Tống Hồ Nhập Lang Khẩu
Chương 1
“Ca…”
Đáng tiếc Kim Hồ cũng không nghe hắn nói nhiều, trực tiếp ném hắn vào phòng.
“Hừ, đừng tưởng như vậy là có thể nhốt được đệ!” Mắt to liếc xung quanh, Kim Cát cười giảo hoạt, đẩy tủ quần áo ra, trộm theo đường hầm đã đào từ trước đi ra ngoài.
Khi Hồ tộc cùng Lang tộc đại chiến, thân là tiểu vương tử của Hồ tộc, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?
Hắn quyết định, phải đi ám sát Lang Vương, chỉ cần Lang Vương chết, đàn lang vô chủ, tự nhiên sẽ không đánh được.
****
Đêm đen gió lớn, vốn là đêm giết người.
Kim Cát một thân hắc y lặng lẽ xuất hiện trong đại bản doanh của Lang tộc, bản thân không có kinh nghiệm, hắn đương nhiên không dám trắng trợn ám sát Lang Vương.
Nhưng mấy doanh trướng trước mắt này, đến tột cùng cái nào mới là của Lang Vương?
“Ân… A… Nga…”
Gió đêm đưa đến một loạt tiếng rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt tim đập, làm cho người chưa trải đời như Kim Cát lập tức đỏ mặt, đang chuẩn bị rời đi.
“Vương… Vương… Ta còn muốn…” Giọng nữ quyến rũ làm cho Kim Cát dừng bước.
Lấy ra chủy thủ đã sớm chuẩn bị tốt trong ngực, nhẹ nhàng rạch doanh trướng, chỉ thấy một nam một nữ đang ở trên giường mây mưa, hắn không khỏi âm thầm vui mừng vận khí thật tốt.
Hàn quang chợt lóe, tay hắn cầm chủy thủ lao vào.
“Lang Vương, để mạng lại!”
Lang Vương cười lạnh một tiếng, đẩy nữ tử trong lòng ra, một cước đá vào lưng Kim Cát.
Kim Cát bị đau, tay cầm chủy thủ cũng lỏng rồi bỏ ra, mặt nhăn mày nhíu, ôm thắt lưng rên rỉ một tiếng.
“A…” Nữ tử trên giường thét chói tai, ôm mặt liền xông ra ngoài.
Lang Vương không nói gì, tiến lên kéo Kim Cát đang té trên mặt đất vào ngực, nâng cằm hắn lên, mắt trái màu vàng cùng mắt phải màu bạc đột nhiên phát ra ánh sáng kinh diễm.
Trong nháy mắt, Kim Cát bị đôi con ngươi như vậy mê hoặc, ngơ ngác ──
Lang Vương thấy hắn không giãy giụa, cười hôn lên mặt hắn một cái: “Hồ tộc phái cưng đến ám sát ta? Thực mất hứng, cưng nói cưng dọa làm cho nữ nhân của ta chạy mất, nên làm cái gì bây giờ?”
“Anh hùng có thể chết không thể nhục, muốn giết muốn chém thế nào cũng được!” Cố lấy quai hàm, Kim Cát xoay đầu đi, không muốn bị người sỗ sàng.
“Giết cưng? Mỹ nhân như cưng, ta sao nỡ giết? Hay là làm ấm giường cho ta đi!” Thuận thế áp đảo Kim Cát ở trên giường, giở trò.
“Hỗn đản… Mau, mau thả ta ra!” Khẩu không trạch ngôn (nói không lựa lời), Kim Cát mẫn cảm bị làm cho thở gấp liên tục.
Không biết khi nào, y phục dạ hành màu đen của hắn đã bị lột đến lưng, lộ ra làn da trắng nõn cùng nhũ tiêm đỏ hồng của hắn, Lang Vương yêu thích liên tục sờ soạng, cúi đầu cắn lên hai điểm kia, nhẹ nhàng mút vào.
Thật khó chịu… Ngực giống như bị lửa đốt…
Mái tóc đen dài của Lang Vương quét lên người hắn, buồn buồn, lại không có sức đi nắm.
“A…” Ý thức được trong miệng mình lại phát ra tiếng kêu yêu kiều như nữ tử, Kim Cát quá sợ hãi bắt đầu liều mạng giãy giụa.
Lang Vương tức giận nhíu mày, nâng cằm hắn lên, trực tiếp hôn.
Hắn cảm thấy mình sắp chết, vội mở miệng thở, liền đưa đến một chuỗi lại một chuỗi lang hôn, Lang Vương như muốn ăn hắn, không ngừng mút vào chất lỏng trong miệng hắn.
“Nhóc con ngu ngốc, dùng cái mũi thở.” Bị cái ngốc của hắn chọc cười, Lang Vương bật cười.
“Ngô… Ngô…” Dùng sức vuốt lên tấm lưng rộng lớn của Lang Vương, Kim Cát đáng thương nhỏ bé yếu ớt bị gắt gao đặt ở phía dưới không thể động đậy.
“Vật nhỏ, đừng lộn xộn nga.” Cố ý chọc hắn, hai tròng mắt vàng bạc bị dục vọng hoàn toàn xâm chiếm.
Cảm giác có một vật nóng chảy đâm vào đùi mình, hắn không rõ liền với xuống, vươn tay lần xuống sờ sờ.
“Trời ạ…”
Lúc sờ lên, hắn mới biết được đó là cái gì, bị dọa liền rút tay về, lại bắt đầu giãy giụa.
“Vật nhỏ, bảo bối của ta rất là thích cưng, nhìn thấy không, cứng như vậy.” Cầm tay hắn lên đưa về phân thân của mình ấn xuống, Lang Vương cười vô cùng gian trá.
Hắn muốn lấy ra, nhưng khí lực không lớn như Lang Vương, vật cứng trong tay còn nhảy không ngừng.
“Lang Vương đại nhân, là ta không đúng, không nên tới ám sát ngươi, ngươi tha ta được không?” Biết tránh không thoát, hắn đổi lại dùng cách hoãn binh.
“Tiểu hồ ly giảo hoạt, đừng hy vọng ta sẽ buông tha cưng.” Lang Vương cất tiếng cười to, lột quần dài của hắn xuống.
Nửa người dưới của Kim Cát lập tức lộ trong không khí, cặp đùi thon dài bóng loáng như ngọc, phân thân thanh tú giấu trong lớp lông màu hồng không chịu thò đầu ra.
“Thật đáng yêu, ngay cả nơi này cũng là màu hồng!”
Tiện tay đùa bỡn hồng mao, bàn tay của Lang Vương cũng không rảnh rỗi, khi nặng khi nhẹ âu yếm lưng của hắn.
Đáng tiếc Kim Hồ cũng không nghe hắn nói nhiều, trực tiếp ném hắn vào phòng.
“Hừ, đừng tưởng như vậy là có thể nhốt được đệ!” Mắt to liếc xung quanh, Kim Cát cười giảo hoạt, đẩy tủ quần áo ra, trộm theo đường hầm đã đào từ trước đi ra ngoài.
Khi Hồ tộc cùng Lang tộc đại chiến, thân là tiểu vương tử của Hồ tộc, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?
Hắn quyết định, phải đi ám sát Lang Vương, chỉ cần Lang Vương chết, đàn lang vô chủ, tự nhiên sẽ không đánh được.
****
Đêm đen gió lớn, vốn là đêm giết người.
Kim Cát một thân hắc y lặng lẽ xuất hiện trong đại bản doanh của Lang tộc, bản thân không có kinh nghiệm, hắn đương nhiên không dám trắng trợn ám sát Lang Vương.
Nhưng mấy doanh trướng trước mắt này, đến tột cùng cái nào mới là của Lang Vương?
“Ân… A… Nga…”
Gió đêm đưa đến một loạt tiếng rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt tim đập, làm cho người chưa trải đời như Kim Cát lập tức đỏ mặt, đang chuẩn bị rời đi.
“Vương… Vương… Ta còn muốn…” Giọng nữ quyến rũ làm cho Kim Cát dừng bước.
Lấy ra chủy thủ đã sớm chuẩn bị tốt trong ngực, nhẹ nhàng rạch doanh trướng, chỉ thấy một nam một nữ đang ở trên giường mây mưa, hắn không khỏi âm thầm vui mừng vận khí thật tốt.
Hàn quang chợt lóe, tay hắn cầm chủy thủ lao vào.
“Lang Vương, để mạng lại!”
Lang Vương cười lạnh một tiếng, đẩy nữ tử trong lòng ra, một cước đá vào lưng Kim Cát.
Kim Cát bị đau, tay cầm chủy thủ cũng lỏng rồi bỏ ra, mặt nhăn mày nhíu, ôm thắt lưng rên rỉ một tiếng.
“A…” Nữ tử trên giường thét chói tai, ôm mặt liền xông ra ngoài.
Lang Vương không nói gì, tiến lên kéo Kim Cát đang té trên mặt đất vào ngực, nâng cằm hắn lên, mắt trái màu vàng cùng mắt phải màu bạc đột nhiên phát ra ánh sáng kinh diễm.
Trong nháy mắt, Kim Cát bị đôi con ngươi như vậy mê hoặc, ngơ ngác ──
Lang Vương thấy hắn không giãy giụa, cười hôn lên mặt hắn một cái: “Hồ tộc phái cưng đến ám sát ta? Thực mất hứng, cưng nói cưng dọa làm cho nữ nhân của ta chạy mất, nên làm cái gì bây giờ?”
“Anh hùng có thể chết không thể nhục, muốn giết muốn chém thế nào cũng được!” Cố lấy quai hàm, Kim Cát xoay đầu đi, không muốn bị người sỗ sàng.
“Giết cưng? Mỹ nhân như cưng, ta sao nỡ giết? Hay là làm ấm giường cho ta đi!” Thuận thế áp đảo Kim Cát ở trên giường, giở trò.
“Hỗn đản… Mau, mau thả ta ra!” Khẩu không trạch ngôn (nói không lựa lời), Kim Cát mẫn cảm bị làm cho thở gấp liên tục.
Không biết khi nào, y phục dạ hành màu đen của hắn đã bị lột đến lưng, lộ ra làn da trắng nõn cùng nhũ tiêm đỏ hồng của hắn, Lang Vương yêu thích liên tục sờ soạng, cúi đầu cắn lên hai điểm kia, nhẹ nhàng mút vào.
Thật khó chịu… Ngực giống như bị lửa đốt…
Mái tóc đen dài của Lang Vương quét lên người hắn, buồn buồn, lại không có sức đi nắm.
“A…” Ý thức được trong miệng mình lại phát ra tiếng kêu yêu kiều như nữ tử, Kim Cát quá sợ hãi bắt đầu liều mạng giãy giụa.
Lang Vương tức giận nhíu mày, nâng cằm hắn lên, trực tiếp hôn.
Hắn cảm thấy mình sắp chết, vội mở miệng thở, liền đưa đến một chuỗi lại một chuỗi lang hôn, Lang Vương như muốn ăn hắn, không ngừng mút vào chất lỏng trong miệng hắn.
“Nhóc con ngu ngốc, dùng cái mũi thở.” Bị cái ngốc của hắn chọc cười, Lang Vương bật cười.
“Ngô… Ngô…” Dùng sức vuốt lên tấm lưng rộng lớn của Lang Vương, Kim Cát đáng thương nhỏ bé yếu ớt bị gắt gao đặt ở phía dưới không thể động đậy.
“Vật nhỏ, đừng lộn xộn nga.” Cố ý chọc hắn, hai tròng mắt vàng bạc bị dục vọng hoàn toàn xâm chiếm.
Cảm giác có một vật nóng chảy đâm vào đùi mình, hắn không rõ liền với xuống, vươn tay lần xuống sờ sờ.
“Trời ạ…”
Lúc sờ lên, hắn mới biết được đó là cái gì, bị dọa liền rút tay về, lại bắt đầu giãy giụa.
“Vật nhỏ, bảo bối của ta rất là thích cưng, nhìn thấy không, cứng như vậy.” Cầm tay hắn lên đưa về phân thân của mình ấn xuống, Lang Vương cười vô cùng gian trá.
Hắn muốn lấy ra, nhưng khí lực không lớn như Lang Vương, vật cứng trong tay còn nhảy không ngừng.
“Lang Vương đại nhân, là ta không đúng, không nên tới ám sát ngươi, ngươi tha ta được không?” Biết tránh không thoát, hắn đổi lại dùng cách hoãn binh.
“Tiểu hồ ly giảo hoạt, đừng hy vọng ta sẽ buông tha cưng.” Lang Vương cất tiếng cười to, lột quần dài của hắn xuống.
Nửa người dưới của Kim Cát lập tức lộ trong không khí, cặp đùi thon dài bóng loáng như ngọc, phân thân thanh tú giấu trong lớp lông màu hồng không chịu thò đầu ra.
“Thật đáng yêu, ngay cả nơi này cũng là màu hồng!”
Tiện tay đùa bỡn hồng mao, bàn tay của Lang Vương cũng không rảnh rỗi, khi nặng khi nhẹ âu yếm lưng của hắn.
Bình luận truyện