lòng, lúc nào cũng chỉ tìm cách hãm hại nhau thôi. Chị cảm thấy sống như vậy rất mệt mỏi.
Mai Tuyết Yên nhìn đàn chim bay lượn tự do trên bầu trời, trong cảnh hoàng hôn rực rỡ, cảm giác khung cảnh thật bình yên. Những ngón tay trắng trẻo xinh đẹp cài lại tóc mai vừa bị gió thổi hơi rối, cô mỉm cười trả lời:
- Đối với em đó đơn thuần là một giấc mơ từ thuở nhỏ. Nhìn những diễn viên, ca sĩ biểu diễn dưới ánh đèn sân khấu thật đẹp. Và rồi những thứ rung động nhỏ bé ấy cứ nhẹ nhàng lớn dần, lớn dần từng ngày cho tới một khi em chợt nhận ra mình thật sự thích nó vì thế nên em chọn thôi.
Trong cuộc đời này đâu có quá nhiều thứ khiến chúng ta thật sự thích và muốn có? Nếu ta tìm
được đam mê của mình thì tại sao không dám cố gắng vượt qua những khó khăn, thử thách và cám dỗ để vươn tới thành công?
Đời người ngắn ngủi lắm, cứ sống sao cho mình cảm thấy thoải mái là được.
Chị đừng nghĩ em là cô bé được sinh ra từ nhung lụa, thực chất gia đình em mấy năm trước còn rất nghèo. Mỗi bữa đều chỉ có bánh mì, khoai tây và chút trứng gà thôi, nhưng khi đó em vẫn cảm thấy
cuộc sống rất tốt.
- Ừm, em nói đúng lắm. Chị chợt nhận ra từ trước tới nay mình đã suy nghĩ quá tiêu cực mà quên đi ước mơ của mình rồi.
Thực ra mới đầu chị cũng có ước mơ như em – là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng càng lớn chị càng nhận ra mình không có đủ khả năng để đi theo sự nghiệp diễn xuất. Có một thời gian chị đã rất chán nản, nhưng rồi cha chị trước khi mất ông đã nói với chị rằng: Đôi khi ngôi sao sáng nhất, quý nhất không có nghĩa đó là ngôi sao sáng nhất. Nếu con đã muốn làm nghề giải trí thì có thể thử vai trò của một người quản lý- người tạo ra những ngôi sao sáng.
Và lúc đó chị chợt nhận ra đứng sau màn cũng là một công việc rất thú vị.
Nhưng khi bon chen, len lỏi vào cuộc sống giới showbiz, chị đã bị cuốn vào guồng quay của nó mà quên đi mục đích ban đầu của mình. Dần dần đồng tiền và các mối quan hệ đen tối đã làm cho chị đã có thời gian sa đọa. Một thân con gái thân cô thế cô đi móc nối các mối quan hệ không dễ dàng gì, nhưng vì diễn viên của mình chị vẫn phải cố gắng mặt dày đi khắp nơi xin xỏ.
Cũng may, sau vài diễn viên, chị đã gặp được Nhã Linh - một cô gái khá tốt, tuy tính có chút trẻ con ngây thơ nhưng nhìn chung so với thế hệ trẻ cùng trang lứa cô ấy đã rất ngoan rồi. Tám năm một cuộc tình cô ấy vẫn chung thủy, đấy đúng là một người tốt nhưng tiếc thay lòng tốt đặt không đúng chỗ, tên chồng sắp cưới của cô ấy không xứng đáng. Mà thôi đi, giờ chị và cô ấy đã không còn là gì của nhau nữa rồi, dù hai chị em có quãng thời gian làm việc với nhau không ngắn nhưng chẳng hiểu nhau bao nhiêu.
Là thiên kim tiểu thư của phó cục trưởng, cô ấy xuất phát điểm đã cao hơn và dễ dàng hơn mọi người rồi nên các vai diễn và hợp đồng quảng cáo cũng ào ào chảy đến.
- Không ngờ lại có thứ đồ ăn ngon như vậy. Tôi ra bắc làm show không ít mà bây giờ mới biết tới một nơi như này. Không biết đây là nơi nào?
Hà Linh cười, thực ra cô quê ở Vĩnh Hà nhưng vì theo nghiệp quản lý ngôi sao nên chỉ có thể vào miền nam để phát triển sự nghiệp, bởi vì, trong miền nam các chương trình nghệ thuật còn nhiều chứ ở miền bắc rất ít. Minh chứng rõ ràng nhất chính là ở miền nam có tới 12 công ty giải trí lớn còn ở miền bắc chỉ có một công ty, mà công ty này một mình một đất diễn cũng chẳng phát triển được.
Đã hơn 5 năm rồi cô đi làm, thời gian về nhà một năm cũng chẳng có mấy lần, cứ chỉ tranh thủ được 1- 2 ngày quây quần bên gia đình, thời gian đâu mà đi ăn nhà hàng.
Vì thế chỉ cho tới thời gian trước bị đuổi việc, cô quá chán nản mới về nhà tìm lại chút ấm áp vòng tay gia đình để xoa dịu nỗi đau, tình cờ thế nào lại được một người bạn làm giáo viên ở Đại Học Thanh Hoa rủ đi tham gia đêm lễ hội của trường, và khi nhìn thấy diễn xuất của Mai Tuyết Yên lại khiến cô thấy ngứa nghề.
Và từ Tuyết Yên cô mới biết được nhà hàng tuyệt vời này. Lúc đầu nhìn tên nhà hàng và tên Mai Tuyết Yên, cô đã nói trêu rằng có phải đây là nhà hàng em mở đúng không? Khi đó chỉ thấy cô lắc đầu mỉm cười mà không nói gì, cô cũng đói bụng cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng qua buổi nói chuyện sáng nay trong lòng cô lại hiện lên rất nhiều câu hỏi nghi vấn.
Tuy vậy, trời đánh tránh miếng ăn, thức ăn đã mang lên rồi thì nghĩ nhiều cũng vô dụng. Thấy Jay tròn mắt kinh ngạc như vậy cô cũng mỉm cười giải đáp:
- Đây là nhà hàng Tuyết Yên.
- Nhà hàng Tuyết Yên? Ài, bảo sao lại có những tiên thực như vậy. Dạo gần đây có không ít người đã
nói với tôi nên tới đây ăn thử một lần cho biết cái gì là tiên thực, nhưng công việc quá bận rộn, đa số chỉ kịp ăn tạm mấy đồ ăn ven đường. Hôm nay được tới đây đúng là vinh hạnh.
Hắn vừa nói vừa nheo mắt nhìn biểu hiện của cô gái nhỏ này, nhưng hắn chợt nhận ra ánh mắt lợi hại của mình chẳng thể xuyên thủng vỏ bọc cứng rắn ấy. Tuy không nhận được bất cứ sự hồi đáp nào của Mai Tuyết Yên, nhưng hắn cũng mạnh dạn khẳng định được vài điều.
Trong giới người nổi tiếng có không ít tin đồn, có người nói rằng vị chủ tịch trẻ tuổi vô cùng thần bí của Thịnh Thế kia, vì động lòng trước sắc đẹp của một cô gái tên Tuyết Yên nên mới quyết định mở một công ty chi nhánh duy nhất không mang tên Thịnh Thế mà lại lấy chính tên cô gái đó để đặt cho chi nhánh – Tuyết Yên. Hiện tại, hắn ta cũng để công ty này dưới sự quản lý của “cha mẹ vợ” coi như là quản lý hộ người con gái đó. Sau này đây coi như sính lễ của hắn.
Lúc đầu đây còn là một nhà hàng nhỏ chưa có danh tiếng thì tin đồn này chẳng có giá trị gì, nhưng chỉ sau 3 năm phát triển, nó đã phát triển thành một thương hiệu có tầm cỡ trong giới ẩm thực.
Tuy chuỗi nhà hàng không hiểu vì lý do gì mà một năm gần đây không chịu mở rộng chi nhánh, mà ngược lại quay sang tập trung phát triển thương hiệu.
Hôm nay, Jay Nguyễn được thưởng thức những món ăn ở đây, hắn mới thực sự hiểu rằng tin đồn đôi khi còn chưa đánh giá được hết sự thật. Món ăn ở đây thực sự quá xuất sắc. Nếu hơn 20 chi nhánh của họ nơi nào cũng nấu ngon như vậy thì quá ghê gớm rồi. Hắn thở dài:
- Ài, giá mà chuỗi nhà hàng Tuyết Yên mở rộng chi nhánh ra cả miền Nam và miền Trung thì tốt rồi.
Đảm bảo mỗi tuần, dù bận thế nào tôi cũng phải tới đây ăn một lần.
Hà Linh cũng chậc chậc:
- Đúng vậy, từ lúc tôi được ăn những món ăn ở đây xong thì đi đâu ăn cũng cảm giác mình không phải ăn thức ăn cho người. Ài, bảo sao nơi này lúc nào cũng đông, nếu đặt bàn cũng chẳng biết tới bao giờ mới tới lượt.
Nói đến đấy cô mới trợn mắt nhận ra một vấn đề, mà vấn đề này cũng quá lớn đi, mọi khi không chú ý, cô cứ chỉ biết Tuyết Yên dẫn đi là cô lại được tới đây ăn mà quên mất bình thường nơi này chỉ nhận đặt bàn. Vậy vì sao cô lại có được sự ưu ái như vậy. Tất nhiên không phải vì cô là Hà Linh mà
là bởi vì người con gái đi cùng cô.
Nhận thấy hai ánh mắt khác thường từ hai người trong phòng, Mai Tuyết Yên nở nụ cười xinh đẹp:
- À. Mọi người đừng nhìn tôi. Là chị Vân Tú cho tôi một vé vip ở đây, lúc nào cũng có thể tới ăn.
- Ồ.
Cả hai người cùng ồ lên, nhưng đến giờ chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra sự trùng hợp này. Nhà hàng Tuyết Yên, cô gái tên Tuyết Yên và một bà chị làm giám đốc tài chính của Thịnh Thế. Con ** nó, đây chính là cô gái trong truyền thuyết?
Nhận thấy hai người này cứ ngẩn ra nhìn mình thì Tuyết Yên có bản lĩnh tới đâu cũng phải ngại ngùng, cô nói:
- Hai người không ăn là thức ăn nguội mất đó. Hay là có món nào không hợp khẩu vị, nếu có thì để
tôi đổi món khác.
Hai người đều lắc đầu như con lắc, cả hai nhìn nhau cười khổ, giờ thì họ đã biết một số chuyện
kinh dị nữa rồi.
Nhưng tới lúc đưa thức ăn vào miệng thì cả hai lại quên sạch những gì mình nghĩ, trong đầu họ chỉ có thức ăn và thức ăn ngon mà thôi.
Tới khi cả ba ăn uống no căng, Jay Nguyễn mới tấm tắc:
- Thật kỳ quái. Sao món nào họ cũng có thể làm ngon như vậy nhỉ? Thậm chí cả rau luộc cũng khác với rau luộc ở nhà hay ở những nhà hàng khác. Chẳng lẽ đây không đơn giản là rau xanh?
Hà Linh cũng gật gù, đây cũng là thắc mắc rất lâu nay mà cô muốn hỏi rồi.
Mai Tuyết Yên tuy không nói thân phận mình nhưng cô cũng biết hai người bọn họ đã đoán được ít nhiều. Điều này ở thời điểm hiện tại cô đã không còn quá khắt khe nữa rồi. Cứ tránh né giấu giếm mãi cũng rất mệt mỏi.
Khi nghe hai người thắc mắc, cô biết được một số thứ nên cũng chia sẻ:
- Thực ra đây cũng không phải là thứ gì lạ lẫm, chẳng qua cách để tạo ra nó lại không giống bình thường.
Jay Nguyễn ngạc nhiên, hắn tò mò hỏi:
- Xin được rửa tai lắng nghe.
- Anh nói quá rồi, thực ra tôi cũng không biết nhiều mà chỉ biết sơ sơ thôi. Tôi nghe cha mẹ nói thì đây là sản phẩm của cả một quy trình tân tiến bậc nhất thế giới. Ừm, có thể mọi người nghi ngờ
rằng họ nói hơi quá nhưng tôi cũng chẳng có gì phản bác.
Hà Linh không dám áp đặt lối suy nghĩ bình thường cho cô gái không bình thường này nữa rồi, cô hỏi:
- Em cứ nói đi. Chị cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
- Vâng. Hai người họ nói từng hạt giống gieo xuống đều được qua một hệ thống kiểm tra mức độ
nước, tình trạng dinh dưỡng, tình trạng nhiễm bệnh (nấm, mốc), nếu hạt nào không đủ tiêu chuẩn sẽ bị loại bỏ. Sau đấy còn qua tay một loạt chuyên gia đánh giá lại một lần. Tới khi đó mới được gieo xuống đất.
Đất này cũng có hệ thống máy cảm biến kiểm tra độ ẩm, tình trạng dinh dưỡng của đất.
Và phân bón thì cũng sẽ được đưa vào đúng với giai đoạn phát triển của từng cây. Họ còn nói mỗi cây tuy cùng một giống nhưng thời gian phát triển lại có chút sai khác, và sai khác này máy sẽ nhận biết và báo hiệu để bón phân kịp thời.
Tất nhiên nước tưới cũng được kiểm tra chất lượng các chất trong đó, và lượng nước tới cũng được tính toán cẩn thận.
Đừng nhìn một bát rau xào, rau luộc đơn giản này có giá gần 100 nghìn mà nghĩ là nhiều, với từng đó công đoạn và máy móc thì cái giá này em nghĩ là đã cố gắng hạ thấp cho người dân mình rồi. Nếu ở nước ngoài, mỗi đĩa này cũng phải đến 25$ (500.000 đồng/ đĩa).
Hai người nghe thấy sự phức tạp trong đấy mà cũng há hốc mồm, thực sự họ chưa bao giờ nghĩ tới một cọng rau lại cần trồng phức tạp vậy. Điều này càng làm món ăn họ vừa ăn cảm giác vừa ngon và sang trọng và quý giá hơn không ít.
Họ lại nghe Tuyết Yên nói tiếp:
- Đấy chỉ là rau thôi, còn phân bón cũng có một hệ thống sản xuất riêng biệt. Rồi các nguyên liệu khác như tôm, cua, cá, thịt trâu, bò, lợn, gà,... không thứ nào không có quy trình nghiêm ngặt.
Hai người nghe đến đấy, dù cũng biết trước nhưng cũng giật mình. Nếu đúng như lời cô gái này nói thì riêng việc làm ra các nguyên liệu này đã cần một loạt các công ty, máy móc hiện đại rồi, nghìn tỷ đồng chưa chắc đã đủ.
...
Hoàng hôn buông xuống, mây trời đỏ rực một màu đẹp tuyệt vời, bên bờ sông, hai cô gái đi dạo với nhau sau buổi làm việc mệt mỏi. Nhìn cảnh sắc huyền ảo của đất trời, nghĩ về những điều mơ mộng, tới khi quay lại về thực tại, Hà Linh vẫn chưa làm quen được cách giao tiếp với cô gái này.
Đối với cô đây vừa là cấp trên lại vừa là ngôi sao dưới tay mình, cảm giác làm việc gì cũng có chút khúc mắc khó tả.
Vứt hết mọi thứ về vai vế, cô quyết định hỏi:
- Tuyết Yên này, rốt cuộc vì sao em lại chọn giới giải trí mà không phải là một nữ doanh nhân như cha mẹ em? Giới giải trí nhìn thì hào nhoáng nhưng lúc nào cũng phải đeo lên một lớp mặt nạ, người với người nhưng lại bằng mặt nhưng không bằng lòng, lúc nào cũng chỉ tìm cách hãm hại nhau thôi. Chị cảm thấy sống như vậy rất mệt mỏi.
Mai Tuyết Yên nhìn đàn chim bay lượn tự do trên bầu trời, trong cảnh hoàng hôn rực rỡ, cảm giác khung cảnh thật bình yên. Những ngón tay trắng trẻo xinh đẹp cài lại tóc mai vừa bị gió thổi hơi rối, cô mỉm cười trả lời:
- Đối với em đó đơn thuần là một giấc mơ từ thuở nhỏ. Nhìn những diễn viên, ca sĩ biểu diễn dưới ánh đèn sân khấu thật đẹp. Và rồi những thứ rung động nhỏ bé ấy cứ nhẹ nhàng lớn dần, lớn dần từng ngày cho tới một khi em chợt nhận ra mình thật sự thích nó vì thế nên em chọn thôi.
Trong cuộc đời này đâu có quá nhiều thứ khiến chúng ta thật sự thích và muốn có? Nếu ta tìm
được đam mê của mình thì tại sao không dám cố gắng vượt qua những khó khăn, thử thách và cám dỗ để vươn tới thành công?
Đời người ngắn ngủi lắm, cứ sống sao cho mình cảm thấy thoải mái là được.
Chị đừng nghĩ em là cô bé được sinh ra từ nhung lụa, thực chất gia đình em mấy năm trước còn rất nghèo. Mỗi bữa đều chỉ có bánh mì, khoai tây và chút trứng gà thôi, nhưng khi đó em vẫn cảm thấy
cuộc sống rất tốt.
- Ừm, em nói đúng lắm. Chị chợt nhận ra từ trước tới nay mình đã suy nghĩ quá tiêu cực mà quên đi ước mơ của mình rồi.
Thực ra mới đầu chị cũng có ước mơ như em – là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng càng lớn chị càng nhận ra mình không có đủ khả năng để đi theo sự nghiệp diễn xuất. Có một thời gian chị đã rất chán nản, nhưng rồi cha chị trước khi mất ông đã nói với chị rằng: Đôi khi ngôi sao sáng nhất, quý nhất không có nghĩa đó là ngôi sao sáng nhất. Nếu con đã muốn làm nghề giải trí thì có thể thử vai trò của một người quản lý- người tạo ra những ngôi sao sáng.
Và lúc đó chị chợt nhận ra đứng sau màn cũng là một công việc rất thú vị.
Nhưng khi bon chen, len lỏi vào cuộc sống giới showbiz, chị đã bị cuốn vào guồng quay của nó mà quên đi mục đích ban đầu của mình. Dần dần đồng tiền và các mối quan hệ đen tối đã làm cho chị đã có thời gian sa đọa. Một thân con gái thân cô thế cô đi móc nối các mối quan hệ không dễ dàng gì, nhưng vì diễn viên của mình chị vẫn phải cố gắng mặt dày đi khắp nơi xin xỏ.
Cũng may, sau vài diễn viên, chị đã gặp được Nhã Linh - một cô gái khá tốt, tuy tính có chút trẻ con ngây thơ nhưng nhìn chung so với thế hệ trẻ cùng trang lứa cô ấy đã rất ngoan rồi. Tám năm một cuộc tình cô ấy vẫn chung thủy, đấy đúng là một người tốt nhưng tiếc thay lòng tốt đặt không đúng chỗ, tên chồng sắp cưới của cô ấy không xứng đáng. Mà thôi đi, giờ chị và cô ấy đã không còn là gì của nhau nữa rồi, dù hai chị em có quãng thời gian làm việc với nhau không ngắn nhưng chẳng hiểu nhau bao nhiêu.
Là thiên kim tiểu thư của phó cục trưởng, cô ấy xuất phát điểm đã cao hơn và dễ dàng hơn mọi người rồi nên các vai diễn và hợp đồng quảng cáo cũng ào ào chảy đến.
Bình luận truyện