Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 18: Có tiền



"Vũ Vi, cậu vẫn không coi mình là bạn sao?" Bên trong hai tròng mắt Trác Nhất Phi hiện lên vẻ bi thương,cho dù Đồng Vũ Vi có gặp khó khăn cũng không nhận sự giúp đỡ của hắn, trong lòng của hắn thật sự rất khó chịu.

Vũ Vi hướng Trác Nhất Phi cười, "Nhất Phi, cậu suy nghĩ nhiều rồi, mình thật sự xem cậu như bạn, hơn nữa còn là bạn tốt nhất, nhưng mình cũng không thể nhận tiền của cậu. Nhận tiền của cậu, trong lòng mình lại có trách nhiệm, cậu hiểu không?" Nhìn thấy sắc mặc Trác Nhất Phi vẫn khó coi,cô không khỏi mở miệng nói, "Như vậy đi,nếu như trước ngày phẩu thuật mà mình không có tiền thì mình sẽ nhận tiền của cậu được không?" Nói xong,cô hướng Trác Nhất Phi mỉm cười, xuống xe, đi vào nhà trọ.

Trác Nhất Phi đem tấm chi phiếu nắm lấy trong tay suýt nữa vò thành hình tròn, hắn nhìn bóng lưng Vũ Vi rời đi, mãi đến khi bóng lưng Vũ Vi đã khuất đi,nhưng tầm mắt hắn vẫn như cũ nhìn vào cửa nhà trọ, tràn đầy tự tin nói, "Đồng Vũ Vi, mình nhất định sẽ làm cho cậu yêu mình!"

Về đến nhà, nấu cháo, lại làm một chút thức ăn, sau đó Vũ Vi trở lại bệnh viện.

Tiến vào phòng bệnh, cô nhìn thấy mẹ đang ngồi trên giường bệnh ngẩn người.

"Mẹ?" Vũ Vi đi đến cạnh giường bệnh nhìn mẹ.

"Vũ Vi, mẹ không muốn mổ.Bệnh của mẹ chỉ cần bồi dưỡng là tốt rồi căn bản không cần phẩu thuật." Đồng kỳ ngẩng đầu nhìn cùng chua sót, 30 vạn a!Bọn họ làm gì có số tiền nhiều như vậy để phẩu thuật? Nếu như có tiền làm phẩu thuật, bà cũng chỉ là người tàn tật, chỉ dựa vào một mình Vũ Vi làm sao có thể trả khoản nợ này!

Vũ Vi để ẹ nói, cô đem bình giữ ấm mở ra, để cháo cùng thức ăn đặt trước mặt mẹ, "Mẹ, phẩu thuật phải làm, còn chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách giải quyết, mẹ không cần lo lắng, an tâm chờ đợi làm phẫu thuật là tốt rồi."

Đồng kỳ áy náy nhìn Vũ Vi, sau đó trong mắt đầy ngập nước mắt, nhưng bị bà nuốt trở lại trong bụng, "Vũ Vi, thực xin lỗi, mẹ đã trở thành gánh nặng cho con."

Vũ Vi dùng muỗng mút cháo đút ẹ từng muỗng một, "Mẹ,mẹ phải nhớ kỹ, trên đời này cái gì con cũng có thể mất nhưng duy nhất mẹ là không thể. Cho nên mẹ đối với con mà nói, không phải gánh nặng,mà là động lực, là hi vọng. Mẹ hiểu không?"

Đồng kỳ thì thào há miệng to, muốn khuyên Vũ Vi không cần cho bà mổ,nhưng lại không thể nói ra, chỉ là hé miệng ăn từng muỗng cháo.

Bà không muốn liên lụy Vũ Vi, nhưng cũng không muốn rời khỏi Vũ Vi.Biện pháp duy nhất bà có thể làm là phẫu thuật.

Tối đến Vũ Vi vẫn trông coi bên cạnh mẹ, sáng sớm hôm sau, cô rời giường sớm về nhà làm chút điểm tâm ẹ với lại thay đồ rồi trở lại bệnh viện.

Tiến vào phòng bệnh, ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Ngưng Nhi đến đang ngồi cạnh giường nói chuyện phiếm với mẹ .

Vũ Vi đem cháo cùng thức ăn trong hộp giữ ấm lấy ra đặt trước mặt mẹ, thuận miệng hỏi Lạc Ngưng Nhi, "Đến đây lúc nào?"

"Vừa tới." Lạc Ngưng Nhi cầm lấy bát cháo định đút ẹ Đồng, lại bị mẹ Đồng cự tuyệt, "Bác có thể tự ăn rồi."

Lạc Ngưng Nhi để bát cháo xuống, từ trong túi xách lấy ra tờ chi phiếu đưa cho Vũ Vi ."Tiền mình đã tìm được rồi này ."

Vũ Vi không khỏi cực kỳ kinh ngạc nhìn Lạc Ngưng Nhi, " Làm sao trong một thời gian ngắn mà cậu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?" Tình trạng Lạc Ngưng Nhi so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu, làm sao cô có thể có nhiều tiền như vậy? Nhớ tới đêm qua Trác Nhất Phi đưa tiền liền bị cô cự tuyệt, hôm nay Lạc Ngưng Nhi lại cầm chi phiếu 20 vạn tới, ánh mắt cô mang theo vẻ hoài nghi nhìn Lạc Ngưng Nhi, vừa muốn mở miệng hỏi có phải tiền của Trác Nhất Phi hay không, tựa như là Lạc Ngưng Nhi nhìn được tâm tư của Vũ Vi , liền mở miệng trước, "Cậu đừng đóan lung tung số tiền này là do một người bà con xa buôn bán than đá ình mượn. Đừng nhìn hắn có tiền mà ình mượn 20 vạn nha,hắn như là *vắt chày ra nước(keo kiệt vô cùng), nếu không phải năm đó ba mẹ mình đối với hắn có ân, hắn sẽ không ình mượn 20 vạn đâu ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện