Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 135: Thi Nam Sênh tìm đến tận nơi



Lúc Thiên Tình trở về ký túc xá, ba người khác cũng đang ở đó. Thấy cô quay lại, không ai có ý muốn nói chuyện với cô.

Thiên Tình cũng không muốn tự làm mình bẽ mặt, chỉ lấy tiền lẻ trong hành lý rồi chạy xuống lầu.

Trong trạm điện thoại công cộng, đang có người gọi điện. Thiên Tình bèn đứng ở bên ngoài, yên lặng chờ đợi. Cho dù đã mang bao tay và mũ, nhưng vẫn thấy cực kỳ lạnh. Cô liên tục xoa tay, giậm chân, muốn làm cho mình ấm lên một chút.

Nhưng....Gió lạnh đến thấu xương. Chỉ mới một lát mà cô đã bị lạnh đến mặt mũi đỏ bừng cả lên, hai chân cũng đông cứng.

Trong trạm điện thoại, người gọi điện đang nói chuyện rất vui vẻ. Có thể rất lâu mới đi ra. Thiên Tình thật sự cũng không gấp, chỉ dựa vào bên cạnh trạm điện thoại lặng lẽ chờ đợi.

Nhìn những bông tuyết bay đầy trời rơi xuống vai mình.

Nghĩ tới có phải Thi Nam Sênh đã nhận được quần áo Vãn Tình giúp cô đưa qua rồi không, có thấy lời xin lỗi muộn màng của cô không.

.... .... ....

Phòng làm việc.

Thi Nam Sênh hầm hầm bỏ tập tài liệu xuống, liếc nhìn túi đồ thư ký để trên ghế sofa, tức giận sải bước đi tới. Động tác thô bạo mở túi ra, quả nhiên là bộ váy dài màu lam kia. Anh hừ lạnh một tiếng, lại tùy tiện nhét nó vào lại. Một mảnh giấy nhỏ từ bên trong bay ra rơi xuống đất. Anh khom người nhặt lên. Trông thấy trên tờ giấy là một hàng chữ xinh đẹp.

"Chuyện tối qua thật xin lỗi, em đã hiểu lầm anh, mong anh có thể tha thứ cho em. Sáng mai em sẽ quay lại Hàn quốc, vì vậy không thể gặp anh để nói tiếng xin lỗi, hy vọng lần sau còn có cơ hội....Thiên Tình."

Sau khi xem xong, tâm trạng của Thi Nam Sênh càng trở nên tồi tệ, “Cảnh Thiên Tình, đây chính là thái độ nói xin lỗi của em sao?" Vo tờ giấy thành một cục, giận dữ ném vào trong túi.

Nếu như cô thật sự cũng dành tình cảm cho anh, vậy tại sao ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho anh?

"Tổng giám đốc, đến giờ họp rồi." Trần Lâm đi vào thông báo.

“Tôi biết rồi." Thi Nam Sênh thu lại cảm xúc vừa rồi, đáp một tiếng. Nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ về chuyện khác.

Lần này....Chỉ cần cô trở lại, anh nhất định phải để cô biết hậu quả của hai lần ra đi mà không từ biệt là như thế nào.

Đi ra khỏi phòng làm việc ném điện thoại di động cho thư ký rồi mới đi vào phòng họp.

***

Thiên Tình đợi hơn cả tiếng đồng hồ người bên trong buồng điện thoại mới nói chuyện xong xoay người đi ra ngoài.

Đối phương thấy cô còn chờ ở đó, hơi khom người xin lỗi cô rồi vội vã đi.

Rốt cuộc cũng đến lượt mình, Thiên Tình nở nụ cười đi vào buồng điện thoại. Có thể giải thích rõ ràng với anh, trong lòng cô sẽ thoải mái hơn. Bỏ tiền xu vào trạm điện thoại, bấm dãy số đã sớm nhớ kỹ trong lòng. Tay bấm xuống từng con số, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương. Không biết anh có nhận điện thoại của mình hay không? Nói không chừng, bây giờ anh vẫn đang tức giận!

Bấm số xong. Nghe thấy tiếng đổ chuông ở đầu bên kia, trái tim cô cũng theo đó mà nhảy loạn không ngừng.

Nhưng....Điện thoại đổ chuông hết hồi này tới hồi khác, mà đầu bên kia vẫn không có ai nghe máy. Anh thấy điện thoại gọi đến từ Hàn Quốc, là không nghe được, hay là....thật sự không quan tâm đến mình nữa?

Thiên Tình thất vọng mím môi. Không bỏ cuộc, lại bấm số điện thoại một lần nữa. Tiếng chuông máy móc vẫn không ngừng vang lên những âm thanh đơn điệu....Lần này cũng không có ai nghe.

Đợi một lúc lâu, cho đến khi truyền đến giọng nói tiếng Hàn lạnh lẽo, bên ngoài trạm lại có người đang đợi, cuối cùng cô cũng phải bỏ cuộc. Cúp điện thoại, lấy tiền xu được trả lại ra, thất vọng bước ra khỏi trạm điện thoại.

Tuyết rơi thật nhiều bay giữa không trung....Cô không rời đi ngay, mà ngồi chờ ở bên ngoài trạm điện thoại.

Cô nghĩ....Có thể anh không nhìn thấy. Lát nữa khi thấy số này có lẽ sẽ gọi lại! Thiên Tình dựa vào bên cạnh trạm điện thoại, lặng lẽ ngồi xổm xuống.

Trạm điện thoại bị người ta chiếm giữ hơn mười phút, người nọ còn luyến tiếc một lúc mới tiếc nuối đi ra. Người kia đi ra thì thấy Thiên Tình ngồi ở đó nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Bông tuyết rơi trắng xóa trên đỉnh đầu, vai, và lông mi của cô....

Cô ta bị lạnh rùng mình, "Cô gái, cô tỉnh lại đi." Người kia vội vàng đẩy cô. Trời này mà ngủ ở đây, sẽ bị lạnh chết mất!

Thiên Tình ngồi máy bay khá lâu, cộng thêm đi đường quá mệt mỏi. Cho nên mới thiếp một chút mà đã ngủ quên luôn, cô thật sự không chống nổi. Bị người ta lắc mấy cái rốt cuộc mới tỉnh lại.

Thiên Tình chớp mắt vài cái, thấy gương mặt của một cô gái xa lạ, mơ màng chưa tỉnh hẳn.

"Cô gái, ngủ ở chỗ này sẽ chết cóng đó, cô mau về ngủ đi." Đối phương tốt bụng nhắc nhở.

Thiên Tình lúc này mới phát hiện mình đã ngủ thiếp đi, “Tôi ngủ lâu rồi sao? Tôi đang chờ một cuộc điện thoại rất quan trọng."

"Đối phương sẽ gọi ở đây sao?" Người kia chỉ vào trạm điện thoại sau lưng.

Hai chân Thiên Tình đã bị lạnh đến tê rần, phải vịn vào trạm điện thoại mới miễn cưỡng đứng dậy được. Nghe thấy người kia hỏi cô vội vàng gật đầu một cái.

"Sợ là cô không đợi được rồi, điện thoại này vừa mới bị hư. Tôi cũng chưa nói chuyện xong, chắc là do bão tuyết quá lớn nên đường dây bị đứt ở đâu đó rồi."

Hả? Thiên Tình có phần không dám tin. Cô vào trạm điện thoại cầm điện thoại lên nghe thử mấy lần, cuối cùng....Thật sự không thể không tin được. Cúi đầu chán nản đi ra khỏi trạm điện thoạt.

Cô gái nhìn cô nói, "Vậy tôi đi trước, cô đừng ngủ ở đây nữa. Tạm biệt nhé." Đối phương vội vã rời đi.

Nhìn tuyết trắng phau phau, trong lòng Thiên Tình lại tiếp tục phiền muộn. Có phải giữa cô và Thi Nam Sênh thật sự không có duyên?

Nếu không phải vậy thì...Tại sao lần nào cũng trớ trêu như vậy?

***

Thi Nam Sênh từ phòng họp đi ra, thư ký đưa điện thoại cho anh.

"Có ai gọi điện thoại tới không?"

"Có mấy khách hàng, tôi đã ghi lại. Còn có hai cuộc điện thoại từ nước ngoài, lúc ấy tôi đang đi photo, không để ý nên không có nghe được."

"Điện thoại từ nước ngoài?" Thi Nam Sênh lập tức hỏi tới. Lấy điện thoại di động, vừa xem vừa hỏi: "Có phải từ Hàn Quốc gọi tới không?"

"Vâng, Seoul Hàn Quốc."

Cảnh Thiên Tình? Ánh mắt Thi Nam Sênh hơi sáng lên đi vào phòng làm việc, khoát tay với thư ký, “Tôi biết rồi. Cô đi làm việc đi. Đúng rồi, thông báo cho Mike việc lựa chọn người cho ‘Daisy Story’ hoàn toàn theo ý cậu ta. Còn nữa gọi điện thoại thông báo công ty Wesley kêu Lăng Phong trực tiếp mang theo hợp đồng tới đây bàn với tôi."

"Tự đến bàn với anh sao?" Thư ký cảm thấy kỳ quái. Chỉ là ký hợp đồng mà thôi, loại chuyện nhỏ này theo lý thuyết không cần qua tay tổng giám đốc.

"Đúng, tôi tự trao đổi!" Thi Nam Sênh lần nữa gật đầu rồi đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Thư ký gật đầu một cái xoay người vội đi.

Thi Nam Sênh đóng cửa, tìm lại dãy số, sau đó lập tức gọi lại. Anh còn tưởng rằng sẽ có thể lập tức nghe được giọng nói của Thiên Tình.

Thậm chí....Anh còn đang suy nghĩ, nên làm sao để răn dạy cô gái nhỏ này một phen. Hoặc là, anh phải tỏ ra thái độ cho lạnh lùng hơn một chút, dù sao cũng là cô hiểu lầm mình trước, sau đó còn ra đi không từ biệt.

Hành vi xấu xa đó, quả thật không thể tha thứ!

Lòng nghĩ thế, nhưng hiện thực thì phát hiện ra dãy số đang gọi đi ở đầu bên kia chỉ có tiếng ‘tút tút’ không bình thường.

Anh không từ bỏ gọi lại lần nữa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn như thế. Những dự định vốn đã chuẩn bị trong nháy mắt đều bị hố nặng, người phụ nữ này, ngay cả một cơ hội trách móc cũng không muốn cho anh.

Anh buồn bực hừ một tiếng, bực bội vất điện thoại di động sang một bên.

Cảnh Thiên Tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

***

Thiên Tình lại bắt đầu bận rộn với cuộc sống sinh hoạt và luyện tập ở Hàn Quốc.

Ban ngày vì quá bận rộn không có thời gian rảnh, cho nên bóng dáng của Thi Nam Sênh chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện.

Nhưng khi trời vừa tối, vào những đêm khuya thanh vắng nỗi nhớ nhung trong lòng cô sẽ không ngừng khuếch tán, gặm nhắm cắn xé cõi lòng cô.

Trong hai ngày trở về đó, gặp được anh, hoàn toàn không giúp cô thoát khỏi nỗi khổ nhớ nhung, ngược lại càng làm cho cô cảm thấy càng nhớ nhiều hơn, cũng khó chịu nhiều hơn....

Người đang ở Seoul, nhưng lòng đã sớm phiêu bạt không thấy bóng dáng. Thậm chí cho tới bây giờ cô bắt đầu muốn đếm ngày trở về nước....

Cho dù sau khi về nước, không thể được ở bên anh, có lẽ cả hai ngay cả gặp mặt cũng rất khó, nhưng ít ra....họ vẫn còn được hít thở chung một bầu không khí.

....

Ngày hôm đó, Thiên Tình đang làm việc trong quán, Mộ Trầm Âm thì ôm một quyển sách ngồi cạnh cửa sổ.

Đợi đến lúc trong quán cuối cùng cũng hết khách, Thiên Tình rót hai ly trà sữa nóng. Đẩy một ly tới trước mặt Mộ Trầm Âm, "Này, của anh nè. Không cho dừa, cho nhiều linh quy cao."

"Cám ơn." Anh nhận lấy, uống một hớp, "Lát nữa chúng ta đi ăn thịt nướng nhé? Em về nước có mấy ngày mà bà chủ cứ hỏi anh suốt."

"Ừ, vậy lát nữa em xin ông chủ về sớm." Thiên Tình nháy mắt cười với anh, nhấp một hớp trà sữa, "Khách tới rồi, em đi làm tiếp đây, lát nữa chúng ta nói chuyện."

Thiên Tình đang muốn đứng dậy, Mộ Trầm Âm đưa tay kéo cô, "Đợi đã."

"Hả?" Thiên Tình nghi ngờ nhìn lại anh.

Anh ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô cúi đầu xuống.

Thiên Tình liền ngoan ngoãn cúi đầu, anh phủi đi bột dính trên mặt cô "Dính bột trân châu này."

"Cám ơn." Thiên Tình cười ngượng nghịu.

Nhưng không biết, lúc này....

Cánh cửa quán, trùng hợp bị đẩy ra. Đoàn người đi vào, trùng hợp nhìn thấy hết màn này vào trong mắt.

"Hoan nghênh quý khách!" Giọng nói Hàn Quốc chào khách ở trong tiệm vang lên.

Thiên Tình lúc này mới đứng thẳng nhìn về phía cửa, khi thấy người đang đi tới cô sửng sốt đứng ngây ra như phỗng.

Thấy sắc mặt khác thường đó của cô, Mộ Trầm Âm cũng nghi ngờ nhìn về phía cửa. Thấy xong anh cũng giật mình run sợ không khác gì cô.

Người đến là ai?

Đi ở đầu là Thi Nam Sênh, bên cạnh là Lăng Phong. Phía sau còn có trợ lý, luật sư, một đoàn người cùng nhau rầm rộ đi vào.

Giây phút đó....Trong mắt Thiên Tình chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người. Những người khác ở trong mắt cô tự động bị nhòa đi.

Không biết có phải hình ảnh cô và Trầm Âm mới vừa rồi bị anh nhìn thấy hết rồi không, mà vẻ mặt của anh hơi lành lạnh.

Một lúc lâu sau Trầm Âm mới hoàn hồn sực tỉnh buông tay Thiên Tình ra, “Anh....” Trầm Âm chậm rãi đứng lên cố làm ra vẻ thoải mái chào hỏi Thi Nam Sênh. Nhưng trong giọng nói không hề che giấu được sự chua chát.

Thi Nam Sênh chậm rãi bước qua, đưa tay ôm chặt cậu ấy, "Anh của cậu rất nhớ cậu, về sớm một chút."

“Em biết rồi." Mộ Trầm Âm giật nhẹ môi, "Thật ra thì, em đang làm thủ tục trở về nước ạ."

Thi Nam Sênh cười cười, vỗ vỗ vai cậu, "Vậy thì tốt." Đối với đứa em trai của người anh em chí cốt, anh cũng xem như em trai mà đối đãi.

Chỉ là....Không ngờ rằng, bọn họ lại có thể yêu cùng một cô gái.

Yêu?

Thi Nam Sênh sửng sốt với cách dùng từ này.

Nếu nói Trầm Âm yêu Cảnh Thiên Tình, vậy còn mình....

“Sao các anh lại cùng tới đây?" Thiên Tình hoàn hồn, khó khăn lắm mới rời mắt khỏi Thi Nam Sênh.

Lời cô hỏi cũng ngắt ngang mạch suy nghĩ của Thi Nam Sênh.

"Chúng tôi đương nhiên là đến tìm cô, có chuyện quan trọng cần nói với cô." Lăng Phong dẫn đầu tiếp lời.

Đoàn người rầm rầm rộ rộ đến tìm mình như thế, Thiên Tình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lăng Phong tìm cô, cô còn có thể hiểu được, nhưng Thi Nam Sênh thì....Cô liếc mắt nhìn sang, nhưng anh chỉ chuyên tâm nói chuyện với Mộ Trầm Âm, hoàn toàn không để ý đến cô.

Thiên Tình hơi mất mát, chớp chớp mắt mới đề nghị với Lăng Phong, "Vậy bây giờ tôi đi xin ông chủ nghỉ, chúng ta tìm nơi khác rồi nói."

"Không cần. Tôi đã nói công ty gọi điện thoại tới đây xin cho cô nghỉ việc rồi."

"Hả?" Thiên Tình không hiểu. Công ty đã đồng ý với cô, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học đào tạo, là có thể ra ngoài đi làm.

Bây giờ, vì sao lại....

"Ngày mai chúng ta cùng nhau về nước, chương trình huấn luyện tại Hàn Quốc, bắt đầu từ hôm nay coi như kết thúc." Lăng Phong nói.

"Hả?" Tin tức đến quá đột ngột, khiến Thiên Tình kinh ngạc tột độ.

Lăng Phong tìm một cái bàn lớn hơn, kéo ghế ra ngồi xuống, "Chúng ta ngồi xuống rồi nói. Cô giới thiệu vài món đồ uống nóng mà cô thấy được đi, đi làm lâu như vậy chắc cô rất quen thuộc nhỉ."

"Vâng. Được ạ." Thiên Tình chạy đến trước quầy chọn đồ uống, trước khi đi vẫn không quên nhìn bóng dáng quay lưng về phía mình. Trái tim không kiềm được bồi hồi rung động.

Thật không ngờ, nhanh như vậy đã gặp lại anh rồi....

Mặc dù, từ lúc đi vào đến bây giờ anh đều không ngó ngàng gì tới mình, nhưng....lòng Thiên Tình vẫn không vui sướng không sao tả được. Khóe môi cũng không nhịn được vểnh lên.

Bên này....

Mộ Trầm Âm đang cùng Thi Nam Sênh chào tạm biệt, "Các anh có chuyện cần bàn, vậy em đi trước."

Thi Nam Sênh gật đầu một cái, "Về nước gặp."

Mộ Trầm Âm đẩy cửa đi ra ngoài, gió lạnh tạt vào mặt khiến anh rùng mình một cái. Bóng dáng cao ráo dưới ánh đèn đường bị kéo dài ra càng thêm mỏng manh, nhìn có vẻ cô đơn hơn....

Xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh phủ một lớp sương dày, anh si ngốc nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia.

Tuy rất mơ hồ....Nhưng trong mắt của anh lại hiện ra rất rõ ràng.

Anh cũng phát hiện....Kể từ khi anh ấy bước vào thì trong mắt cô dường như chẳng còn ai khác....

Cho nên sự tồn tại của anh thật sự chỉ là dư thừa.

Xoay người một mình cô đơn đi đến quán thịt nướng quen thuộc.

Thật sự anh không hề thất tình....Bởi vì còn chưa kịp yêu thì đã kết thúc....

***

Thiên Tình tự mang đồ uống nóng lên cho mọi người, phần cuối cùng là của Thi Nam Sênh. Cô nhẹ nhàng đặt ở trước mặt anh, "Cafe đen của anh, không có bỏ đường."

"Cám ơn." Giọng điệu của anh có chút xa cách, rất khách sáo. Anh vẫn không ngẩng đầu lên.

“Tôi tự tay pha đấy, anh có muốn uống thử trước xem vừa hay chưa không?" Cô không biết thái độ của mình có chút ân cần quá mức.

Thi Nam Sênh liếc cô một cái, tầm mắt lại nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không có sự dao động nào "Ừ, tôi biết rồi." Thái độ vẫn hờ hững lạnh nhạt.

Bị chạm phải vách tường đá hai lần, Thiên Tình không khỏi có chút chán nản. Ngượng ngùng cúi đầu không nói gì nữa. Ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lăng Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện