Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 348: Tại sao lại là anh?
Thấy không ổn, mọi người vội chạy ra.
Chu mập nhanh nhảu kiếm ngay cái gậy, nghe tiếng là biết có kẻ đến gây chuyện rồi.
Vừa chạy ra thấy tên này đang cúi xuống, còn dưới đất đang là chị Hà Linh hoảng loạn.
Chu mập nóng máu chạy tới.
“Bốp”.
Hắn nện một gậy vào lưng tên này, sau đấy đạp thêm một cái vào bụng.
- Á.
Hà Linh che miệng kêu lên, sau đấy vội kéo tay Chu Văn Tuệ:
- Cậu làm gì thế? Sao lại đánh người?
Mọi người lúc này mới chạy tới nơi, không thể không nói tên mập này sau giảm cân thì tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.
Chạy tới nơi mọi người nhìn thấy tràng cảnh như kiểu đánh ghen thì trợn mắt. Cô gái thì kéo tay người đàn ông đang cầm gậy, gương mặt hắn tức giận đỏ bừng, còn tên gian phu kia thì chắc là vừa ăn đập, hắn đang nhăn nhúm gượng dậy.
Tuyết Yên cũng chạy đến, cô thấy mọi chuyện có vẻ không như mọi người nghĩ, bởi vì chị Hà Linh hoảng lên nhưng nhìn không giống uất ức, tức giận. Cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Cả Chu mập và Hà Linh đồng thanh nói:
- Tôi thấy tên khốn này xàm xỡ chị ta giữa ban ngày ban mặt.
- Là chị bất ngờ nên sẩy chân ngã.
Cả hai lại trợn mắt nhìn nhau, Hà Linh quát lên:
- Con mắt lợn nào của cậu thấy tôi bị xàm xỡ.
Chu mập cũng không chịu thua hắn chỉ tay:
- Khi nãy rõ ràng tôi thấy chị nằm dưới đất còn tên này đang cúi xuống định sờ soạn còn gì, ài, tôi
thấy vậy nên mới cứu chị chị còn mắng tôi.
Một giọng nói trầm trầm, nam tính vang lên:
- Là tôi thấy cô ấy ngã nên cúi xuống đỡ lên mà.
Chu mập gật đầu:
- Đúng thế, là cậu thấy cô ấy ngã nên đỡ... À, không đúng, phải là cậu định xàm xỡ mới đúng kịch
bản chứ?
Người đàn ông ngẩn ra:
- Kịch bản gì? Tôi đâu có đang đóng phim.
Chu Văn Tuệ thấy có gì đấy sai sai, hắn gãi đầu:
- Chẳng phải trong phim hay có tình tiết máu chó kiểu này sao? Rồi nam chính xuất hiện đánh đuổi tên côn đồ và có được trái tim của nữ chính.
Mọi người đều trợn mắt vỗ trán. Thì ra tên mập này bị nhiễm phim Hàn xẻng quá nặng rồi.
Mai Tuyết Yên lúc này mới nhận ra người này có chút quen mắt, sau đấy cô ngạc nhiên, đôi mắt tròn đẹp mở lớn:
- Vương tử Quách Kiến Hoa?
Hà Linh thở dài:
- Đúng thế. Chị cũng ngạc nhiên nên mới vấp ngã, là cậu ta có ý tốt tới đỡ vậy mà tên ngốc này lại tưởng chị bị xàm xỡ. Kiến Hoa, xin lỗi cậu nhé. À, cậu bị đánh có sao không?
Quách Kiến Hoa đau nhe răng nhưng vẫn nói:
- Không sao.
Chu Văn Tuệ cũng nhận ra tên “nam thần” trong mắt các chị em, hắn bĩu môi:
- Lại còn mạnh miệng, cú khi nãy không khéo gãy lưng đấy, định thể hiện với ai.
Hà Linh trợn mắt mắng:
- Cậu còn đứng đấy. Đánh nhầm không xin lỗi thi thôi. Mau đi lấy hộp sơ cứu tới đây.
Trúc Nhã sau bất ngờ là đôi chân nhanh chạy tới nhìn xung quanh hắn một lượt rồi rút ra một tờ
giấy:
- Kiến Hoa, anh có thể cho em xin chữ ký được không?
Quách kiến Hoa gật đầu cười:
- Cảm ơn em đã nghe anh hát.
- Không chỉ em đâu, mấy đứa bạn em đều là fan của The Flames, nếu được anh cho em xin mấy
chữ ký nhé.
Chu mập vỗ vai Dương Triệu Vũ rồi thở dài:
- Chia buồn với người anh em. Không khéo cô gái của cậu bị hớp hồn rồi kìa. Mấy tên mặt trắng này có gì hay ho. Mà sao thấy cậu chẳng có chút lo lắng nào vậy? Hay là tự ti. Chậc chậc. Là đàn ông
phải mạnh mẽ lên.
Dương Triệu Vũ dở khóc dở cười:
- Cô ấy là người thì cũng cần có thần tượng, idol trong lòng mình chứ. Làm sao mà cấm được. Nhưng idol chỉ để ngắm thôi, rồi cô ấy lại về với tao mà. Không tin mày chờ xem.
Dưới con mắt trợn trừng quan sát của Chu Văn Tuệ, Trúc Nhã gật đầu cười vui vẻ với Quách Kiến Hoa, sau đấy cô cầm mấy tập ảnh có chữ ký của tên mặt trắng quay lại chỗ Dương Triệu Vũ đứng rồi thơm vào má hắn, cô nói:
- Cảm ơn anh.
Dương Triệu Vũ véo véo má Trúc Nhã:
- Gặp thần tượng mà vẫn còn nghĩ tới anh à?
Cô híp mắt cười:
- Anh ghen sao? Anh yên tâm, dù có bất cứ ai xuất hiện đi nữa thì anh vẫn là bạn trai của em. Thần tượng chỉ để ngắm còn anh mới là để em ăn.
- Ẹo ẹo... Kinh tởm. Mấy người đừng có bán thức ăn cho chó nữa đi. Ở đây còn có người già, phụ nữ và cẩu độc thân đấy.
Chu Văn Tuệ giả vờ nôn khan, sau đấy bĩu môi khinh bỉ quay đi lấy hộp sơ cứu.
Mọi người đều cười vui vẻ.
Quách Kiến Hoa được đỡ ngồi xuống chiếc ghế sofa, hắn gật đầu chào:
- Chào anh Tùng, cứ tưởng anh mất tích, không ngờ lại ở đây.
Thanh Tùng híp mắt, ông ta ngồi xuống:
- À, đi thay đổi không khí chút. Sao hả, tên Lão Đại của cậu lại sơ sẩy để hoàng tử trốn ra ngoài chơi sao? Mà cậu leo lên đây không có ai bắt gặp à? Nếu có chắc khu nhà này sắp bị fan phong tỏa rồi.
Quách Kiến Hoa nhấc cái balo lên mở ra, bên trong toàn đồ hóa trang, hắn cười khổ:
- Em phải thay đồ liên tục để tới được đây đấy. Mà em rời nhóm The Flames rồi.
- Cái gì?
Hà Linh đang vén áo xem vết thương sau lưng hắn nghe thấy thế thì giật phắt, kêu lên, chiếc áo cọ
vào vết thương làm Quách Kiến Hoa đau nhe răng.
Không chỉ cô mà tất cả mọi người đều giật mình.
Thanh Tùng quay trở lại bộ mặt nghiêm túc:
- Cậu không phải vất vả tới đây nói đùa chứ? Chẳng vui chút nào đâu.
Quách Kiến Hoa cười:
- Không. Tôi đâu có rảnh vậy. Tôi đã xin Lão Đại. Cậu ta cũng đồng ý rồi. Giờ tôi chỉ có mỗi cái thân xác này, à còn cả cái balo này nữa.
Chu Văn Tuệ cầm hộp sơ cứu ra, hắn hừ một tiếng:
- Cậu mang quần áo tới đây làm gì? Định ăn xin à? Đừng lừa lũ này, quãng thời gian vừa rồi cậu kiếm được bao nhiêu tiền chúng tôi không biết nhưng đảm bảo cậu giàu xụ.
Kiến Hoa lắc đầu:
- Đúng là tôi tới đây để xin. Nhưng không phải ăn xin mà là xin việc. Ngôi Sao Mới có tuyển người
chứ?
- Xin việc?
Tất cả lại bị tên vương tử này ném ra một cú sốc, Mai Tuyết Yên nãy giờ im lặng thì cũng lên tiếng:
- Anh không nói đùa? Chúng tôi còn chưa có tên tuổi gì, hoạt động cũng chưa có, anh lại tới đây xin việc chứ không phải một công ty giải trí nào khác?
Quách Kiến Hoa rút ra từ trong một ngăn balo một túi tài liệu, rồi từ đó lấy ra một tập “Hồ Sơ Xin Việc”, bên dưới còn ghi: Công ty Ngôi Sao Mới.
Mọi người trợn mắt, hết nhìn hắn lại nhìn tập hồ sơ.
Hà Linh quá sốc, cô không ngờ một vương tử số 1 showbiz lại tới một công ty mới mở như Ngôi Sao Mới để xin việc, chẳng lẽ anh ta bị cái gì kích thích hay là đầu bị cửa kẹp? Cô vội cầm tập hồ sơ lên, mở ra bên trong, đọc nhanh một lượt rồi quay sang hỏi:
- Cậu định xin làm ngôi sao của công ty tôi?
Quách Kiến Hoa gật đầu:
- Rất mong được mọi người đồng ý, nếu còn cần thi thử các năng khiếu hát, nhảy thì tôi có thể xin được thi ngay bây giờ.
Hà Linh lắc đầu quầy quậy:
- Ai lại đi kiểm tra kỹ năng của vương tử số 1 showbiz.
Mai Tuyết Yên thấy chuyện này quá phi lý, cô ngăn bà chị hám trai này lại và nói:
- Tôi có thể hỏi lý do anh vào đây xin làm ngôi sao của chúng tôi chứ?
Mọi người đều dỏng tai lên nghe, để xem rốt cuộc tên này định tới đây làm cái trò quái gì.
Quách Kiến Hoa gãi đầu:
- Cái này có thể không nói được không?
Tuyết Yên lạnh lùng lắc đầu:
- Không được. Chẳng phải anh muốn phỏng vấn sao? Đây là câu hỏi của tôi. À, chưa giới thiệu, tôi là chủ tịch của Ngôi Sao Mới, tôi có quyền được hỏi người định xin vào công ty mình làm việc chứ?
Quách Kiến Hoa mỉm cười, trước khi tới đây tất nhiên hắn đã mất không ít công sức tìm hiểu về cô gái này, và biết được cô ấy tự mở một công ty giải trí. Sau khi suy xét hắn quyết định xin vào đây làm. Chẳng phải các cụ đã có câu: Nhất cự li, nhì tốc độ sao? Hắn không tin mình lại không đủ sức hút và tình cảm chân thành để giành được trái tim của cô gái đấy.
Nghe thấy cô hỏi như vậy, hắn cố gắng nhịn đau, thẳng lưng rõng rạc đáp:
- Tôi vào đây là vì chủ tịch Tuyết Yên. Tôi rất ngưỡng mộ em.
- Vì tôi?
Tuyết Yên ngạc nhiên, cô đâu có quen gì người này đâu mà hắn lại ngưỡng mộ cô, nếu theo chiều ngược lại còn dễ hiểu, bởi vì dù sao hắn cũng là minh tinh nổi tiếng hàng đầu Vbiz, còn cô chỉ là một cô gái mới chập chững tìm cách vào nghề thì lấy cái gì ra để hắn ngưỡng mộ cô chứ?
Nhưng Quách Kiến Hoa lại không phải ngưỡng mộ chuyện đó, mà hắn chính là bị hình bóng của cô làm mê mẩn tâm hồn.
Chu mập trợn mắt, hắn là đàn ông nên nhanh chóng hiểu được từ “ngưỡng mộ” này có nghĩa là gì, hắn giơ tay ra chặn lại ánh mắt của tên mặt trắng rồi nói:
- Này, anh đừng tưởng mình là người nổi tiếng thì muốn gì được nấy, Tuyết Yên là của chúng tôi,
anh đừng hòng cướp mất.
Quách Kiến Hoa quay sang đánh giá Chu Văn Tuệ, hắn gật đầu, đây cũng là một tên đẹp trai, cao ráo, chẳng lẽ hắn là chủ tịch thần bí đằng sau Thịnh Thế, nhưng khi nghĩ tới đó chính hắn đã tự phản bác, người này chắc chắn không phải:
- Không biết anh là?
Chu mập vỗ ngực:
- Tôi là... là bạn của Tuyết Yên, bạn rất thân, vì thế anh đừng có mà tưởng qua được mắt chúng tôi
mà tiếp cập cô ấy. Tuyết Yên của chúng tôi rất xinh đẹp, là mỹ nữ ngàn năm có một, người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài mấy con phố cũng không hết, anh còn chưa đến lượt đâu.
Mọi người lúc này cũng rất ngạc nhiên, chẳng lẽ vương tử đã động lòng phàm? Anh ta vì cô mà bỏ nhóm nhạc nổi tiếng nhất Vbiz để tới đây xin việc, với hi vọng được tiếp cận cô gái xinh đẹp này?
Đúng là như Chu Văn Tuệ nói, vẻ đẹp của Tuyết Yên rất đặc biệt, cô cho mọi người cảm giác đứng giữa muôn vàn thủ đoạn, lối sống bẩn thỉu của giới showbiz thì vẫn luôn là một bông hoa trong sáng, hoàn mỹ.
Chu mập nhanh nhảu kiếm ngay cái gậy, nghe tiếng là biết có kẻ đến gây chuyện rồi.
Vừa chạy ra thấy tên này đang cúi xuống, còn dưới đất đang là chị Hà Linh hoảng loạn.
Chu mập nóng máu chạy tới.
“Bốp”.
Hắn nện một gậy vào lưng tên này, sau đấy đạp thêm một cái vào bụng.
- Á.
Hà Linh che miệng kêu lên, sau đấy vội kéo tay Chu Văn Tuệ:
- Cậu làm gì thế? Sao lại đánh người?
Mọi người lúc này mới chạy tới nơi, không thể không nói tên mập này sau giảm cân thì tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.
Chạy tới nơi mọi người nhìn thấy tràng cảnh như kiểu đánh ghen thì trợn mắt. Cô gái thì kéo tay người đàn ông đang cầm gậy, gương mặt hắn tức giận đỏ bừng, còn tên gian phu kia thì chắc là vừa ăn đập, hắn đang nhăn nhúm gượng dậy.
Tuyết Yên cũng chạy đến, cô thấy mọi chuyện có vẻ không như mọi người nghĩ, bởi vì chị Hà Linh hoảng lên nhưng nhìn không giống uất ức, tức giận. Cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Cả Chu mập và Hà Linh đồng thanh nói:
- Tôi thấy tên khốn này xàm xỡ chị ta giữa ban ngày ban mặt.
- Là chị bất ngờ nên sẩy chân ngã.
Cả hai lại trợn mắt nhìn nhau, Hà Linh quát lên:
- Con mắt lợn nào của cậu thấy tôi bị xàm xỡ.
Chu mập cũng không chịu thua hắn chỉ tay:
- Khi nãy rõ ràng tôi thấy chị nằm dưới đất còn tên này đang cúi xuống định sờ soạn còn gì, ài, tôi
thấy vậy nên mới cứu chị chị còn mắng tôi.
Một giọng nói trầm trầm, nam tính vang lên:
- Là tôi thấy cô ấy ngã nên cúi xuống đỡ lên mà.
Chu mập gật đầu:
- Đúng thế, là cậu thấy cô ấy ngã nên đỡ... À, không đúng, phải là cậu định xàm xỡ mới đúng kịch
bản chứ?
Người đàn ông ngẩn ra:
- Kịch bản gì? Tôi đâu có đang đóng phim.
Chu Văn Tuệ thấy có gì đấy sai sai, hắn gãi đầu:
- Chẳng phải trong phim hay có tình tiết máu chó kiểu này sao? Rồi nam chính xuất hiện đánh đuổi tên côn đồ và có được trái tim của nữ chính.
Mọi người đều trợn mắt vỗ trán. Thì ra tên mập này bị nhiễm phim Hàn xẻng quá nặng rồi.
Mai Tuyết Yên lúc này mới nhận ra người này có chút quen mắt, sau đấy cô ngạc nhiên, đôi mắt tròn đẹp mở lớn:
- Vương tử Quách Kiến Hoa?
Hà Linh thở dài:
- Đúng thế. Chị cũng ngạc nhiên nên mới vấp ngã, là cậu ta có ý tốt tới đỡ vậy mà tên ngốc này lại tưởng chị bị xàm xỡ. Kiến Hoa, xin lỗi cậu nhé. À, cậu bị đánh có sao không?
Quách Kiến Hoa đau nhe răng nhưng vẫn nói:
- Không sao.
Chu Văn Tuệ cũng nhận ra tên “nam thần” trong mắt các chị em, hắn bĩu môi:
- Lại còn mạnh miệng, cú khi nãy không khéo gãy lưng đấy, định thể hiện với ai.
Hà Linh trợn mắt mắng:
- Cậu còn đứng đấy. Đánh nhầm không xin lỗi thi thôi. Mau đi lấy hộp sơ cứu tới đây.
Trúc Nhã sau bất ngờ là đôi chân nhanh chạy tới nhìn xung quanh hắn một lượt rồi rút ra một tờ
giấy:
- Kiến Hoa, anh có thể cho em xin chữ ký được không?
Quách kiến Hoa gật đầu cười:
- Cảm ơn em đã nghe anh hát.
- Không chỉ em đâu, mấy đứa bạn em đều là fan của The Flames, nếu được anh cho em xin mấy
chữ ký nhé.
Chu mập vỗ vai Dương Triệu Vũ rồi thở dài:
- Chia buồn với người anh em. Không khéo cô gái của cậu bị hớp hồn rồi kìa. Mấy tên mặt trắng này có gì hay ho. Mà sao thấy cậu chẳng có chút lo lắng nào vậy? Hay là tự ti. Chậc chậc. Là đàn ông
phải mạnh mẽ lên.
Dương Triệu Vũ dở khóc dở cười:
- Cô ấy là người thì cũng cần có thần tượng, idol trong lòng mình chứ. Làm sao mà cấm được. Nhưng idol chỉ để ngắm thôi, rồi cô ấy lại về với tao mà. Không tin mày chờ xem.
Dưới con mắt trợn trừng quan sát của Chu Văn Tuệ, Trúc Nhã gật đầu cười vui vẻ với Quách Kiến Hoa, sau đấy cô cầm mấy tập ảnh có chữ ký của tên mặt trắng quay lại chỗ Dương Triệu Vũ đứng rồi thơm vào má hắn, cô nói:
- Cảm ơn anh.
Dương Triệu Vũ véo véo má Trúc Nhã:
- Gặp thần tượng mà vẫn còn nghĩ tới anh à?
Cô híp mắt cười:
- Anh ghen sao? Anh yên tâm, dù có bất cứ ai xuất hiện đi nữa thì anh vẫn là bạn trai của em. Thần tượng chỉ để ngắm còn anh mới là để em ăn.
- Ẹo ẹo... Kinh tởm. Mấy người đừng có bán thức ăn cho chó nữa đi. Ở đây còn có người già, phụ nữ và cẩu độc thân đấy.
Chu Văn Tuệ giả vờ nôn khan, sau đấy bĩu môi khinh bỉ quay đi lấy hộp sơ cứu.
Mọi người đều cười vui vẻ.
Quách Kiến Hoa được đỡ ngồi xuống chiếc ghế sofa, hắn gật đầu chào:
- Chào anh Tùng, cứ tưởng anh mất tích, không ngờ lại ở đây.
Thanh Tùng híp mắt, ông ta ngồi xuống:
- À, đi thay đổi không khí chút. Sao hả, tên Lão Đại của cậu lại sơ sẩy để hoàng tử trốn ra ngoài chơi sao? Mà cậu leo lên đây không có ai bắt gặp à? Nếu có chắc khu nhà này sắp bị fan phong tỏa rồi.
Quách Kiến Hoa nhấc cái balo lên mở ra, bên trong toàn đồ hóa trang, hắn cười khổ:
- Em phải thay đồ liên tục để tới được đây đấy. Mà em rời nhóm The Flames rồi.
- Cái gì?
Hà Linh đang vén áo xem vết thương sau lưng hắn nghe thấy thế thì giật phắt, kêu lên, chiếc áo cọ
vào vết thương làm Quách Kiến Hoa đau nhe răng.
Không chỉ cô mà tất cả mọi người đều giật mình.
Thanh Tùng quay trở lại bộ mặt nghiêm túc:
- Cậu không phải vất vả tới đây nói đùa chứ? Chẳng vui chút nào đâu.
Quách Kiến Hoa cười:
- Không. Tôi đâu có rảnh vậy. Tôi đã xin Lão Đại. Cậu ta cũng đồng ý rồi. Giờ tôi chỉ có mỗi cái thân xác này, à còn cả cái balo này nữa.
Chu Văn Tuệ cầm hộp sơ cứu ra, hắn hừ một tiếng:
- Cậu mang quần áo tới đây làm gì? Định ăn xin à? Đừng lừa lũ này, quãng thời gian vừa rồi cậu kiếm được bao nhiêu tiền chúng tôi không biết nhưng đảm bảo cậu giàu xụ.
Kiến Hoa lắc đầu:
- Đúng là tôi tới đây để xin. Nhưng không phải ăn xin mà là xin việc. Ngôi Sao Mới có tuyển người
chứ?
- Xin việc?
Tất cả lại bị tên vương tử này ném ra một cú sốc, Mai Tuyết Yên nãy giờ im lặng thì cũng lên tiếng:
- Anh không nói đùa? Chúng tôi còn chưa có tên tuổi gì, hoạt động cũng chưa có, anh lại tới đây xin việc chứ không phải một công ty giải trí nào khác?
Quách Kiến Hoa rút ra từ trong một ngăn balo một túi tài liệu, rồi từ đó lấy ra một tập “Hồ Sơ Xin Việc”, bên dưới còn ghi: Công ty Ngôi Sao Mới.
Mọi người trợn mắt, hết nhìn hắn lại nhìn tập hồ sơ.
Hà Linh quá sốc, cô không ngờ một vương tử số 1 showbiz lại tới một công ty mới mở như Ngôi Sao Mới để xin việc, chẳng lẽ anh ta bị cái gì kích thích hay là đầu bị cửa kẹp? Cô vội cầm tập hồ sơ lên, mở ra bên trong, đọc nhanh một lượt rồi quay sang hỏi:
- Cậu định xin làm ngôi sao của công ty tôi?
Quách Kiến Hoa gật đầu:
- Rất mong được mọi người đồng ý, nếu còn cần thi thử các năng khiếu hát, nhảy thì tôi có thể xin được thi ngay bây giờ.
Hà Linh lắc đầu quầy quậy:
- Ai lại đi kiểm tra kỹ năng của vương tử số 1 showbiz.
Mai Tuyết Yên thấy chuyện này quá phi lý, cô ngăn bà chị hám trai này lại và nói:
- Tôi có thể hỏi lý do anh vào đây xin làm ngôi sao của chúng tôi chứ?
Mọi người đều dỏng tai lên nghe, để xem rốt cuộc tên này định tới đây làm cái trò quái gì.
Quách Kiến Hoa gãi đầu:
- Cái này có thể không nói được không?
Tuyết Yên lạnh lùng lắc đầu:
- Không được. Chẳng phải anh muốn phỏng vấn sao? Đây là câu hỏi của tôi. À, chưa giới thiệu, tôi là chủ tịch của Ngôi Sao Mới, tôi có quyền được hỏi người định xin vào công ty mình làm việc chứ?
Quách Kiến Hoa mỉm cười, trước khi tới đây tất nhiên hắn đã mất không ít công sức tìm hiểu về cô gái này, và biết được cô ấy tự mở một công ty giải trí. Sau khi suy xét hắn quyết định xin vào đây làm. Chẳng phải các cụ đã có câu: Nhất cự li, nhì tốc độ sao? Hắn không tin mình lại không đủ sức hút và tình cảm chân thành để giành được trái tim của cô gái đấy.
Nghe thấy cô hỏi như vậy, hắn cố gắng nhịn đau, thẳng lưng rõng rạc đáp:
- Tôi vào đây là vì chủ tịch Tuyết Yên. Tôi rất ngưỡng mộ em.
- Vì tôi?
Tuyết Yên ngạc nhiên, cô đâu có quen gì người này đâu mà hắn lại ngưỡng mộ cô, nếu theo chiều ngược lại còn dễ hiểu, bởi vì dù sao hắn cũng là minh tinh nổi tiếng hàng đầu Vbiz, còn cô chỉ là một cô gái mới chập chững tìm cách vào nghề thì lấy cái gì ra để hắn ngưỡng mộ cô chứ?
Nhưng Quách Kiến Hoa lại không phải ngưỡng mộ chuyện đó, mà hắn chính là bị hình bóng của cô làm mê mẩn tâm hồn.
Chu mập trợn mắt, hắn là đàn ông nên nhanh chóng hiểu được từ “ngưỡng mộ” này có nghĩa là gì, hắn giơ tay ra chặn lại ánh mắt của tên mặt trắng rồi nói:
- Này, anh đừng tưởng mình là người nổi tiếng thì muốn gì được nấy, Tuyết Yên là của chúng tôi,
anh đừng hòng cướp mất.
Quách Kiến Hoa quay sang đánh giá Chu Văn Tuệ, hắn gật đầu, đây cũng là một tên đẹp trai, cao ráo, chẳng lẽ hắn là chủ tịch thần bí đằng sau Thịnh Thế, nhưng khi nghĩ tới đó chính hắn đã tự phản bác, người này chắc chắn không phải:
- Không biết anh là?
Chu mập vỗ ngực:
- Tôi là... là bạn của Tuyết Yên, bạn rất thân, vì thế anh đừng có mà tưởng qua được mắt chúng tôi
mà tiếp cập cô ấy. Tuyết Yên của chúng tôi rất xinh đẹp, là mỹ nữ ngàn năm có một, người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài mấy con phố cũng không hết, anh còn chưa đến lượt đâu.
Mọi người lúc này cũng rất ngạc nhiên, chẳng lẽ vương tử đã động lòng phàm? Anh ta vì cô mà bỏ nhóm nhạc nổi tiếng nhất Vbiz để tới đây xin việc, với hi vọng được tiếp cận cô gái xinh đẹp này?
Đúng là như Chu Văn Tuệ nói, vẻ đẹp của Tuyết Yên rất đặc biệt, cô cho mọi người cảm giác đứng giữa muôn vàn thủ đoạn, lối sống bẩn thỉu của giới showbiz thì vẫn luôn là một bông hoa trong sáng, hoàn mỹ.
Bình luận truyện