Tổng Giám Đốc Vô Pháp Vô Thiên

Chương 9



Editor: --Tứ Minh--

"Lão bản, chỉ nhìn thôi cung vô dụng, nhanh đi đi!" Chẳng biết lúc nào, Lý Tiểu Mễ đã đi đến bên người Bùi Mã Lâm.

"Đúng vậy! Lão bản, nhanh đi đi!" Đám con gái cũng cổ động, có người còn vươn tay đẩy nhẹ cô.

"Đừng..."

Các cô gái không để cho cô có một chút thời gian do dự, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, cô mới phát hiện mình đã bị đẩy ra bên cạch quầy sushi.

"..." Mặc Khiếu Long ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, chưa đầy hai giây, anh lại cúi đầu xuống tiếp tục dùng cơm.

"Ừm... Tổng giám đốc Mặc..." Miễn cưỡng, Bùi Mã Lâm đành phải mở miệng trước.

Không ngờ, lại nhìn thấy Mặc Khiếu Long không thèm nể mặt, lông mày nhíu chặt như ông già, càng không thèm để ý đến cô.

"Long..." Cô thử gọi lại lần nữa.

"Ừm." Cuối cùng anh cũng đáp lại.

"Em... Em cùng đồng nghiệp đang ăn cơm ở bên trong, muốn mời anh vào ăn chung với chúng tôi."

Mặc kệ tương lại có như thế nào, coi như cũng từng làm bạn bè!

Mặc Khiếu Long để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô một chút, giễu cợt nói: "Tốt như vậy sao? Cùng nhau ăn cơm với các cô, cô không sợ tôi lại có ý đồ gì à, ví dụ như muốn nghe ngóng chủ đề thiết kế trong mùa tiếp theo, hoặc là thỏa thuận giữa cô và Milan."

"Anh... Sao anh biết?" Cô trợn to mắt hỏi. Những thứ này cô thật sự chưa hề nói mà!

"Bùi Mã Lâm!" Tức chết anh! Phản ứng đó của cô nghĩa là gì?

"Nói nhỏ thôi, " Bùi Mã Lâm bị anh gào thét làm cho giật mình."Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta."

"Anh thực sự bị em làm cho tức chét..." Mặc Khiếu Long cầm lấy ly rượu uống một hơi hết sạch. 

Lúc này mà cô còn có tâm trạng đi quan tâm xem có người nào đang nhìn mình, anh phải ‘dạy bảo’ người con gái này như thế nào đây?

Bùi Mã Lâm cũng không biết nên làm thế nào cho phải, vẻ mặt của anh làm cho cô nhớ lại ngày hôm đó cô bị anh điên cuồng trừng phạt...

Bất giác, cô đưa tay lên bảo vệ bờ môi của mình.

Ngày đó bị anh đụng chạm, dường như vẫn còn giữ lại trên môi...

Mặc Khiếu Long trừng mắt nhìn cô, nhìn thấy cánh tay của cô, sắc mặt càng khó coi hơn.

"Em che miệng làm cái gì? Sợ anh lại hôn em nữa sao?"

"Mặc Khiếu Long..." Cô thấp giọng khiển trách.

Nói lớn tiếng như vậy làm gì chứ? Đầu bếp đứng sau quầy sushi đều đang cười trộm kia kìa.

Mặc Khiếu Long không để ý đến cô, ăn Sashimi của chính mình.

Bùi Mã Lâm xấu hổ đứng ở một bên. Xem ra anh vẫn còn tức giận cô, vậy cô nên quay trở lại phòng khách chứ?

"A  Khiếu Long, tại sao anh lại ở chô này?"

Ngay lúc cô vừa quay người, thì một giọng nói rất khoa trương đột nhiên vang lên ở bên cạch hai người.

Tạ Linh Ngạn mặc một bộ quần áo già dặn của một luật sư giàu kinh nghiệm đi đến bên người Mặc Khiếu Long, lộ ra vẻ mặt cực kì ngạc nhiên.

"Nhà thiết kế Bùi." Cùng một thời gian, cô cũng lễ phép lên tiếng chào hỏi Bùi Mã Lâm.

Chỉ là, không đợi Bùi Mã Lâm có một chút phản ứng nào, Tạ Linh Ngạn đã đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạch Mặc Khiếu Long, tiếp tục nói: "Không phải chúng ta hẹn bác Mặc buổi tối mới đến đây ăn cá ngừ sao? Làm sao giữa trưa anh đã chạy đến đây rồi?"

"Tôi muốn ăn hai lần không được à?" Mặc Khiếu Long tức giận đáp.

"Được... Tất nhiên là có thể." Tạ Linh Ngạn có chút không vui khi bị mắng."Nếu mà biết trước anh muốn đi đến đây, vậy thì để anh chọn món ăn trước là được, em cũng không cần phải mất công đi một chuyến nữa."

"Cha tôi thích đồ ăn cô chọn."

"Nói cũng phải..." Tạ Linh Ngạn cười đắc ý, đột nhiên phát hiện vẫn còn một người đang đứng ở bên cạch nhìn."Thật xin lỗi, nhà thiết kế Bùi, đây là chỗ của cô à?" Cô cố ý chỉ chỉ chiếc ghế mình đang ngồi.

Cuối cùng cũng có người phát hiện sự tồn tại của cô, Bùi Mã Lâm thở phào."Không, không phải, tôi cùng đồng nghiệp đang ăn cơm ở bên trong, chỉ là đi ra chào hỏi thôi."

Nghe được cuộc trò chuyện thân mật của hai người kia, trái tim của cô càng đau hơn, sắp đứng không vững được nữa.

"Thật xin lỗi, tôi đi trước." Cảm ơn Tạ Linh Ngạn đã làm cho cô có lý do để rời đi.

"Tôi cũng ăn no rồi." Bùi Mã Lâm vừa đi, Mặc Khiếu Long cũng nặng nề mà để đũa xuống, cùng rời đi.

"Khiếu Long!" Tạ Linh Ngạn sợ hãi kêu.

Biều hiện như vậy đã rất rõ ràng rồi! Người ta đi anh cũng đi.

Mặc Khiếu Long không quan tâm có hiểu rõ hay không, anh chỉ biết bữa trưa của anh đã bị hai người phụ nữ ngu ngốc phá hủy.

"Đầu bếp, phiền ông làm cho vì tiểu thư này một phần cá ngừ." Anh ném hai tờ tiền giấy lên quầy sushi, xem như làm xong việc một quý ông nên làm.

Trước khi đi, anh còn quay đầu lại nhìn về phía phòng bao bên cạch. Quả nhiên, nhìn thấy một đôi mặt đang nhìn trộm mọi hành vì của anh đúng như dự đoán. 

Bùi Mã Lâm đón nhận ánh mặt của anh, thấy bị phát hiện đang rình coi anh, vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ như đang ăn cơm.

Mặc Khiếu Long không biết làm gì ngoài cười lạnh, quay người đi ra nhà ăn.

Ông trời ơi! Anh thật sự hết cách với người con gái ngu ngốc này rồi!

Rõ ràng quan tâm anh, thế mà còn cố tỏ ra khí phách của anh hùng tự chặt tay. (em nó chỗ này không hiểu lắm, xin đừng ném đá)

Ngu ngốc!

Nhìn bóng lưng rời đi ấy, hai người con gái trong nhà ăn hoàn toàn không cảm thấy ngon miệng.

Bùi Mã Lâm bên này chắc chắn xác định được một chuyện —— anh, còn đang tức giận!

Thời tiết rất nóng, mới tháng năm, đã nóng đến mức làm cho mọi người thấp thỏm không yên. 

Cãi nhau với Mặc Khiếu Long đã gần được một tháng, Bùi Mã Lâm phát hiện suy nghĩ của mình mỗi ngày đều bị người đàn ông kia chiếm lấy.

Một tháng qua, anh cũng không lại đến tìm cô, dường như anh thực sự có ý định kết thúc một đoạn tình bỗng nhiên này sinh như thế này.

Cũng không lại gửi vải đến công ty nữa, có lẽ là không muốn bị gán ghép tội dành nào lên người mình nữa.

Có vài lần cô kích động muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng, lại yếu đuối, nhu nhược bỏ điện thoại xuống.

Ở hội trường ngày hôm đó, cô biết anh vẫn luôn nhìn theo từng cử chỉ, hành động của cô; cuối cùng cô cũng biết tại sao anh lại đến nhà hàng kia ăn cơm một cách trùng hợp như vậy —— bời vì Lý Tiểu Mễ mật báo.

Dựa theo cách nói của Lý Tiểu Mễ, anh đặc biệt đến là để nhìn cô.

Đặc biệt đến nhìn cô?

Mỗi lần nghĩ đến câu nói này của  Tiểu Mễ, trái tim của cô lại co thắt đau đớn thêm một lần.

Đủ loại dấu hiệu đều thể hiện, anh đối với cô... Thật sự rất tốt, thật sự không giống với loại đàn ông không từ thủ đoạn để đạt được mục đích kia.

Chẳng lẽ cô thật sự hiểu lầm anh sao?

Ngày đó lúc bị cô ‘nhìn thấu quỷ kế’,anh nói đó là lần cuối cùng anh chủ động hôn cô, nếu như cô muốn níu kéo trái tim của anh lại, chỉ có thể dựa vào sự chủ động của cô...

Aiz... Làm sao cô dám chủ động đi hôn một người đàn ông chứ!

Nhìn dáng vẻ anh nói chuyện với Tạ Linh Ngạn, thân mật giống như người trong nhà, cuối cùng anh và cô ấy có phải là người yêu hay không?

Chán ghét! Vì sao tình yêu lại đáng ghét như thế?

"Em cảm thấy chị nên đi tìm anh trai em nói chuyện một chút đi." Có người giống như nghe hiểu sóng não của cô, đưa ra đề nghị giúp cô.

"A ——" Bùi Mã Lâm bị giật mình, từ trong mơ mộng quay trở lại hiện thực."Tiểu lung, là em à!"

Mặc Linh Lung đang từ từ bước về phía con đường thành công trong sự nghiệp may mặc, ngày ba lần năm lượt chạy đến công ty của Bùi Mã Lâm để khai thác cơ hội buôn bán, thời giạn cô ấy ở văn phòng của cô gần như sắp trở thành một trợ lý khác của cô.

"Em nói, chị đừng có lại tra tấn tinh thần mình nữa, đi nói chuyện rõ ràng với anh trai em đi!" Mặc Linh Lung đi đến trước bàn làm việc của cô ngồi xuống.

Trải qua mấy ngày nay, nhìn thấy người đẹp khí chất bị tình yêu tra tấn đến mức ngày càng gầy gò, thật sự làm cho người khác đau lòng. Cô có trách nhiệm đến cứu vãn lại tình cảnh rối loạn do cô tạo thành trước đó.

"Chúng có chuyện gì đáng để nói đâu..."

"Có, rất nhiều! Em cảm thấy chị đã hiểu lầm anh trai em rồi. Chị Bùi, điều kiện kết hôn mà em nói lúc trước chỉ là ý tưởng điên rồ của baba em nói thôi, còn anh trai em chưa từng đề cập qua bao giờ." Mặc Linh Lung ngừng lại một chút, nhìn phản ứng của cô một chút.

Bùi Mã Lâm nghe đến cực kì chuyên chú, trợn tròn mắt.

Phản ứng này làm cho cô càng nói hăng say hơn."Chị có biết tại sao ngày hôm đó em cùng chị họ lại cố ý quay trở lại để trêu đùa hai người không?"

Bùi Mã Lâm lắc đầu.

"Đó là bởi vì bọn em quá kinh ngạc, bọn em chưa từng thấy anh trai dắt tay một cô gái ở trước công chúng như thế! Còn có, anh trai cũng sẽ không mua quà tặng cho con gái, hàng năm đến ngày sinh nhật của mẹ em đều thấy anh ấy đưa tiền mặt, nhưng Tiểu Mễ lại nói anh ấy vì chị mà chọn sáu, bảy loại hoa hồng khác nhau để làm quà tặng."

Thật sự là khó tin! Không nghĩ tới anh trai của cô thế nhưng lại là người yêu biết lãng mạn như vậy.

"Nhưng là, anh ấy và luật sư Tạ..." Bùi Mã Lâm chần chờ nói.

"Em có nghe qua cha em muốn anh ấy cưới luật sư Tạ, nhưng chưa từng nghe anh ấy tự nói ra bao giờ! Em cũng chưa từng thấy anh ấy đối xử với chị Linh Ngạn giống như đối xử với chị như thế."

"Luật sư Tạ nói đó là bởi vì chị có giá  trị trong kinh doanh."

"Em cảm thấy anh trai em khinh thường làm mấy chuyện này, chị nên hỏi rõ ràng trước mặt của anh ấy." Không biết là tại sao, cô bỗng nhiên lại chán ghét Tạ Linh Ngạn như vậy.

"Nhỡ may... Nhỡ may..." Bùi Mã Lâm có chút chần chờ, cô sợ nghe được câu trả lời đáng sợ, đây cũng là nguyên nhân cô lúc nào cũng từ chối đi hỏi cho rõ ràng.

Mặc Linh Lung thở dài, giúp cô tháo gỡ khúc mắc."Chị Bùi, em không có cách nào khẳng định được điều gì với chị, tuy nhiên em cho là anh trai của em tuyệt đối không phải là loại đàn ông hám danh lợi kia, nếu như anh ấy thật sự là loại người tiểu nhân bỉ ổi kia, thì đã sớm lừa gạt từ lâu rồi, cũng sẽ không hờn dỗi chiến tranh lạnh, anh ấy cũng sẽ không vắt óc suy nghĩ cách để lấy lòng chị, tìm một đống lý do để phản bác, mà trước hết lừa gạt chị đến tay rồi lại nói."

"Chị cũng từng nghĩ như vậy..." Mặc Linh Lung nói trúng ý nghĩ của cô suốt những ngày qua.

"Cho nên! Chị không nên nghe lời nói từ một phía mà đã kết luận anh ấy là người như thế nào, bị Tạ Linh Ngạn hù dọa một chút đã hoảng sợ chạy mấy, không chỉ rất không công bằng với anh trai em, mà chị cũng sẽ bị cho rằng là một người ngu ngốc."

"Tiểu Lung..." Bùi Mã Lâm lã chã chực khóc nhìn qua Mặc Linh Lung. Cô bị anh mắng là tên ngốc rất nhiều lần rồi.

"Tốt lắm, đừng khóc nữa, đi tìm anh ấy nói chuyện đi!"

"Chị sợ anh ấy sẽ không để ý đến chi..."

"Tin tưởng em, anh ấy chắc chắn rất quan tâm đến chị."

"Làm sao em biết?"

"Anh trai chị nói."

"Anh trai chị? Tại sao anh trai chị lại không nói với chị, mà lại đi nói với em?" Cô biết anh trai cô vì công việc nên có quan hệ rất thân thiết với Mặc Linh Lung, nhưng không nghĩ tới bọn họ nói chuyện sâu đến như thế.

"Được rồi, những thứ này không phải điều quan trọng. Đi! Em dẫn chị đi đến nhà anh trai em tìm anh ấy." Mặc Linh Lung từ trên ghế đứng lên, lôi kéo tay Bùi Mã Lâm đi ra ngoài.

"Không muốn..." Mạo muội qua nhà anh.

"Không sao, em có chìa khóa nhà anh ấy, chị đến nhà anh ấy cùng anh ấy nói rõ ràng mọi chuyện."

"Tiểu Lung..." Cái này... Làm như thế cũng quá kì quái đi!

"Này! Cuối cùng là chị có thích anh trai của em không thế?"

"Chị... thích." Ở trước mặt người luôn thẳng thắn như Mặc Linh Lung, cô không có cách nào giấu diếm.

"Thích thì cũng đừng lề mà lề mề, nói chuyện yêu đương thì phải dứt khoát một chút, trực tiếp hỏi rõ ràng, quan trọng nhất là, không nên cáu kỉnh."

"Cái này..." Nghe Mặc Linh Lung đưa ra ý kiến, Bùi Mã Lâm đột nhiên cảm thấy đây là một đạo lý rất đúng, hít thở sâu, kiện định nói: "Tốt lám! Chúng ta đi."

Tạ Linh Ngạn rất ít khi chủ động trêu chọc đàn ông như thế này, bởi vì luôn luôn đều là đàn ông chủ động lấy lòng cô.

Duy chỉ có đối với Mặc Khiếu Long, cô đối xử không giống với.

"Em biết anh đang giận em, nhưng là, em chỉ nói một mặt xấu nhất cho cô gái kia nghe, chúng ta đều là người lớn, em nghĩ anh cũng không hy vong hôn nhân trong tương lai lại đi xuống ở bóng mờ này!"

"Cô nói cho em ấy nghe chỉ là mộng tưởng của riêng cha tôi mà thôi, không liên quan gì đến tối cả."

"Em làm sao mà biết? Em cho là anh cũng nghĩ như thế." Tạ Linh Ngạn hô to oan uổng."Khiếu Long, cô gái giống như Bùi Mã Lâm có gì tốt chứ? Bình bình đạm đạm giống chén nước sôi để nguội, căn bản không có cách nào mang lại thú vui cuộc sống cho anh."

Mặc Khiếu Long lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn cô một chút. Chuyện này không liên quan gì đến cô!

"Khiếu Long, anh cần là em, em có thể giúp cho sự nghiệp của anh tăng lên, em không để ý đến việc sáp nhập sở luật sư vào Ngự Lũ, điều quan trọng nhất là, em yêu anh." Tạ Linh Ngạn không sợ hãi chút nào tiếp tục tỏ tình, cũng lớn mật đi đến gàn bàn công tác của anh, cởi cúc áo sơ mi, dựa sát vào lồng ngực của anh.

Nhìn thấy bộ ngực sữa và cơ thể hơi lộ ra, cảm nhận được phản ứng đang chầm chậm chạy xuống bộ phận nhạy cảm ở bụng dưới, Mặc Khiếu Long chỉ lộ ra ánh mắt rét lạnh trừng mắt nhìn cô. Cô thật sự rất đáng thương...

"Khiếu Long..." Tạ Linh Ngạn bị ánh mắt kia làm cho giật mình, bỗng nhiên có một cảm giác cực kỳ xấu hổ truyền đến.

Chậm rãi cài lại cúc áo sơ mi, cô khổ sở nhìn anh.

"Khiếu Long, ôm em một cái, cảm nhận nhiệt độ của em."

Mặc Khiếu Long cảm giác được những giọt nước mắt ấm áp xuyên thấu qua áo sơ mi, tiếp xúc đến da thịt.

"Linh Ngạn..." Mặc Khiếu Long cuối cùng cũng bị một lòng cuồng dại của cô làm cho cảm động, thở dài."Linh Ngạn, thật sự cảm ơn vì tất cả, nhưng là, anh không có cách nào ôm một người phụ nữ mà anh không yêu."

"Em chỉ muốn một cái ôm an ủi thôi."

"Thật xin lỗi, cho dù có ôm em, nhưng trong đầu anh chỉ có hình bóng của người con gái khác, điều này chẳng có ý nghĩa gì cả!"

"Em... Em biết..." Tạ Linh Ngạn chậm rãi ngả đầu vào trước ngực của Mặc Khiếu Long, hít lấy một hơi cuối cùng trên người anh.

Cảm giác đau đớn khi thất tình, cuối cùng hôm nay cô đã thật sự thấu hiểu.

Ầm!

Một tiếng mở cửa rất lớn vang lên.

"Anh trai!"

Ngay sau đó là một tiếng kêu to đầy vui mưng, sau khi một cô gái kéo lấy một cô gái khác xông tới.

Đột nhiên, toàn bộ thế giới đều lặng im!

Mặc Linh Lung hận chết  chính mình tại sao lại muốn nhanh chóng gặp anh trai trước kéo Bùi Mã Lâm đến công ty tìm anh trai, ban đêm đến nhà tìm anh ấy cho anh ấy một kinh hỉ không phải sao?

Lần này thì tốt rồi! Giờ "kinh hỉ" đổi lại thành hai người bọn họ, hình ảnh trước mắt này giờ để cho cô làm người hòa giải cũng khó khăn.

"Ha ha ha... Thật là trùng hợp, tất cả mọi người đều ở đây à."

Trên mặt Mặc Linh Lung che đầy vạch đen, đành phải làm thằng hề hóa giải tình cảnh này.

"Thật xin lỗi, mời cô rời khỏi người bạn trai tôi!"

Mặc Linh Lung không nghĩ tới hình ảnh mà chính mình lo lắng cũng chưa từng xuất hiện.

Bùi Mã Lâm không chỉ có không bởi vì động tác thân mật kia mà chạy mất dép, ngược lại còn đi về phía sau bàn làm việc, ra lệnh cho Tạ Linh Ngạn đang làm động tác ái muội.

Tạ Linh Ngạn kinh hãi thở gấp nói.

Ba người đồng thời bị lời nói của Bùi Mã Lâm làm giật mình.

"Tôi nói, Mặc Khiếu Long là bạn trai của tôi, xin cô đừng đến làm phiền anh ấy nữa." Bùi Mã Lâm lấy dũng khí nói lại một lần nữa cho Tạ Linh Ngạn nghe.

Cô nguyện ý đánh cược một lần.

"Ồ? Có phải cô uống nhầm thuốc à, chính mình tự phong mình làm bạn gái của người khác?" Tạ Linh Ngạn cố ý dựa sát vào người Mặc Khiếu Long, phát hiện anh cũng không có đầy mình ra — dường như là bị dọa cho ngốc.

Người đàn ông này... Được rồi, coi như là quà tặng trước khi chia tay của cô đi! Giúp anh một tay.

"Tôi không có uống nhầm thuốc, tôi, tôi... Tôi thích Mặc Khiếu Long, mời cô rời đi anh ấy." Bùi Mã Lâm dũng cảm nói lại một lần.

Anh nói muốn níu kéo lại anh, chỉ có thể dựa vào sự chủ động của chính cô.

Hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, có thể nói chuyện cho rõ ràng đi.

"Cô thích anh ấy, vậy anh ấy thích cô sao? Anh ấy có nói qua cô là bạn gái của anh ấy sao? Thật là buồn cười!" Nhìn Mặc Khiếu Long vẫn ngồi một bên cố gắng mím môi nhịn cười thành tiếng, Tạ Linh Ngạn càng nói càng khó nghe.

Vẻ mặt của anh, đã nói rõ tất cả, anh thật sự rất vui khi nghe được lời nói của Bùi Mã Lâm, mà cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn cô.

Một bên, Bùi Mã Lâm ủy khuất nhìn người đàn ông vẫn tiếp tục giữ im lặng, dũng khi của cô dần dần bị dao động.

Vì sao anh lại không nói giúp cô?

"Anh... Lúc trước anh ấy có nói qua, nhưng là tôi không tin anh ấy... Thật xin lỗi, tôi nói xong rồi, tạm biệt!"

Thật khó chịu... Khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu ôm một người con gái khác.

"Anh trai!" Mặc Linh Lung quát to một tiếng. Tại sao cô lại có thể có một người anh trai ngu ngốc như vậy chứ?!

Mặc Khiếu Long đáng chết thế nhưng lại dám nhìn hai người con gái chiến tranh giống như đang xem tivi như thế!

Bùi Mã Lâm lắc đầu cười khổ đối với Mặc Linh Lung, quay người muốn rời khỏi.

Thích thì thích, không thích cũng không cần, làm rõ ràng ọi chuyện, đấy chính là mục đích cô đến nơi này, hiện tại không phải kết quả đã rất rõ ràng rồi không phải sao?

"Chờ một chút!" Ngay lúc cô thực sự đi ra cửa, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng.

Bùi Mã Lâm cố ngăn lại giọt nước mắt quay đầu lại, nhìn người đàn ông vừa gọi cô.

"Em thật sự đã nói xong rồi sao? Vì sao em không hỏi rõ ràng quan hệ của hai bọn anh là gì?" Mặc Khiếu Long kéo người ngoài cuộc là Tạ Linh Ngạn từ trên người anh ra, hỏi.

"Em..." Có có tư cách gì để hỏi chứ? Ngay cả thừa nhận thân phận bạn gái của cô anh cũng không nguyện ý.

"Không phải em đến hỏi anh có thích em hay không sao? Hỏi đi! Lấy ra dũng khí cùng quyết đoán của em năm đó khi tranh thủ vải ấy, hỏi đi!" Ánh mắt của Mặc Khiếu Long khóa chặt trên người cô, chậm rãi đi về phía cô."Chỉ cần em hỏi, anh chắc chắn sẽ cho em một đáp án rõ rang, tất cả mọi người ở đấy, để cho mọi người cũng nhau nghe cho rõ."

"Hỏi mau đi! Chị Bùi." Mặc Linh Lung cũng ở một bên cổ động.

Trong lúc lơ đãng, Bùi Mã Lâm nhìn thấy Tạ Linh Ngạn lẽn lút lau nước mắt, đáp án đã quá rõ ràng rồi, Mặc Khiếu Long từ chối cô ấy.

Nhỡ may, khi Mặc Khiếu Long công khai đáp án làm cho Tạ Linh Ngạn chịu nhục, như vậy thân là người phụ nữ mạnh mẽ như cô làm sao mà chịu nổi?

"Em không hỏi." Bùi Mã lâm bỗng nhiên kiên định lắc đầu."Em nghĩ kỹ rồi, mặc kệ đáp án là cái gì cũng sẽ làm tổn thương một trong hai người con gái, em không hỏi."

"A?" Anh em nhà họ Mặc đều bị quyết định của cô làm cho trợn tròn mắt.

"Vậy thì để tôi đến nói đi!" Tạ Linh Ngạn lên tiếng thay Mặc Khiếu Long.

Một câu nói đấy của Bùi Mã Lâm, để cho cô nhận thua, cô biết cô ấy nhìn thấy cô rơi nước mắt.

"Chào cô, tôi là Tạ Linh Ngạn, là luật sư của Ngự Lũ, chỉ đơn giản là một nhà cố vấn pháp luật, từ đầu đến cuối không có danh phận gì liên quan đến anh ấy. Nhà thiết kế Bùi, tổng giám đốc Mặc thực sự rất yêu cô, tôi chúc phúc cho hai người." Tạ Linh Ngạn giơ tay lên, chân thành nắm tay cô gái ngốc nghếch này! Đơn thuận, thiện lương đến mức làm cho người khác phải động lòng, nhớ may cô dùng khổ nhục kế, tùy tiện rơi vài giọt nước mắt, như vậy chẳng phải cô bị lừa rồi sao?

Được rồi, phản ứng của Mặc Khiếu Long đã làm cho cô hết hy vọng, anh vốn không quan tâm đến cô công khai làm tổn thương trái tim của cô.

Người đàn ông như thế này... Cô cũng không cần đến.

"Cám ơn em, Linh Ngạn."

Đây là lần đầu tiên Mặc Khiếu Long chủ động cầm chặt tay của cô, đối với việc cô hiểu biết tình cảnh gật đầu khẳng định."Anh thực sự rất cảm ơn tình cảm em nỗ lực dành cho anh, nhưng đáng tiếc là tình cảm của anh đã sơm dành hết cho em ấy, Bùi Mã Lâm."

"Khiếu Long..." Tạ Linh Ngạn gần như tan nát cõi lòng kêu.

Hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh ôn nhu, dịu dàng nhìn cô như thế này, nhưng cũng lạnh lùng, tàn nhẫn chặt đứt một chút mơ mộng còn sót lại của cô.

"Chị Linh Ngạn, em cùng chị đi uống cà phê có được không?" Mặc Linh Lung đứng ở một bên cũng rất cảm động, cảm thấy chình mình cũng không còn chán ghét cô nữa.

"Cám ơn em..." Tạ Linh Ngạn cầm lấy áo khoác và túi sách tay ở trên ghế salon, ngẩng đầu lên lặng lẽ rời đi, Măc Linh Lung theo sát phía sau làm một động tác thắng lợi đối với Bùi Mã Lâm, cũng đi ra ngoài.

Lập tức, mọi người đều đi hết, toàn bộ văn phòng chìm vào yên tĩnh cùng hòa bình.

"Cô gái ngu ngốc, anh không nghĩ đến em sẽ trở nên dũng cảm như vậy đâu." Mặc Khiếu Long đi về phía cô, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt một mảnh thâm tình.

"Em cũng không biết nữa." Bùi Mã Lâm đỏ mặt thành thật nói ra. Hôm nay, cô mới biết được tình yêu làm cho một người trở nên dũng cảm.

"Vừa rồi, em nói em thích anh?" Anh thân thiết tựa vào người cô vui sướng hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô công khai thừa nhận tình cảm của cô dành cho anh.

"Ừm... Anh nghe được." Chán ghét! Anh cười thật sự tà ác.

"Không nghi ngờ động cơ anh theo đuổi em nữa à?" Nhìn cô xấu hổ thật đáng yêu. Mặc Khiếu Long cười liếc nhìn cô.

"Cuộc sống dù sao cũng phải mạo hiểm không phải sao?" Bùi Mã Lâm xinh xắn cười nói.

"Nghe cho kỹ đây!" Anh thu hồi vẻ mặt cười đùa, nghiêm túc nói: "Ngự Lũ không cần đến sự giúp đỡ từ danh tiếng của em, tương lại anh cũng sẽ không can thiệp vào công tác của rm, em phải tin tưởng anh."

"Em biết." Cô cũng thận trọng trả lời.

Cô thận trọng làm cho anh hài lòng, cái tay ôm cô cũng bắt đầu không an phận.

"Thật vui mừng khi em đã khôi phục lại sự thông minh trước kia, biết không? Muốn theo đuổi em cần phải có sức khỏe thật tốt, sức chịu đựng cùng kiên định cũng phải cao, nếu không, chỉ có thể bị thương nặng, còn có thể bị nội thương." Hai tay của anh vòng ôm lấy em của cô cưng chiều, hơi hơi oán giận.

"Có ý tứ gì?" Bùi Mã Lâm nhíu nhíu mày.

"Không phải tất cả người đàn ông nào cũng có thể phong độ như anh, quen biết nhau gần hai tháng, ngay cả ba tấc cũng không đụng đến."

"Anh thật sắc..." Anh mập mờ ám chỉ, làm cho cô nghĩ đến kích tình trong văn phòng của cô ngày hôm đó, lập trước khuôn mặt của cô đỏ ửng lên đến mức không thể đỏ hơn được nữa.

"Anh không có sắc một chút nào. Đúng, thật kỳ quái, anh nhớ là anh chưa từng cầu hôn em bao giờ, vậy tại sao em vẫn luôn tính toán chi li sau này kết hôn phải làm như thế nào là sao?"

"Mặc Khiếu Long!" Anh cũng dám giễu cợt cô! Bùi Mã Lâm giả vờ tức giận đẩy anh đang ôm ấp ra.

"Em lại gọi sai rồi, Lâm Lâm "

"Em không có hứng thú làm cho chính mình phải buồn nôn, em đi đây." Lần này, cô sẽ không dễ dàng buông tha anh như vậy đâu nhé!

"Đừng đi!" Mặc Khiếu Long vội vàng kéo Bùi Mã Lâm lại, trực tiếp kéo vào trong ngực."Em có biết anh chờ đợi giờ phút này bao lâu rồi không?"

"Em làm sao mà biết..." Thực ra, cô cũng có cảm giác chờ đợi thật lâu.

"Em còn thiếu nợ anh một lần chủ động hôn."

"Em để cho anh hôn em là được." Mặt của cô sắp bốc cháy rồi.

"Không được, em phải thể hiện ra thành ý của mình chứ."

"Ừm... Được rồi! Anh nhắm mắt lại trước đi."

"Được..."

Mặc Khiếu Long  chờ đợi thật lâu, không cảm thấy được một chút nhiệt độ nào trên môi, anh mở to mắt, nghi ngờ nhìn cô.

"Em không biết cách hôn!" Bùi Mã Lâm ấp úng thành thật nói.

"Ông trời ơi!" Anh giật mình khinh thường nhìn."Được rồi, lần này anh dãy dỗ em thật tốt trước."

"Cám ơn anh..." Bùi Mã Lâm nhắm mắt lại, lòng tràn đầy vui vẻ tự động đưa lên môi thơm, mặc cho bờ môi của anh nhẹ nhàng bao trùm.

Mặc Khiếu Long căn bản không có phát giác, lần này vẫn là anh chủ động.

Bầu trời đêm cuối mùa xuân, ánh sao lốm đốm đầy trời.

Trong hoa viên của biệt thự nhà họ Mặc, vừa mới hoàn thành nghi thức của một buổi lễ kết hôn thật hoành tráng, linh đình.

"Vì sao tôi lại phải nhất định đến tham gia buổi hôn lễ này chứ?"

"Bời vì chú rể là khách hàng lớn nhất của cậu."

Nhìn cặp vợ chồng mới cưới tay trong tay rời khỏi hội trường đi hưởng tuần trăng mật, trước đài phun nước hai người đàn ông bắt đầu cuộc trò chuyện kiểu này  .

"Anh ta cũng là tình địch của tôi." Ngô Tử Kình uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, hô lên không công bằng.

"Tổng giám đốc Ngô, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho việc kinh doanh trong tương lai, hiện tại tốt nhất không nên dừng từ này để nói người ta nữa."

"Tôi không cam lòng mà!"

"Có gì mà không cam lòng chứ? Người Tiểu Lâm thích chính là anh ta, cậu chưa từng nghe qua câu tình yêu có thể chiến thắng hết cả sao? Tiểu Lâm không yêu cậu, mọi thứ không còn gì để bàn nữa."

"Ô..." Một câu nói đập tan Ngô Tử Kình, tuy nhiên đến bây giờ, anh vẫn không hiểu rõ tại sao Tiểu Lâm lại không yêu anh.

"Bùi Cự Mông."

Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì bị một cô gái tóc ngắn làm gián đoạn.

"Có chuyện gì?" Bùi Cự Mông xoay người ra vẻ lạnh lùng đáp.

"Tôi muốn kết hôn." Mặc Linh Lung mở miệng trực tiếp nói ra một câu như vậy.

Bùi Cự Mông cười nhẹ, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Thật xin lỗi, Mặc tiểu thư, chúng ta ước định là đợi đến khi em mở được 200 nhà đại lý, cửa hàng thì sẽ kết hôn, hiện tại mới chỉ có 5 cửa hàng, không được."

"Bùi Cự Mong!" Tức chết cô! "Tại sao anh lại có thể làm tổn hại lòng tự trọng của một cô gái như thế này chứ?!"

"Thật xin lỗi, tôi đói bụng. Tử Kình, chúng ta đi ăn một chút gì đi." Người đàn ông kiêu ngạo cũng không thèm để ý đến cô đang gào thét, lôi kéo Ngô Tử Kinh đang trợn mắt há mồm rời đi.

"Bùi Cự Mông!" Mặc Linh Lung bị bỏ rơi đứng nguyên tại chỗ tức giận giậm chân.

Quá đáng, thật sự quá đáng!

Hãy nhìn cho thật tốt, cô nhất định sẽ bắt anh ngoan ngoan đến nhà cầu hôn cô ——

Phải quỳ xuống cầu xin cô gả cho anh!

Trên máy bay đi đến Na Uy.

Một đôi vợ chồng mới cưới, từ khi đăng ký đên giờ, hai tay vẫn luôn nắm chặt lấy nhau, thình thoảng ân ái quay sang nhìn nhau.

"Anh có một món quà muốn tặng cho em." Dùng qua điểm tâm, Mặc Khiếu Long hôn lên bàn tay nhỏ bé của vợ mới cưới, nói.

"Anh đã đưa cho em rất nhiều thứ rồi." Bùi Mã Lâm ngọt ngào cười nói.

"Cái này không giống với, em mở ra nhìn xem đi."

"Thứ gì mà bí mật như vậy..." Bùi Mã Lâm không thể tin được vào những gì do chính mắt mình nhìn."Đây là giấy tờ sang tên của Ngự Lũ! Anh thật sự muốn tặng Ngự Lũ cho em? Đây là công ty do một tay anh chèo chống, gây dựng nên!"

"Em còn quan trọng hơn nó rất nhiều."

"Cái này... Ha ha ha..." Bùi Mã Lam đột nhiên mở miệng cười to.

"Em làm sao thế? Có chuyện gì mà cười to như vậy?"

"Đây là món quà mà em tặng cho anh, anh mở ra nhìn thử xem." Cô lấy một phong thư nhỏ từ trong bóp da ra.

"Trời ạ! Chẳng lẽ em..."

Mặc Khiếu Long bật cười mở ra phong thư, bên trong quả nhiên đúng như anh dự đoán, là giấy tờ quyền sở hữu của công ty thiết kế Mã Lâm, phía trên trên người phụ trách đã đổi thành ba chữ Mặc Khiếu Long.

"Em!"

"Dù sao anh đều đưa nhân viên của em đến Hawaii hết rồi, nhân viên đều bị anh thu mua,xem ra sau này có lẽ bọn họ sẽ chỉ nghe lời anh nói thôi, công ty dứt khoát để cho anh quản lý là được rồi!"

"Ha ha ha... Có lẽ chúng ta nên dứt khoát bỏ chạy một hồi, ném công ty cho cha cùng tiểu Lung quản lý, trừng phạt bọn họ một chút, ai bảo bọn họ làm cho chúng ta phải chịu nhiều đau khổ như vậy."

"Nghe có vẻ như đây là một đề nghị không tồi." Bùi Mã Lâm gật đầu cười.

Làm cả buổi, cuối cùng cô mới phát hiện ra cha chồng mình căn bản chính là một lão ngoan đồng, rõ ràng rất thương yêu con cái, lại thích đưa ra một số đề nghị mang tích chất phá hư làm cho người ta người ngã ngữa đổ.

Tiểu Lung càng thảm hại hơn, nghe nói cha chồng còn quyết định lấy thân phận của một người cha làm chủ, gả em ấy cho một người xa lạ.

"Anh yêu em, Mặc phu nhân." Không để ý tới bốn phía còn có thật nhiều người đang nhìn, chú rể bắt đầu nhiệt tình hôn lấy cô dâu.

"Cám ơn anh đã yêu, Mặc tiên sinh." Đáp lại nụ hôn của ông xã, Bùi Mã Lâm quyết đinh dùng tấm thảm che hai người lại, ngón tay nhỏ to gan đặt lên trên bộ phận nhạy cảm của anh.

Ám chỉ cùng cổ vũ, ẩn ý thật rõ ràng.

Dưới tấm thảm, Mắc Khiếu Long cười nhìn bà xã đột nhiên trở nên mở ra, phát hiện dục võng của mình đã hừng hực vươn lên, anh không quan tâm hiện tại có phải đang ở trên máy bay hay không, cả người giống như một con sói hung ác lao vào...

"Cô gái xấu xa này! Xem anh trừng trị em như thế nào..."

Ở bên trong khoang hạng nhất đã bị tắt đèn, hai vợ chồng bây giờ mới bắt đầu một cuộc hành trình đầy cuồng nhiệt của bọn họ.

---- Hoàn ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện