Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 130: Sự trừng phạt



Tên khốn Lục Yến Tùng này thực sự tàn nhẫn với mình vậy sao?

“Tôi không muốn dùng thứ này! Lục Yến Tùng, anh hãy để thứ biến thái đó cho những người phụ nữ khác đi... tôi không muốn...." Lời cuối cùng của Vãn Tình đã mang theo tiếng nức nở. Trước khi gặp Lục Yến Tùng, cô còn chưa biết tình dục là gì. Vậy mà hôm nay anh ta lại làm vậy với cô! Đối với Vãn Tình không khác nào một đòn trí mạng. Người phụ nữ truyền thống như cô, thậm chí nhìn thứ đồ này thôi đã cảm thấy ngượng rồi, nhưng gã đàn ông biến thái này còn cầm trong tay vuốt vuốt.

"Lục Yến Tùng, đừng khiến tôi....căm ghét....ưm...." Vãn Tình còn chưa nói hết, đã cảm thấy nơi nhạy cảm mềm mại nào đó trên cơ thể bị một vật thô cứng chọc vào.

Lạnh lẽo, tê dại, như có dòng điện rong ruổi trong cơ thể khiến cô rùng mình một cái, lời đang nói ra cũng ngưng bặt....chỉ còn lại tiếng rung xấu hổ kia vang vọng trong không khí. Vãn Tình chỉ cảm thấy độ cong lẫn mức độ rung ấy đang kích thích cô rất mãnh liệt.

"Còn ghét nó nữa không?" Lời nói đầy vẻ dụ dỗ của Lục Yến Tùng vang lên bên tai cô, đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên vành tai cô, "Ngoan nói cho tôi biết đi...."

Vãn Tình quật cường không nghe theo, không muốn mình khuất phục như vậy. Cô cắn môi, quay mặt đi, mặc anh tự hỏi tự nói.

Nhưng....Lục Yến Tùng nào chịu để mình tự độc thoại như vậy? Thấy Vãn Tình như vậy, ngón cái anh ta ấn vào một công tắc khác, vật kia lập tức run lên dữ dội. Vật đó run lên bần bật, không ngừng ma sát ở lối vào mẫn cảm của Vãn Tình. Loại kích thích muốn lấy mạng đó khiến Vãn Tình không thể chịu đựng được nữa.

"Ưm...." Không nhịn được rên rỉ thành tiếng, một dòng nước ấm cũng từ trong cơ thể chảy ra. Cô hoảng sợ giãy dụa cơ thể muốn tránh khỏi vật kia.

Nhưng....Lục Yến Tùng đã dùng một tay giữ chặt mông cô, không cho cô có cơ hội rút lui, "Trả lời tôi, có thoải mái không? Có thích hay không? Hả?" Lục Yến Tùng nghiến răng hỏi. Có trời mới biết, dáng vẻ đó của Cảnh Vãn Tình khiến người ta mất hồn như thế nào. Tuy dáng người cô hơi gầy một chút, nhưng nơi nào cần đầy đặn thì vẫn đầy đặn. Bầu ngực mềm mại đẫy đà, kiêu ngạo ưỡn cao khiến đàn ông nhìn vào phải thèm khát. Vòng eo mịn màng thon thả khiến người ta có cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút cũng có thể bẻ cong.

Còn ở phía dưới....vừa ướt át, vừa khít khao càng thêm muốn lấy mạng người! Dù đã làm bao nhiêu lần nhưng vẫn nhạy cảm không tưởng tượng nổi, dịch nhầy ùn ùn tuôn chảy ra.

Lục Yến Tùng tưởng chừng như đang cảm thấy, giờ phút này, vật đang bị nơi ẩm ướt của cô bao bọc khít khao điên cuồng kia là chính bản thân mình.

Ông trời ơi! Chỉ tưởng tượng thôi anh đã muốn điên lên rồi!

"Cảnh Vãn Tình, em có biết mình chính là hồ ly chuyển thế hay không?" Anh nhắm hai mắt lại, hung hăng cắn môi cô. Tay cầm máy rung càng tăng tốc ma sát xoay chuyển. Động tác thô bạo như muốn làm cho cô chết đi sống lại mới chịu bỏ qua.

"Quả nhiên...dâm đãng chẳng khác gì người mẹ kia của em...." Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra lời đó.

Cơ thể Vãn Tình chấn động. Mặc dù rất ghét sự đụng chạm của anh, nhưng vật kia thực sự gây kích thích quá lớn, trong mắt cô đã ngập đầy nước, mê loạn nhìn Lục Yến Tùng, "Anh....biết mẹ tôi?"

Lục Yến Tùng cười lạnh một tiếng, ánh mắt tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, "Sao lại không biết được?" Trong mắt anh hiện lên vẻ giễu cợt, máy rung trong tay càng đâm sâu hơn vào bên trong của Vãn Tình, cho tới khi chạm đến điểm kích thích chết người kia. (sáng sớm làm mấy cảnh này mà gặp ngay thằng mắc dịch này nữa, vừa làm vừa bực mình dễ sợ >.

Hài lòng khi nghe được tiếng kêu sợ hãi của Vãn Tình, anh ta mới tiếp tục nói: "Chỉ cần điều tra một chút là biết liền, bà ta bỏ chồng chạy theo người đàn ông khác. Sao hả? Vậy không phải dâm đãng thì là gì?"

Lời của anh làm tổn thương Vãn Tình trầm trọng. Vãn Tình giận dữ đạp Lục Yến Tùng một phát, "Anh im đi! Anh không được phép nói mẹ tôi như thế!"

“Lời tôi nói không phải là sự thật sao?" Lục Yến Tùng gầm lên. Bàn tay dùng sức đâm vật cứng kia vào sâu hơn trong người Vãn Tình.

"A...." Vãn Tình không kìm chế được, ưỡn người ngửa ra phía sau. Vật đó đang không ngừng càn quét thân thể cô. Chạm tới lục phũ ngũ tạng cô....toàn thân cô như có dòng điện chạy qua, khiến cô hoàn toàn mất đi ý thức. Ngón tay bấu chặt vào vai anh, đầu ngón tay như khảm sâu vào trong da thịt anh....

Người đàn ông này.... Thật khốn kiếp! Khiến cô nhục nhã như vậy... Không biết là do khoái cảm từ cơ thể mang đến quá mãnh liệt, hay vì quá nhục nhã, Vãn Tình khóc nấc lên, giãy dụa cơ thể, "Lục Yến Tùng, mau...lấy nó ra.... Ưm...." Cô rùng mình một cái, nước theo đó mà chảy ra mỗi lúc càng nhiều.

"Nên chụp lại dáng vẻ này để dành tặng lại em mới được." Lục Yến Tùng không những không lấy ra, ngược lại còn đâm vào sâu hơn, mạnh hơn.

Vật kia không ngừng rung động, ma sát nơi nhạy cảm nhất của cô. Vãn Tình không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn đẩy nó ra.... Nhưng cố gắng cách nào cũng bằng không. Cô càng vặn vẹo người, vật kia càng va chạm mạnh hơn, khiến cô một chút hơi sức cũng không còn. Chỉ có thể theo bản năng kẹp lại chặt hơn....

Lục Yến Tùng hơi lùi lại một chút, khoanh tay nheo mắt lại ung dung nhìn cô bị ‘hành hạ’, "Em xem... Em càng kẹp chặt, nó ma sát càng mạnh..." Lục Yến Tùng thong thả rót cho mình một ly rượu, khẽ nhấp một hớp, ngồi xuống ghế sofa đối diện nhìn cô. Cho dù cô có kẹp chặt hai chân, chất lỏng óng ánh kia vẫn không ngừng chảy ra. Thậm chí còn đang chảy dọc theo hai bắp đùi trắng nõn xuống....

Chảy qua hai bắp chân xuống tới mắt cá chân.... Nhỏ xuống thảm.... Nhất định cô không biết dáng vẻ này của mình hấp dẫn cỡ nào đâu nhỉ. Rất có khả năng khiến cho thằng đàn ông nào nhìn thấy đều phải phát điên. Đương nhiên Lục Yến Tùng cũng không phải ngoại lệ. Đôi mắt chăm chú nhìn nơi bị kẹp chặt kia, tay cũng theo đó mà siết chặt ly rượu.

Có trời mới biết, suy nghĩ của anh lúc này rất muốn bổ nhào tới hung hăng chiếm đoạt, tha hồ đùa bỡn người phụ nữ giống như hồ ly tinh này....

Nhưng anh ta đã không làm vậy. Ngược lại bắt chéo hai chân, tiếp tục thưởng thức cảnh này, "Chậc chậc, em xem, em làm ướt hết thảm của tôi rồi, em tính đến bù cho tôi thế nào đây?"

"Đồ vô sỉ!" Lời này khiến Vãn Tình chỉ muốn chết đi. Rõ ràng cô căm ghét đến thế, nhưng vẫn không sao khống chế được thân thể của mình. Sự ma sát, kích thích đó không biết đã đưa cô lên đỉnh bao nhiêu lần rồi.

"Vô sỉ?" Lục Yến Tùng cười gian ác, đưa ly rượu lên môi nhấp nhẹ. Động tác ưu nhã, vẻ mặt mê người khiến lòng người thêm nhộn nhạo, "Nếu em đã thích mắng tôi như vậy, vậy hãy để cho nó chơi đùa với em thêm lát nữa. Tôi thấy em cũng rất thích thứ này."

Vãn Tình vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng nhìn anh, "Đúng vậy, tôi thích nó....vì so với anh thì nó còn tốt hơn nhiều...." Người cô run lên dữ dội, lời nói ra cũng không được tròn câu, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Anh thì được tích sự gì! Là phụ nữ, tôi thật thấy xấu hổ thay anh đấy.... Ưm...có nó, anh có thể nghỉ ngơi được rồi! Tốt nhất là cả đời này…anh bị....bất lực....mà chết luôn đi…" Cô ác miệng nguyền rủa.

Đối với đàn ông mà nói, những lời này chẳng khác nào lời khiêu chiến cực hạn. Nhưng giờ phút này Vãn Tình làm gì còn tâm tư mà để ý nhiều như vậy?

Lục Yến Tùng gần như muốn bóp nát ly rượu trong tay.

Được lắm! Lá gan người phụ nữ này cũng lớn lắm! Chẳng lẽ cô không biết, người đàn ông có thể để cho phụ nữ nghi ngờ bất cứ khả năng nào của mình, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận bị nghi ngờ về khả năng này sao? Có lẽ trên đời này cũng chỉ có mình cô mới dám nói ra những lời này với anh!

Nhưng.... Anh vẫn cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng xuống. Ung dung thong thả nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Sau đó.... Đặt ly rỗng xuống, tao nhã đứng dậy. Hai tay đút vào túi quần, híp mắt cười nhìn Vãn Tình.

Anh còn chưa mở miệng nói, Vãn Tình đã rùng mình một cái.

"Nếu em đã thích nó đến vậy, vậy thì cứ ở lại đây chơi đùa thêm chút nữa." Anh lui về phía sau một bước, vẫy vẫy tay với cô như muốn byebye, "Tối nay em cứ chơi thoải mái nhé. Sáng mai, tôi sẽ đến thăm em." Anh ta nói xong thật sự đi ra cửa.

Vãn Tình sửng sốt mở to mắt! Không lẽ thật sự bắt mình thế này cả đêm sao? Tiếp tục như thế này? Cô sẽ điên mất, sẽ chết mất! Cô la hoảng lên, "Lục Yến Tùng, anh đừng có biến thái như vậy!"

Lúc này tay Lục Yến Tùng đã đặt lên nắm cửa. Nghe thấy tiếng kêu của Vãn Tình, anh không nhanh không chậm quay đầu lại liếc nhìn cô.

"Đúng rồi, quên nhắc nhở em.... Đừng gọi lớn tiếng quá, nơi này người qua kẻ lại rất nhiều, tôi không dám đảm bảo tiếng kêu của em bị người ta ‘không cẩn thận’ mà nghe thấy đâu."

"Anh... Đồ khốn kiếp!"

Lục Yến Tùng không để ý đến cô nữa, mở cửa ra đi ra ngoài.

"Lục Yến Tùng, anh mau quay lại đây!" Vãn Tình kêu to lên.

Nhưng anh không hề quay lại. Cửa ‘rầm’ một tiếng, nặng nề đóng lại.

"Lục Yến Tùng! Lục Yến Tùng!" Vãn Tình tuyệt vọng kêu lên. Cô cảm thấy bên dưới đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi. Trước mặt như có ánh sáng lóe lên, lại một lần nữa dâng cao. Cả người cô xụi lơ, vẫn không ngừng mắng anh ta, "Lục Yến Tùng, anh là đồ khốn kiếp.... Anh sẽ không có kết quả tốt..."

.... .... ....

Lục Yến Tùng ra ngoài rồi đóng cửa, ngăn luôn tiếng mắng cuối cùng lại bên trong.

"Cậu Lục!" Có người vội vàng đi đến.

"Thông báo với toàn bộ người bên dưới, không cho phép bất luận kẻ nào lên phòng này!" Sắc mặt Lục Yến Tùng vô cùng đáng sợ.

"Anh yên tâm, không có lệnh của anh sẽ không có ai dám bước lên đây."

Lục Yến Tùng gật đầu một cái rồi thật sự rời đi. Anh không tin, trị không nổi Cảnh Vãn Tình cô!

***

Thiên Tình ngồi trên xe của Thi Nam Sênh, thấy anh thành thạo lái xe trên đường đi, tựa như anh hoàn toàn biết chỗ đó vậy.

"Bây giờ chúng ta đi đâu? Vãn Tình không nói cho chúng ta biết địa chỉ."

"Sòng bạc 701." Thi Nam Sênh chuyên chú nhìn đường.

"Cha tôi ở đó ư?" Sòng bạc 701, Thiên Tình có từng nghe thấy. Đó chính là sòng bạc lớn nhất, sang nhất thành phố. Phải có thân phận thế nào mới vào đó được chứ.

"Ừ. Đó là một trong những cơ ngơi của Lục Yến Tùng. Cha em chắc hẳn đang ở chỗ đó."

"Thì ra là vậy." Thiên Tình gật gật đầu, không dằn được nhìn sang Thi Nam Sênh. Tầm mắt anh đang chuyên chú nhìn đường, dáng vẻ rất nghiêm túc. Nhìn nghiêng khuôn mặt tuấn tú mê người của anh khiến tim cô khẽ run lên.

Mấp máy môi, Thiên Tình nhẹ nhàng mở miệng: "Cám ơn anh." Nếu không có anh, cô sẽ cảm thấy rất bất lực, cảm thấy bản thân rất vô dụng. Cô sẽ không biết nên đi đâu để tìm cha.

Thi Nam Sênh ghé mắt, chạm vào đôi mắt chan chứa tình cảm của cô.

Cô hoảng hốt, không được tự nhiên vội vàng quay mặt đi.

Trong mắt Thi Nam Sênh lóe lên ánh sáng, hứng thú nhướn mày lên, "Cám ơn tôi chuyện gì?"

Thiên Tình hơi mím môi, “May mắn vì có anh ở đây."

Tâm tình Thi Nam Sênh tốt hẳn lên, "Nếu em đã muốn cảm ơn tôi, vậy tôi cho em ghi nợ. Sau này xem em trả nợ tôi thế nào." Giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt vui vẻ.

Nhìn dáng vẻ này của anh, bao nhiêu lo lắng trong lòng Thiên Tình đều bị quét sạch. Cô cong môi, khẽ mỉm cười, "Những cách để cảm ơn mà anh nói, tôi không làm được...." Lời vừa nói xong, Thiên Tình chỉ muôn cắn đứt lưỡi mình. Đang êm đẹp sao cô lại nhắc tới chuyện này làm gì? Nghĩ đến yêu cầu kia của anh, mặt cô chợt đỏ lên, vội quay mặt qua chỗ khác.

Lại nghe được Thi Nam Sênh nói một câu không rõ nghĩa, "Ừ, không vội. Sớm muộn gì cũng có ngày em làm được."

Anh có ý gì? Thiên Tình cảm thấy nhịp tim mình đập rất nhanh, không dám nói thêm gì nữa.

Quay mặt sang hướng khác, giả bộ như đang chuyên chú nhìn cảnh vật bên ngoài xe.

Đầu mùa Xuân năm nay, thời tiết dường như trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

***

Tầng này dành cho những người bình dân đến đánh bài, từ dân lao động đến đại gia, hạng người nào cũng có cả.

Khói mù vương khắp nơi. Đủ loại mùi trộn lẫn với nhau, vô cùng khó ngửi. Thiên Tình ho khan một tiếng, phất phất tay, bị sặc đến khó chịu.

"Khó chịu lắm à?" Thi Nam Sênh quay đầu nhìn cô.

Trong lòng cô chợt thấy ấm áp. Thiên Tình mỉm cười lắc đầu, "Chỉ là có chút không quen thôi."

"Mau đi tìm cha em, rồi nhanh rời khỏi đây." Thi Nam Sênh thản nhiên liếc nhìn cô rồi xoay người đi...cũng rất tự nhiên nắm tay dắt cô đi.

Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt được bàn tay ấm áp của anh bao lại, trong lòng Thiên Tình chợt run lên. Ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt thấm đẫm với bao lời muốn tỏ.

Còn anh thì vẫn bình thản, giống như hành động này tự nhiên bình thường vậy.

"Có nhìn thấy cha em chưa?" Thi Nam Sênh hỏi.

Lúc này Thiên Tình mới hoàn hồn lại, vội vàng nhìn quanh một vòng. Mắt đảo quanh một vòng khắp sòng bài, cuối cùng nhìn thấy một dáng người quen thuộc, "Ở chỗ kia!" Thiên Tình vỗ vỗ Thi Nam Sênh cũng đang nhìn khắp nơi.

"Sao không thấy chị Vãn Tình? Theo lý đáng lẽ chị ấy phải đang ở đây rồi chứ." Thiên Tình cảm thấy kỳ lạ.

Thi Nam Sênh khẽ cau mày. Nếu Cảnh Vãn Tình không có ở đây, có lẽ đã đi tìm Lục Yến Tùng rồi.

"Đừng lo lắng, cô ấy là người làm việc có chừng mực, sẽ không có việc gì đâu." Thi Nam Sênh kéo Thiên Tình đi, "Giải quyết chuyện của cha em trước đã."

"Dạ." Thiên Tình bị Thi Nam Sênh kéo đi vào trong đám người. Hai người bọn cô chen lách để đi vào bên trong. Vì quá chật chội cho nên không ít người va phải Thiên Tình, chân cô cũng bị không ít người dẫm lên. Thiên Tình đau quá kêu lên, ánh mắt sắc lạnh của Thi Nam Sênh nhìn trừng trừng đám người xung quanh, rồi kéo Thiên Tình lên trước ngực mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện