Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 191: Ngoan ngoãn ở lại



Vãn Tình thấy mình như đang từng chút đắm chìm trong nụ hôn của anh. Không hỏi lý do anh hôn mình, càng không quan tâm ngày mai bọn họ sẽ ra sao, Vãn Tình nhắm mắt nghe theo tiếng con tim hé mở đôi môi đỏ mọng, để ôi của anh không còn chướng ngại tiến vào khoang miệng cô.

Cảm nhận được phản ứng của cô, Lục Yến Tùng như dã thú được cổ vũ. Khó chịu rên rỉ ra tiếng, sau đó hôn câu hơn, cuồng nhiệt hơn... Như muốn mang tất cả sự oán hận, nhớ nhung lẫn giận dữ đối với cô trong nửa năm qua gửi hết vào nụ hôn này.

Vãn Tình bị hôn đến tim cũng bồi hồi run rẩy, như thể cảm nhận được tình cảm phức tạp trong lòng anh... Cô gần như muốn được hòa tan bởi sự nóng bỏng này. Cô chỉ có thể chật vật bám víu cổ anh, không để ình trượt xuống...

Lục Yến Tùng mút đôi môi cô, hôn lên mặt cô, liếm láp vành tai cô, cắn nhẹ vào cần cổ trắng như tuyết của cô... Nụ hôn nóng bỏng cứ thế trượt dần xuống phía dưới…

"Ưm... Đừng..." Cô hé mở đôi mắt ngất ngây, cố gắng giãy dụa. Dù có tiếp tục say đắm bên nhau, lưu luyến nụ hôn và hơi thở của anh bao nhiêu đi nữa, cô cũng không dám buông thả cùng anh dây dưa, vì anh đã có vợ sắp cưới rồi... Nếu cô và anh còn níu kéo dây dưa như vậy, cô nào có khác gì kẻ thứ ba đáng chết kia.

"Đừng từ chối anh! Không được từ chối anh!" Giọng anh hơi khan khàn.

Có trời mới biết, nửa năm qua, nỗi nhớ cô khiến anh như phát điên lên. Có rất nhiều đêm anh nằm mơ thấy cô. Nhớ tới sự mềm mại muốn ngừng mà không được của cô khi ở dưới thân anh, nhớ đến cơ thể khít khao khiến người khác ngạt thở kia…

"Xin anh đấy..." Khi bàn tay anh từ từ di chuyển xuống phía dưới, Vãn Tình hít một hơi thật sâu mới run run bắt giữ bàn tay anh lại. Trên hàng mi đã bắt đầu rưng rưng ngấn nước. Cô thở dồn dập, ánh mắt cầu xin nhìn anh, "Đừng tiến thêm bước nữa... Nếu không, tôi thật sự không thể tha thứ cho chính mình......"

Lục Yến Tùng thở gấp, nhìn cô bằng đôi mắt nặng nề, hơi thở dồn dập nóng rực phả lên mặt của Vãn Tình. Anh nheo lại đôi mắt không giấu được nỗi đau đang cố kiềm nén. Cuối cùng thật sự không tiến thêm bước nữa mà chầm chậm buông cô ra.

Vãn Tình lập tức quay lưng vội vàng sửa lại chiếc váy lộn xộn của mình. Đợi đến lúc xoay người qua, tầm mắt Lục Yến Tùng vẫn chưa dời khỏi cô. Ánh mắt sáng rực như mang theo từng đốm lửa…

Tim Vãn Tình đập rộn lên, nghiêng mặt đi, tìm một đề tài để nói, "Không phải anh nói đói bụng sao? Ở nhà bếp có gì ăn không?"

Lục Yến Tùng gật đầu, "Có."

Vãn Tình tránh ánh mắt của anh bước nhanh đi vào phòng bếp.

Lúc mở tủ lạnh, cô kinh ngạc mất vài giây. Trong tủ lạnh đầy ắp đủ loại thức ăn, ngoại trừ thức ăn bình thường ra, thậm chí còn có đồ ăn vặt nữa.

Nào giờ anh không hề thích ăn vặt. Huống chi anh cũng rất ít khi ở biệt thự này, có lẽ chỉ có con gái mới tỉ mi giúp anh mua thêm những thứ này.

Chắc là vợ sắp cưới của anh nhỉ…Sự chua chát nơi đáy lòng bỗng chốc dâng trào không kiểm soát được.

Vãn Tình im lặng lấy mì sợi trong tủ lạnh ra, đun nước sôi rồi bỏ mì vào. Không nghĩ nhiều về chuyện ban nãy nữa. Cô hiểu rất rõ, căn biệt thự này sớm muộn gì cũng sẽ có nữ chủ nhân của nó, còn cô vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây.

….

Lục Yến Tùng nheo mắt nhìn bóng lưng quanh quẩn trong phòng bếp. Ánh đèn phủ lên dáng người mảnh khảnh của cô, cô như được bao phủ bởi vầng sáng chập chờn mông lung.

Lục Yến Tùng dựa vào khung cửa đờ đẫn nhìn hình ảnh này, anh cứ đứng nhìn như thế lâu thật là lâu...

Sau khi biết hết toàn bộ sự thật, tất cả sự oán hận, trách móc đối với cô đều biến mất thành hư ảo. Chỉ còn lại sự thương tiếc và đau lòng không thể nào giấu được kia.

Trái tim xao động khiến anh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Giang rộng vòng tay từ phía sau ôm trọn cô vào lòng.

Tiếp xúc với vòng ôm ấm ấp quen thuộc, cả người Vãn Tình căng cứng lên.

Anh dùng môi gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên vai cô, mơn man tỉ tê đặt lên gáy cô những nụ hôn ướt át....

"Đừng vậy......" Nghĩ đến vợ sắp cưới của anh, Vãn Tình vô thức giãy giụa muốn tránh né cái ôm của anh.

Tuy chỉ là động tác rất nhỏ, nhưng Lục Yến Tùng vẫn phát hiện ra được sự bất thường của cô. Lần nữa kéo cô ôm vào lòng, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu qua nhìn một bên mặt của cô.

"Làm sao vậy?"

Vãn Tình không dám nhìn vào mắt anh, dời lực chú ý vào nồi nước đang sôi, "Nước mì sắp sôi rồi, anh đi ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ mang ra cho anh." Cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh.

"Vãn Tình!" Lục Yến Tùng xoay người cô lại.

Cô cắn chặt môi, "Mì sắp khét rồi."

"Rốt cuộc em làm sao vậy?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không cho phép cô trốn tránh nữa.

Vãn Tình hít sâu một hơi rồi nhìn trả lại anh, lấp lánh trong mắt là sự chua chát và đau xót, "Chuyện đứa bé, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi… Sau này cũng không còn gì để nói nữa..."

Lục Yến Tùng nhìn cô, mở miệng: "Có ý gì?"

Vãn Tình không trả lời ngay, cô chỉ cầm đôi đũa lên gắp mì ra khỏi nồi.

Lục Yến Tùng cũng không nôn nóng hỏi cho ra lẽ, chỉ rũ mắt nhìn chòng chọc vào mỗi tất cả các động tác của cô.

Vãn Tình bưng bát mì bình tĩnh đi ra khỏi phòng bếp.

Ánh mắt của Lục Yến Tùng nặng nề dõi theo cô.

Vãn Tình đặt đôi đũa xuống, cố giữ bình tĩnh mới quay đầu lại nhìn anh.

Hai người cứ thế nhìn nhau.

"Đến ăn mì đi. Để nở sẽ mất ngon." Vãn Tình nhỏ nhẹ nói. Ánh mắt của cô dưới ánh đèn thấp thoáng càng thêm dịu dàng óng ánh.

Thấy cô như vậy, Lục Yến Tùng cảm thấy cõi lòng mình vô cùng yên tĩnh. Sự xao động trong suốt nửa năm qua như được xoa dịu vuốt ve bởi khoảnh khắc này...

Có lẽ cho tới bây giờ, điều anh muốn cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nhưng vòng quanh quẩn lại, kiểu gì cũng không thể có được trong tầm tay. Lục Yến Tùng nặng nề đi qua ngồi xuống trước bàn.

"Tôi đi trước." Vãn Tình liếc mắt nhìn anh một cái rồi xoay người chuẩn bị cầm túi xách rời đi.

Cổ tay bỗng bị Lục Yến Tùng giữ lại. Anh dùng sức rất mạnh, cũng rất kiên định, "Ở lại đây!" Rất dễ nhận thấy, đêm nay anh thật sự không có ý định để cô rời đi…

Trái tim Vãn Tình nhảy thình thịch, cúi đầu xuống nhìn tay mình bị anh nắm chặt, ánh mắt cũng theo đó bắt đầu tuôn trào lên sóng tính khó nén. Môi khẽ giật giật muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này lại bị tiếng chuông cửa vang lên đột ngột cắt ngang.

Vãn Tình liếc nhìn anh, anh buông đôi đũa trong tay ra, cũng liếc sang nhìn cô.

"Chắc là chị họ của anh, em từng gặp rồi." Lục Yến Tùng vẫn không buông tay, cố chấp nắm lấy tay Vãn Tình, đứng dậy đi ra mở cửa.

….

Cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Khi thấy rõ người đứng bên ngoài cổng, Lục Yến Tùng cảm nhận được rất rõ bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay anh bỗng cứng lại. Cô gần như muốn rút tay về ngay lập tức. Lần này Lục Yến Tùng không cố chấp nắm tay cô nữa, để mặc cho cô rút tay về.

Vãn Tình ngượng ngùng nhìn vợ sắp cưới của Lục Yến Tùng đứng ngoài cửa, nỗi xót xa nơi đáy lòng vào giờ khắc này không còn cách nào để giấu được nữa.

Lúc rút tay ra khỏi bàn tay anh, cô cảm thấy quanh thân như lạnh hẳn đi, lạnh đến mức thấm vào tận xương, còn sắc mặt Lục Yến Tùng thì vẫn không có thay đổi bao nhiêu. Ngay cả khi đối mặt với vợ sắp cưới, một chút chột dạ cũng không có.

Tay Vãn Tình buông thõng bên người hơi run run. Cô lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt này: "Hai người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy nữa, xin đi trước."

"Từ từ." Lục Yến Tùng gọi cô lại.

Cô kinh ngạc chuyển mắt nhìn anh.

Ánh mắt sâu lắng của anh cố chấp nhìn cô, "Đừng đi. Ngoan ngoãn ở lại đây, chờ anh vài phút thôi."

Vãn Tình quả thực không thể tin được lời anh nói. Vợ sắp cưới ở ngay trước mặt mà anh ngang nhiên giữ cô ở lại…

"A Tùng, anh nói vậy là có ý gì?" Vợ sắp cưới anh khó chịu hỏi. Tại sao khi bị bắt ngay tại trận rồi, vậy mà anh hoàn toàn không có chút áy náy, có lỗi nào. Thậm chí ngay cả một lời giải thích cũng không cho cô.

Lục Yến Tùng không trả lời vợ sắp cưới ngay, chỉ nhìn vào Vãn Tình. Ánh mắt ấy còn mang theo sự trấn an, "Ngoan, lên lầu trước đi."

Năm chữ đơn giản, nhưng đã đánh mạnh vào lòng Vãn Tình, khiến cả trái tim cô nhất thời mềm mại vô cùng.

Cuối cùng cô vẫn nghe theo yêu cầu của anh xoay người đi lên lầu.

….

"Vào ngồi một lát đi." Sau khi Vãn Tình đi lên lầu, Lục Yến Tùng nghiêng người, hào phóng mời đối phương vào cửa.

"Em không hiểu ý anh." Cô ta không bước vào, chỉ buồn buồn nhìn anh, "Tại sao lại đối xử với em như vậy? Anh từng nói với em, anh và cô ấy vốn không quen biết nhau. Nhưng thực ra em biết, trong khoảng thời gian hai chúng ta quen nhau, người trong lòng anh luôn nghĩ đến chính là cô ấy."

Bị cô nói trúng tim đen, Lục Yến Tùng vẫn không phản bác, mà ngược lại thẳng thắn thừa nhận, "Trước kia, giữa anh và cô ấy có chút hiểu hiểu lầm."

"Nếu anh yêu cô ấy, vậy tại sao anh lại chọn em? Lúc đó, anh có thể cự tuyệt em mà."

Lục Yến Tùng nhìn cô ta, "Khi ấy anh đã xem em như cọng cỏ cứu mạng, nghĩ rằng làm thế anh sẽ quên được cô ấy. Nhưng mà...." Anh dừng lại một chút, nhìn vào đôi mắt khổ sở chực chờ rơi lệ kia, vẫn tàn nhẫn nói ra mọi chuyện, "Sau khi gặp lại cô ấy, anh mới phát hiện anh đã quá đánh giá cao bản thân mình." Anh không ngờ rằng mình không hề có chút miễn dịch nào với người phụ nữ đó.

"Cho nên.... Bây giờ hai người đã nói rõ hiểu lầm với nhau rồi sao?"

"Đang từ từ hòa hợp." Lục Yến Tùng thành thật trả lời.

"Vậy bây giờ.... Em bị đá rồi sao?"

Lục Yến Tùng nhìn cô ta, "Xin lỗi." Ngay từ khi bắt đầu, bản thân anh cũng thật sự không ngờ kết quả sẽ thành ra thế này. Thậm chí anh còn không ngờ, nửa năm đã trôi qua, người con gái tên Cảnh Vãn Tình kia vẫn dễ dàng thao túng tất cả suy nghĩ và con tim của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện