Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 49: Vị hôn thê



Sáng sớm, ánh nắng chan hòa chiếu vào bên trong căn phòng đánh thức Thục Nghi đang nằm ngủ ngon trên chiếc giường ấm áp. Thục Nghi đưa tay dụi dụi mắt rồi từ từ mở mắt ra. Trời sáng rồi sao, sao cô có cảm giác tối qua mình ngủ rất ngon, không chập chờn như mọi hôm. Thục Nghi vô tình đưa tay qua phần giường bên cạnh, hơi ấm truyền qua tay làm Thục Nghi giật mình, sao lại ấm thế này chứ. Rồi cô đưa mắt xuống phía dưới, lấy tay xoa xoa nhẹ đầu, phải rồi tối qua hình như cô thiếp đi bên cửa sổ sát sàn, cũng không thay quần áo ngủ sao sáng nay lại nằm trên giường, rồi thay cả đồ ngủ nữa, rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ...

Thục Nghi nghĩ đến đó liền xuống giường, chạy nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh rồi thay quần áo đi xuống lầu. Vừa đến chân cầu thang thì dì Phúc từ phòng ăn đi ra hỏi thăm cô.

"Cháu dậy rồi sao? Tối hôm qua ngủ ngon lắm hay sao mà hôm nay nét mặt tốt hơn mọi ngày này."

Thục Nghi đưa tay sờ mặt, phải; chính cô còn có cảm giác là mình ngủ ngon nữa chứ không riêng gì dì Phúc.

"Chắc tối qua cháu mệt quá nên mới ngủ say thế ạ.", Thục Nghi cười cười.

"Thôi cháu vào ăn sáng đi."

Thục Nghi thấy dì Phúc cười lạ rồi quay lại làm việc, cô không hiểu gì cả đi nhanh vào phòng ăn, cô muốn xem xem sự nghi ngờ của mình có đúng không. Vừa rẽ vào, Thục Nghi liền thấy Đặng Vũ đang ngồi ăn bữa sáng, cô liền giật mình, mọi thứ cô nghĩ đều đúng cả, anh đã về, là người bế cô lên giường ngủ, là người thay đồ ngủ cho cô, cũng là người làm cô ngủ ngon đến thế. Cái suy nghĩ ấy Thục Nghi muốn chối bỏ nhưng không được, nó thật sự tồn tại trong đầu cô rồi. Thục Nghi mãi đứng suy nghĩ thì bị Đặng Vũ gọi đến.

"Đứng đó làm gì, lại ăn sáng.", vẫn chất giọng trầm thấp đó lại vang lên.

Thục Nghi đi đến ghế chỗ gần Đặng Vũ ngồi xuống, đưa tay kéo chiếc dĩa thức ăn lại, cầm chiếc nĩa định gắp thức ăn nhưng cô lại quay qua nhìn Đặng Vũ.

"Anh về từ tối hôm qua sao?"

Đặng Vũ không nhìn Thục Nghi, tiếp tục chăm chú vào tờ báo trên tay.

"Phải."

"Chính anh bê tôi lên giường ngủ?"

"Phải."

"Anh cũng là người thay đồ ngủ cho tôi?"

"Phải."

Tất cả câu hỏi của Thục Nghi Đặng Vũ đều thừa nhận.

"Đến lượt tôi hỏi em.", thấy Thục Nghi không hỏi gì nữa thì anh lại lên tiếng.

"Tối hôm qua đi đâu?"

"Tôi, Ngọc Khanh tổ chức sinh nhật cho tôi nên tôi ra ngoài.", Thục Nghi nhìn thấy ánh mắt sâu của Đặng Vũ liền có chút run sợ.

"Có ai?"

"Tôi, Ngọc Khanh và...", đến đây Thục Nghi cứng họng, không thể nói nữa, nếu nói ra anh ta lại tức giận thì làm sao?

"Gia Khương và Thế Kiệt?", Đặng Vũ đưa ra hai cái tên giùm Thục Nghi, ánh mắt anh nhìn Thục Nghi trở nên lạnh hơn.

"Phải, nhưng tôi và họ không có việc gì cả, anh đừng hiểu nhầm tôi."

Thục Nghi nói ra một tràng, hình như trong đó có cả sự giải thích nữa. Cô làm gì thế này? Sao phải giải thích với Đặng Vũ? Là sợ anh hiểu lầm cô và Gia Khương, Thế Kiệt có mối quan hệ mờ ám sao?

Đặng Vũ thấy Thục Nghi không nói gì cả, khi cô cúi đầu xuống thì anh lại khẽ nhếch môi. Một lúc sau, anh đưa một chiếc túi cứng nhỏ trước mặt cô.

"Quà của em."

Thục Nghi ngẩng đầu lên, cầm chiếc túi mở ra xem. Bên trong là một ly xinh xắn, trang trí phong cảnh của đảo ngọc Bali.

"Cảm ơn anh, đẹp lắm."

Ngay Thục Nghi vừa nói cảm ơn Đặng Vũ thì điện thoại của anh đột nhiên lại reo lên, anh nhìn vào màn hình rồi nhanh chóng bắt máy.

"Đặng Vũ?", ông nội anh đầu dây bên kia mở lời trước.

"Vâng."

"Tối nay cháu về nhà đi, ông có việc gấp cần nói với cháu."

"Có việc gì không thể nói qua điện thoại được sao ông?"

"Đúng vậy, thống nhất vậy nhé, ông đợi cháu."

Ông lão vừa nói xong thì cúp ngay điện thoại, không cho Đặng Vũ có cơ hội từ chối. Đặng Vũ suy nghĩ một lúc quay qua Thục Nghi đang mân mê chiếc ly lạnh lùng nói.

"Tối nay tôi không ăn cơm ở nhà, đừng đợi em cứ ăn trước đi."

Vừa nói xong với Thục Nghi anh đứng dậy đi ra phòng khách, cầm lấy áo vest rồi ra xe đi làm mà không hề thấy vẻ mặt của Thục Nghi có chút không vui, cô bất giác thở dài rồi tiếp tục ăn bữa sáng.

*******

Giờ tan sở...

Đặng Vũ đi thẳng ra xe, ra lệnh cho chú Kiên chạy thẳng về biệt thự của ông nội anh.

Chiếc cửa bằng gỗ lớn được mở ra, Đặng Vũ đi vào trong thay giày, khi anh để đôi giày lên kệ chợt thấy một đôi giày nữ, hai hàng lông mày bỗng nheo lại, đi thẳng xuống phòng ăn.

"Đặng Vũ, cháu về rồi à?"

Ông lão đang ngồi ở ghế giữa bàn ăn vui vẻ gọi tên anh, kế bên Thế Kiệt cũng ngồi kế bên liền đứng dậy chào Đặng Vũ.

"Anh họ, anh mới về."

Đặng Vũ mặc kệ lời chào hỏi của Thế Kiệt mà ngồi xuống ghế, nhìn ông lão rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Ông gọi cháu về có việc gì sao?"

"Khoan nóng vội, cháu xem có ai tới này."

Lời nói của ông lão vừa dứt thì một âm thanh trong trẻo vang lên.

"Ông nội, ông xem cháu làm có đẹp không này."

Hà Phương đi từ bếp ra, trên tay còn cầm một dĩa thức ăn được trang trí rất đẹp mắt. Cô vừa đi ra thấy Đặng Vũ thì bất ngờ, để dĩa thức ăn xuống bàn rồi nhìn anh.

"Đặng Vũ, anh mới về sao?"

Đặng Vũ đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, rồi cất giọng lạnh lùng.

"Em về rồi sao?"

"Phải."

Hà Phương vui cười trả lời rồi quay lại bếp phụ người làm bê thức ăn, một hồi cũng xong. Mọi người đều vào bàn ăn.

"Mời ông dùng ạ, nếu có dở thì cứ nói cháu sẽ cố gắng vào lần sau ạ."

Hà Phương gắp một khoanh mực vào chén cho ông lão rồi gắp tiếp cho Đặng Vũ và Thế Kiệt.

"Hai anh cũng thử đi."

"Hà Phương nấu ăn ngon rồi đâu cần phải chê, như lúc nãy cháu bê ra ông đã thấy ngon mắt rồi.", ông lão cười.

"Dạ cháu cảm ơn ông ạ."

"Em về khi nào?", Đặng Vũ lạnh lùng lên tiếng phá tan không gian vui vẻ.

"Em về lúc giữa tuần nhưng mãi sắp xếp công việc nên giờ mới đến thăm ông được.", Hà Phương vừa nói vừa nắm lấy tay ông lão.

"Có ai như cháu không? Vị hôn thê mình về nước còn không biết, cũng không đi đón., cũng may là còn Thế Kiệt.", ông lão trách móc.

"Vì lúc đó anh họ đang ở Bali giải quyết việc của Thượng Vũ mà ông.", Thế Kiệt lên tiếng giải oan cho Đặng Vũ.

"Phải, anh ấy cũng vì bận việc thôi ông ạ.", Hà Phương cũng lên tiếng giúp.

"À, để cháu kể cho ông nghe một việc vui nhé. Tối hôm qua cháu có đi sinh nhật một người bạn, không ngờ lại gặp lại hai người bạn từ thuở nhỏ, mà trùng hợp hơn nữa hai người họ đều đang làm việc tại Thượng Vũ.", Hà Phương vừa cười vừa kể cho ông lão nghe.

"Là ai mà cháu vui thế? Thử nói xem xem ông có biết không?"

"Là Thục Nghi và Ngọc Khanh ạ."

"Ngọc Khanh, con của chủ tịch MCS?", ông lão ngạc nhiên.

"Vâng, sao ông biết hay vậy ạ?"

Lời nói ra của Hà Phương làm Thế Kiệt thở dài, nắm chặt đôi đũa trong tay, còn Đặng Vũ còn mặt lạnh hơn cả. Thục Nghi và Hà Phương quen nhau sao? Sáng nay Thục Nghi cũng không nói một câu gì liên quan đến Phương với anh cả, liệu cô có biết Hà Phương là vị hôn thê của anh không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện