Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 359: Công ty mới ?
Walter đột nhiên đưa ra một đề nghị bất ngờ:
- Mọi người thử nghĩ xem, nếu chúng ta thành lập một công ty chuyên sản xuất trang thiết bị và vũ khí chiến đấu thì sao? Nếu như thế vừa có thể công khai tuyển người vừa chọn được những thành viên ưu tú nhất. Khi đó, mặt nổi của công ty sẽ sản xuất vũ khí hạng thường, thi thoảng sẽ có một số chiếc cải tiến tốt, mặt chìm chúng ta sẽ sản xuất những vũ khí hiện đại bậc nhất mà Boss tạo ra.
Chưa kể sẽ chẳng có việc nào giàu hơn việc sản xuất trang thiết bị, vũ khí phục vụ cho quân sự.
Mọi người nghe thấy thế thì rất bất ngờ.
Leo cũng đã được Mystic đưa cho hệ thống phiên dịch ngôn ngữ, vì thế những điều Walter vừa nói hắn đều hiểu, hắn xoa xoa cằm:
- Hòn đá nói đúng đấy, các cậu đã có sẵn một thiên tài sáng chế rồi, chỉ riêng những thứ cậu ta đã tạo ra trước đây thôi đã có thể giúp chúng ta ngồi trên núi tiền rồi. Mà tôi thấy có rất nhiều thứ các cậu đã không còn thích hợp để sử dụng nữa, mà ở ngoài kia lại có bao nhiêu người đang rất rất cần nó, nếu sản xuất chúng với quy mô công nghiệp, nguồn đô la lợi nhuận sẽ cực kỳ khủng khiếp. Mà có tiền rồi thì mọi thứ đều dễ làm hơn đúng không? Mặc dù Thịnh Thế không thiếu tiền nhưng chẳng ai chê mình càng ngày càng giàu.
Vân Tú là một trong những người thường xuyên đảm nhận việc mở công ty con của Thịnh Thế, và cũng là người được Dương Tuấn Vũ đào tạo chiếu cố nhất, vì thế ngay khi Walter vừa nói tới cụm từ “công ty sản xuất vũ khí” thì trong đầu cô đã nhanh chóng nảy số rồi.
Thoáng trầm ngâm, cô nói:
- Ý kiến này của anh Walter rất hay, vừa đảm bảo nguồn nhân lực dồi dào, vừa đảm bảo được lượng tiền bạc bổ sung liên tục. Đây là thứ mà bất cứ một tổ chức nào cũng cần có. Chúng ta đã rất lo lắng khi chứng kiến mỗi lần Boss phải tự tay làm quá nhiều thứ rồi, nếu những cái này giao cho một đội ngũ chuyên nghiệp thì Boss sẽ có thêm thời gian luyện tập nâng cao sức mạnh, đồng thời cũng có thể nghĩ ra những phát minh khác. Boss nên là Boss chứ không nên là người chế tạo và sửa đồ cho cấp dưới.
Tuy nhiên, nói đi thì phải nói lại, chúng ta muốn sản xuất được vũ khí thì phải có giấy chứng nhận của chính phủ, đồng thời cũng sẽ phải chịu sự giám sát và luôn có người bên trên cài vào công ty. Điều này cần phải làm rất cẩn thận, nếu không được không bằng mất, tổ chức mà bị lộ thì sẽ là cái cớ để những tên ghê tởm tìm cách xâu xé.
Một hướng đi khác nữa chính là bí mật thành lập một đội ngũ sản xuất ngầm, nhưng như thế thì việc tuyển người và mỗi lần muốn mở rộng quy mô là lại phải tìm người rất khó.
Hope, cậu có liên lạc được với Boss không?
- Tạm thời điện thoại của Boss đang được cất giữ, có lẽ cuộc thi của ngài ấy chưa hoàn thành.
Vân Tú thở dài.
Tuy nói là cô có toàn quyền quyết định nhưng đây là thành lập một công ty quân sự - một công ty vô cùng nhạy cảm, chứ không phải là một công ty kinh doanh.
Walter cân nhắc thiệt hơn, hắn nêu ý kiến:
- Nếu việc thành lập nó như một công ty con của Thịnh Thế sẽ đem lại nhiều cái nhìn bất lợi cho công ty thì chúng ta có thể thành lập một công ty riêng biệt. Và xây dựng nó từ đầu.
Vân Tú nhấp ngụm trà, cô gật đầu:
- Anh tiếp tục nói rõ hơn đi.
Walter gãi gãi đầu, khó chọn lời.
Không hổ là người cùng nhau tác chiến lâu ngày, DG rất hiểu suy nghĩ của đồng đội, hắn nói:
- Ý anh ta là công ty này có thể phát triển từ đầu, bằng việc sản xuất một vài thứ cũ cũ ở đây, sau đó trình báo với cơ quan chức năng và quân đội, khi đó họ sẽ thấy thứ này đối với họ có sức hấp dẫn lớn, mà yêu cầu được mua lại bản quyền. Khi đó chúng ta sẽ đứng ở thế chủ động, cùng lắm thì bán bản quyền cho họ, đổi lại chúng ta sẽ có quyền thành lập công ty sản xuất trang thiết bị quân sự, kèm theo một chút nhân nhượng đó là chấp nhận người của họ cài vào khâu quản lý, sản xuất và buôn bán.
Như thế họ sẽ không phải lo lắng việc chúng ta sẽ bán những vũ khí này cho các quốc gia khác mà phần lớn chỉ dùng để phục vụ mục đích quân sự của đất nước. Nếu công ty này đảm bảo được những quyền lợi thiết thực cho họ thì tôi đảm bảo nó sẽ được phép thành lập.
Còn việc không thành lập nó dưới cái tên Thịnh Thế cũng không sao, dù gì cũng là người của căn cứ đứng ra làm, trước sau gì cũng là để phục vụ mục đích chung của mọi người nên không cần lo.
Vân Tú thấy DG phân tích rất hợp lý, nhà nước nào cũng sẽ rất vui vẻ nếu có một công ty sẵn lòng phục tùng họ, các sản phẩm mới gần như chỉ bán cho quân đội, đồng thời những khâu mấu chốt đều có người của mình giám sát, đảm bảo sẽ không có chuyện nguồn vũ khí tuồn sang nước khác.
Mà cái chính lại là công ty đang sản xuất những thứ thực sự thiết yếu cho binh lính, như vậy chỉ có khuyến khích sản xuất chứ không có chuyện cấm họ sản xuất. Chẳng lẽ quốc gia không cần vũ khí mới, tiên tiến, hiện đại để giữ gìn và bảo vệ tổ quốc? Câu trả lời là cần, rất cần.
Riêng việc cứ phải mua vũ khí của Nga, của Nhật trong thời gian qua đã tiêu tốn hàng nghìn tỷ đô la, nhưng chính phủ vẫn phải cắn răng làm. Bởi vì nếu anh lạc hậu, anh sẽ nhanh chóng bị các thế lực quốc tế nhảy vào xâu xé. Nhưng đội ngũ sản xuất trang thiết bị quân sự của chúng ta còn quá lạc hậu, máy móc bản vẽ toàn là mua lại hoặc cải tiến đi lên từ những vũ khí từ thời chiến tranh chống Pháp chống Mỹ hàng trăm năm trước. Như thế thì làm sao mà đất nước phát triển được.
Vấn đề đặt ra ở đây chính là nhân tài thì không ít nhưng thiên tài thì lại chẳng có ai.
Tất cả là do cơ sở kiến thức nền tảng của chúng ta còn quá ít ỏi nên khi muốn sản xuất cái gì đều rất khó khăn. Các nguyên lý, các cơ chế máy,... những thứ đó sẽ chẳng có quốc gia nào ngu ngốc để lộ ra. Máy móc, vũ khí tôi có thể bán cho anh, anh có thể mở tung nó ra rồi bắt chước theo nhưng chắc chắn vũ khí của anh sẽ không thể nào bằng bản gốc bởi vì bên trong mỗi sản phẩm đó đều chưa tinh túy của kiến thức, mà thứ đó họ không dạy anh.
Ngay cả việc thay đổi tỷ lệ của một cái cò súng thôi cũng có thể khiến quá trình bắn trở nên chính xác và dễ dàng hơn. Mà những cái bé tí tẹo đó chúng ta dù để ý cũng rất khó biết chính xác tỷ lệ cho vào, và kể cả khi biết tỷ lệ thế nào rồi thì cũng chẳng biết thứ tự các loại nguyên vật liệu và phụ gia được đưa vào ở bước sản xuất nào.
Những thứ rất nhỏ thôi nhưng để tạo ra sẽ cần tốn rất nhiều tiền nghiên cứu và tất nhiên không thể thiếu những bộ óc thiên tài.
Chúng ta đi sau nhưng lại nghèo nên chẳng thể mua được những dây chuyền sản xuất hoặc bản thiết kế tiên tiến nhất. Họ cũng chẳng ngu mà bán những cái mới. Ngay cả cùng tên một loại máy bay Sukhoi, nhưng nó đã có bao nhiêu thế hệ, chưa kể mỗi thế hệ đấy họ đã cải tiến quy trình rất nhiều để tạo ra cái hoàn chỉnh. Mà họ bán bản thiết kế cho chúng ta đi nữa thì ai biết được trong số
hàng trăm bản từ bản demo cho đến bản hoàn thiện họ sẽ ném cho chúng ta cái nào?
Chúng ta có thể từ tờ giấy đó mang về sản xuất được một cái máy bay chiến đấu Sukhoi thật, nhưng các thông số và chỉ số sẽ không được bằng họ. Khi đó chúng ta lại phân tích, cải tiến ra một chiếc máy bay thế hệ mới thì chắc chắn phải tốn vài năm, thậm chí cả chục năm. Mà lúc đó thế hệ máy bay của họ đã thành lũ quái vật rồi.
Vấn đề nằm ở chỗ, họ đi lên từ gốc, còn mình thì xen ngang nhảy từ giữa rồi đào lại tìm gốc nên đã chậm lại càng chậm.
Vì thế, nếu có một người, một nhóm người, một công ty có khả năng tạo ra những thứ mới, những thiết bị tiên tiến thì chắc chắn sẽ được chính phục cực kỳ quan tâm và tạo điều kiện. Thậm chí việc bán lại bản thiết kế và đổi lại bạn làm việc cho chính phủ thì đảm bảo cả dòng họ, cả mấy đời bạn sẽ chẳng cần phải lo cơm ăn áo mặc, chưa kể bạn còn được phong quan, phong hàm.
Vân Tú sau khi suy xét, cô nói:
- Việc thành lập công ty tôi sẽ cấp phép, bây giờ là cần có một người đứng ra quản lý, vì đã không để nó dưới tên Thịnh Thế nên chắc chắn tôi sẽ không thể đi ra phụ trách việc này. Walter, nếu anh đã đưa ra ý kiến này thì chắc cũng nên nhận quản lý nó chứ?
Walter thở dài:
- Nếu là việc quản lý chất lượng, đánh giá quy trình thì tôi có hiểu biết, tôi nhận, nhưng mà quản lý công ty cần người khôn khéo mới có thể từ chính phủ lấy ra được nguồn lợi lớn nhất cho chúng ta, mà thứ này mọi người đều biết tôi không làm được.
DG cũng lắc đầu:
- Tôi đang làm bác sĩ, đột nhiên nhảy qua làm sản xuất vũ khí nghe có vẻ không thuận tai lắm.
Leo chưa ai hỏi cũng đã xua tay:
- Tôi là người ngoại quốc, chắc chắn họ sẽ không đồng ý một người lãnh đạo như tôi.
Đến khâu quan trọng nhất lại bế tắc, Vân Tú bóp bóp trán:
- Chúng ta cần tìm một người thân thế trong sạch, sẵn sàng làm mọi chuyện từ căn cứ, lại có tính cách khôn khéo. Walter, DG hai người quản lý 50 cấp dưới, chẳng lẽ không có ai đủ khả năng để đề xuất sao?
DG mắt chợt sáng lên:
- Mọi người có nhớ cậu nhóc đã giành giải quán quân trong cuộc thi mà chúng ta vừa tổ chức tranh tài không?
- Mọi người thử nghĩ xem, nếu chúng ta thành lập một công ty chuyên sản xuất trang thiết bị và vũ khí chiến đấu thì sao? Nếu như thế vừa có thể công khai tuyển người vừa chọn được những thành viên ưu tú nhất. Khi đó, mặt nổi của công ty sẽ sản xuất vũ khí hạng thường, thi thoảng sẽ có một số chiếc cải tiến tốt, mặt chìm chúng ta sẽ sản xuất những vũ khí hiện đại bậc nhất mà Boss tạo ra.
Chưa kể sẽ chẳng có việc nào giàu hơn việc sản xuất trang thiết bị, vũ khí phục vụ cho quân sự.
Mọi người nghe thấy thế thì rất bất ngờ.
Leo cũng đã được Mystic đưa cho hệ thống phiên dịch ngôn ngữ, vì thế những điều Walter vừa nói hắn đều hiểu, hắn xoa xoa cằm:
- Hòn đá nói đúng đấy, các cậu đã có sẵn một thiên tài sáng chế rồi, chỉ riêng những thứ cậu ta đã tạo ra trước đây thôi đã có thể giúp chúng ta ngồi trên núi tiền rồi. Mà tôi thấy có rất nhiều thứ các cậu đã không còn thích hợp để sử dụng nữa, mà ở ngoài kia lại có bao nhiêu người đang rất rất cần nó, nếu sản xuất chúng với quy mô công nghiệp, nguồn đô la lợi nhuận sẽ cực kỳ khủng khiếp. Mà có tiền rồi thì mọi thứ đều dễ làm hơn đúng không? Mặc dù Thịnh Thế không thiếu tiền nhưng chẳng ai chê mình càng ngày càng giàu.
Vân Tú là một trong những người thường xuyên đảm nhận việc mở công ty con của Thịnh Thế, và cũng là người được Dương Tuấn Vũ đào tạo chiếu cố nhất, vì thế ngay khi Walter vừa nói tới cụm từ “công ty sản xuất vũ khí” thì trong đầu cô đã nhanh chóng nảy số rồi.
Thoáng trầm ngâm, cô nói:
- Ý kiến này của anh Walter rất hay, vừa đảm bảo nguồn nhân lực dồi dào, vừa đảm bảo được lượng tiền bạc bổ sung liên tục. Đây là thứ mà bất cứ một tổ chức nào cũng cần có. Chúng ta đã rất lo lắng khi chứng kiến mỗi lần Boss phải tự tay làm quá nhiều thứ rồi, nếu những cái này giao cho một đội ngũ chuyên nghiệp thì Boss sẽ có thêm thời gian luyện tập nâng cao sức mạnh, đồng thời cũng có thể nghĩ ra những phát minh khác. Boss nên là Boss chứ không nên là người chế tạo và sửa đồ cho cấp dưới.
Tuy nhiên, nói đi thì phải nói lại, chúng ta muốn sản xuất được vũ khí thì phải có giấy chứng nhận của chính phủ, đồng thời cũng sẽ phải chịu sự giám sát và luôn có người bên trên cài vào công ty. Điều này cần phải làm rất cẩn thận, nếu không được không bằng mất, tổ chức mà bị lộ thì sẽ là cái cớ để những tên ghê tởm tìm cách xâu xé.
Một hướng đi khác nữa chính là bí mật thành lập một đội ngũ sản xuất ngầm, nhưng như thế thì việc tuyển người và mỗi lần muốn mở rộng quy mô là lại phải tìm người rất khó.
Hope, cậu có liên lạc được với Boss không?
- Tạm thời điện thoại của Boss đang được cất giữ, có lẽ cuộc thi của ngài ấy chưa hoàn thành.
Vân Tú thở dài.
Tuy nói là cô có toàn quyền quyết định nhưng đây là thành lập một công ty quân sự - một công ty vô cùng nhạy cảm, chứ không phải là một công ty kinh doanh.
Walter cân nhắc thiệt hơn, hắn nêu ý kiến:
- Nếu việc thành lập nó như một công ty con của Thịnh Thế sẽ đem lại nhiều cái nhìn bất lợi cho công ty thì chúng ta có thể thành lập một công ty riêng biệt. Và xây dựng nó từ đầu.
Vân Tú nhấp ngụm trà, cô gật đầu:
- Anh tiếp tục nói rõ hơn đi.
Walter gãi gãi đầu, khó chọn lời.
Không hổ là người cùng nhau tác chiến lâu ngày, DG rất hiểu suy nghĩ của đồng đội, hắn nói:
- Ý anh ta là công ty này có thể phát triển từ đầu, bằng việc sản xuất một vài thứ cũ cũ ở đây, sau đó trình báo với cơ quan chức năng và quân đội, khi đó họ sẽ thấy thứ này đối với họ có sức hấp dẫn lớn, mà yêu cầu được mua lại bản quyền. Khi đó chúng ta sẽ đứng ở thế chủ động, cùng lắm thì bán bản quyền cho họ, đổi lại chúng ta sẽ có quyền thành lập công ty sản xuất trang thiết bị quân sự, kèm theo một chút nhân nhượng đó là chấp nhận người của họ cài vào khâu quản lý, sản xuất và buôn bán.
Như thế họ sẽ không phải lo lắng việc chúng ta sẽ bán những vũ khí này cho các quốc gia khác mà phần lớn chỉ dùng để phục vụ mục đích quân sự của đất nước. Nếu công ty này đảm bảo được những quyền lợi thiết thực cho họ thì tôi đảm bảo nó sẽ được phép thành lập.
Còn việc không thành lập nó dưới cái tên Thịnh Thế cũng không sao, dù gì cũng là người của căn cứ đứng ra làm, trước sau gì cũng là để phục vụ mục đích chung của mọi người nên không cần lo.
Vân Tú thấy DG phân tích rất hợp lý, nhà nước nào cũng sẽ rất vui vẻ nếu có một công ty sẵn lòng phục tùng họ, các sản phẩm mới gần như chỉ bán cho quân đội, đồng thời những khâu mấu chốt đều có người của mình giám sát, đảm bảo sẽ không có chuyện nguồn vũ khí tuồn sang nước khác.
Mà cái chính lại là công ty đang sản xuất những thứ thực sự thiết yếu cho binh lính, như vậy chỉ có khuyến khích sản xuất chứ không có chuyện cấm họ sản xuất. Chẳng lẽ quốc gia không cần vũ khí mới, tiên tiến, hiện đại để giữ gìn và bảo vệ tổ quốc? Câu trả lời là cần, rất cần.
Riêng việc cứ phải mua vũ khí của Nga, của Nhật trong thời gian qua đã tiêu tốn hàng nghìn tỷ đô la, nhưng chính phủ vẫn phải cắn răng làm. Bởi vì nếu anh lạc hậu, anh sẽ nhanh chóng bị các thế lực quốc tế nhảy vào xâu xé. Nhưng đội ngũ sản xuất trang thiết bị quân sự của chúng ta còn quá lạc hậu, máy móc bản vẽ toàn là mua lại hoặc cải tiến đi lên từ những vũ khí từ thời chiến tranh chống Pháp chống Mỹ hàng trăm năm trước. Như thế thì làm sao mà đất nước phát triển được.
Vấn đề đặt ra ở đây chính là nhân tài thì không ít nhưng thiên tài thì lại chẳng có ai.
Tất cả là do cơ sở kiến thức nền tảng của chúng ta còn quá ít ỏi nên khi muốn sản xuất cái gì đều rất khó khăn. Các nguyên lý, các cơ chế máy,... những thứ đó sẽ chẳng có quốc gia nào ngu ngốc để lộ ra. Máy móc, vũ khí tôi có thể bán cho anh, anh có thể mở tung nó ra rồi bắt chước theo nhưng chắc chắn vũ khí của anh sẽ không thể nào bằng bản gốc bởi vì bên trong mỗi sản phẩm đó đều chưa tinh túy của kiến thức, mà thứ đó họ không dạy anh.
Ngay cả việc thay đổi tỷ lệ của một cái cò súng thôi cũng có thể khiến quá trình bắn trở nên chính xác và dễ dàng hơn. Mà những cái bé tí tẹo đó chúng ta dù để ý cũng rất khó biết chính xác tỷ lệ cho vào, và kể cả khi biết tỷ lệ thế nào rồi thì cũng chẳng biết thứ tự các loại nguyên vật liệu và phụ gia được đưa vào ở bước sản xuất nào.
Những thứ rất nhỏ thôi nhưng để tạo ra sẽ cần tốn rất nhiều tiền nghiên cứu và tất nhiên không thể thiếu những bộ óc thiên tài.
Chúng ta đi sau nhưng lại nghèo nên chẳng thể mua được những dây chuyền sản xuất hoặc bản thiết kế tiên tiến nhất. Họ cũng chẳng ngu mà bán những cái mới. Ngay cả cùng tên một loại máy bay Sukhoi, nhưng nó đã có bao nhiêu thế hệ, chưa kể mỗi thế hệ đấy họ đã cải tiến quy trình rất nhiều để tạo ra cái hoàn chỉnh. Mà họ bán bản thiết kế cho chúng ta đi nữa thì ai biết được trong số
hàng trăm bản từ bản demo cho đến bản hoàn thiện họ sẽ ném cho chúng ta cái nào?
Chúng ta có thể từ tờ giấy đó mang về sản xuất được một cái máy bay chiến đấu Sukhoi thật, nhưng các thông số và chỉ số sẽ không được bằng họ. Khi đó chúng ta lại phân tích, cải tiến ra một chiếc máy bay thế hệ mới thì chắc chắn phải tốn vài năm, thậm chí cả chục năm. Mà lúc đó thế hệ máy bay của họ đã thành lũ quái vật rồi.
Vấn đề nằm ở chỗ, họ đi lên từ gốc, còn mình thì xen ngang nhảy từ giữa rồi đào lại tìm gốc nên đã chậm lại càng chậm.
Vì thế, nếu có một người, một nhóm người, một công ty có khả năng tạo ra những thứ mới, những thiết bị tiên tiến thì chắc chắn sẽ được chính phục cực kỳ quan tâm và tạo điều kiện. Thậm chí việc bán lại bản thiết kế và đổi lại bạn làm việc cho chính phủ thì đảm bảo cả dòng họ, cả mấy đời bạn sẽ chẳng cần phải lo cơm ăn áo mặc, chưa kể bạn còn được phong quan, phong hàm.
Vân Tú sau khi suy xét, cô nói:
- Việc thành lập công ty tôi sẽ cấp phép, bây giờ là cần có một người đứng ra quản lý, vì đã không để nó dưới tên Thịnh Thế nên chắc chắn tôi sẽ không thể đi ra phụ trách việc này. Walter, nếu anh đã đưa ra ý kiến này thì chắc cũng nên nhận quản lý nó chứ?
Walter thở dài:
- Nếu là việc quản lý chất lượng, đánh giá quy trình thì tôi có hiểu biết, tôi nhận, nhưng mà quản lý công ty cần người khôn khéo mới có thể từ chính phủ lấy ra được nguồn lợi lớn nhất cho chúng ta, mà thứ này mọi người đều biết tôi không làm được.
DG cũng lắc đầu:
- Tôi đang làm bác sĩ, đột nhiên nhảy qua làm sản xuất vũ khí nghe có vẻ không thuận tai lắm.
Leo chưa ai hỏi cũng đã xua tay:
- Tôi là người ngoại quốc, chắc chắn họ sẽ không đồng ý một người lãnh đạo như tôi.
Đến khâu quan trọng nhất lại bế tắc, Vân Tú bóp bóp trán:
- Chúng ta cần tìm một người thân thế trong sạch, sẵn sàng làm mọi chuyện từ căn cứ, lại có tính cách khôn khéo. Walter, DG hai người quản lý 50 cấp dưới, chẳng lẽ không có ai đủ khả năng để đề xuất sao?
DG mắt chợt sáng lên:
- Mọi người có nhớ cậu nhóc đã giành giải quán quân trong cuộc thi mà chúng ta vừa tổ chức tranh tài không?
Bình luận truyện