Tống Hồ Nhập Lang Khẩu
Chương 24
Kim Cát không khỏi hoài nghi việc nàng trộm mị hương, dù sao có thể từ tay tộc trưởng trộm đi thế trọng yếu vật, cũng không phải Hồ tộc bình thường có thể làm được.
“Ta... Ta hình như gặp qua mị hương, nhưng lại không nhớ không rõ rồi... Tiểu Cát, ngươi phải tin tưởng ta, không phải ta làm, ta không có giết người, thật sự không có giết người!” Tiểu Tinh khóc nấc lên, gắt gao bắt lấy tay Kim Cát, mặt đầy nước mắt.
“Ca, Tiểu Tinh sẽ không là...” Trong lòng có loại dự cảm bất hảo, Kim Cát nhìn về phía Kim Hồ.
“Chẳng lẽ là ‘đoạt hồn đại pháp’ thất truyền đã lâu?!” Kim Hồ kinh ngạc há miệng, nhìn Tiểu Tinh nhỏ nhắn xinh xắn, nói không ra lời.
“Đoạt hồn đại pháp? Sao ta chưa bao giờ nghe nói qua Hồ tộc có pháp thuật này?” Lang Vương cảm thấy khó tin.
“Loại này pháp thuật thất truyền mấy trăm năm rồi, pháp này quá mức âm tàn, yêu hồ sáng tạo pháp này sớm bị phong ấn, chẳng lẽ nói yêu hồ phá phong ấn trốn thoát?” Kim Hồ vẻ mặt khiếp sợ.
“Ca, việc này phiền toái rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng.
“Đã như vậy, đem nàng giam lại đi, rồi ta bàn bạc kế sách.” Lang Vương vuốt cằm, đánh giá Tiểu Tinh.
“Chỉ có thể làm như vậy thôi, Tiểu Tinh, ủy khuất ngươi một lúc vậy.” Kim Hồ gật đầu.
“Tiểu Tinh...” Kim Cát lưu luyến không rời nhìn Tiểu Tinh, chậm rãi bắt được tay nàng, nghĩ muốn an ủi nàng một phen.
Đột nhiên, Tiểu Tinh nguyên bản cúi đầu im lặng, đột nhiên ngẩng lên, một đôi mắt vốn màu tuyết trắng lại bắn ra quang mang đỏ thẫm như máu, lộ ra móng vuốt sắc bén, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lao tới chỗ Kim Cát.
“Đệ đệ, mau tránh ra!” Kim Hồ trong chớp mắt xông lên tính nắm tay Kim Cát, đã bị Lang Vương đoạt trước.
“...”
“Không biết sống chết!” Hắc Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, đem Kim Cát ôm vào trong lòng, trực tiếp đánh xỉu Tiểu Tinh.
Mặc dù Kim Cát không có nguy hiểm nhưng tay Hắc Trạch lại bị thương một vệt dài, máu đỏ tươi tích tích nhỏ xuống, phi thường chói mắt.
“Trạch, ngươi không sao chứ?” Vứt bỏ hết thảy, Kim Cát trong đầu tràn đầy thân ảnh Hắc Trạch, nhớ tới một màn kinh hiểm vừa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Bổn vương không có việc gì, nhưng ta không cho phép cưng gần nàng nữa!” Tùy tiện dùng pháp lực xóa đi vết máu, Hắc Trạch kéo hắn ra xa Tiểu Tinh.
“Ưm, Tiểu Tinh như thế nào lại biến như vậy...” Đau lòng vô cùng vuốt bàn tay to bị thương của Hắc Trạch, ánh mắt nhìn Tiểu Tinh phức tạp vô cùng.
“Tốt lắm, nàng vốn là một phần tử nguy hiểm, bổn vương không hy vọng cưng bị thương, hiểu chưa?”
Nhìn Tiểu Tinh bị người mang đi, Kim Cát giật giật miệng, nhưng không có lên tiếng phản đối, dù sao đây là biện pháp tốt nhất trước mắt.
** ** **
Đêm đến, Kim Cát lật qua lật lại, tư tiền tưởng hậu (triềm miên suy nghĩ), như thế nào cũng ngủ không được.
“Trạch...”
“Như thế nào? Còn đang suy nghĩ sự tình hồi sáng?” Hắc Trạch biết hắn có tâm sự, dịu dàng đem hắn ôm vào trong ngực, không có lợi dụng cơ hội sờ mó hắn.
“Đúng vậy, Tiểu Tinh hảo đáng thương...” Kim Cát vẫn còn lưu luyến tình bạn thời thơ ấu của mình với Tiểu Tinh, hắn đem đầu tựa vào lòng Hắc Trạch, xoắn xoắn ngón tay.
“Cưng còn không nói cho bổn vương, như thế nào là ‘đoạt hồn đại pháp’?”
“Ngươi hôm nay cũng thấy rồi a, khi trúng ‘đoạt hồn đại pháp’, thần trí thường xuyên không rõ ràng, như nằm mơ vậy, hết thảy hành động như người thi pháp ra lệnh, tỉnh lại rồi lại không biết chính mình đã làm cái gì.”
“Tiểu Cát Cát, bổn vương cảm giác được chuyện không đơn giản như vậy, cưng không cảm thấy rất kỳ quái sao? Nàng cư nhiên có thể bình yên vô sự xuyên qua bày địa kết giới của bổn vương, không phải Hồ tộc bình thường nào cũng có thể làm được!” Hắc Trạch vuốt mái tóc hồng xinh đẹp của hắn, vừa như nghĩ tới cái gì.
“Nhưng ngươi vừa rồi cũng thấy pháp lực nàng không cao ah.” Kim Cát ngẩng đầu, mãn mục mờ mịt.
“Cho nên bổn vương mới cảm giác được sự tình có điểm kì quái! Như vậy đi, bổn vương ngày mai đi điều tra, xem ‘đoạt hồn đại pháp’ này có thật sự lợi hại như thế hay không!”
“Hảo, hảo, ta cũng muốn đi!” Vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, tất cả phiền não đầu vứt ra sau đầu.
Trong mắt hắn, Hắc Trạch không có gì là không làm được, chỉ cần y ra lệnh là Tiểu Tinh sẽ được cứu!
“Cưng a, mở miệng ra đều là Tiểu Tinh, không để ta vào mắt a.” Lang Vương bất mãn nhéo nhéo mặt hắn.
“Không để vào mắt, chỉ đặt ở trong lòng à!” Kim Cát thành thật thốt ra lời từ tận đáy lòng.
Ý thức được chính mình nói ra chân tình sâu thẳm, Kim Cát liền cúi đầu che miệng.
“Vậy sao bổn vương bị thương cưng không đau lòng hả?” Cười trộm, bàn tay to Hắc Trạch hướng lưng hắn làm càn, cách lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ai nói ta không đau lòng? Đau lòng tử ta rồi...” Nhớ tới Hắc Trạch bị thương bàn tay, hắn áy náy đến phát khóc rồi a.
Đều là hắn bất hảo, nếu là hắn cẩn thận một ít, cũng không bị Tiểu Tinh nhân cơ hội tấn công, Hắc Trạch cũng không bị thương!
“Vậy cưng có ý định bồi thường bổn vương như thế nào đây?” Thừa dịp hắn thất thần, bàn tay to không ngừng tại hậu đình quấy rối.
“Bồi thường...” Nháy nháy đôi mắt to, hắn không hiểu a.
“Đúng vậy, bổn vương là vì cưng mà bị thương a, cưng phải hảo hảo bồi thường bổn vương chứ!” Bên lỗ tai phi thường mẫn cảm của hắn thổi một luồng nhiệt khí, mập mờ ngậm mút vành tai tinh tế.
“Để cho ta nhìn tay ngươi...” Thở dốc, hắn muốn bắt trụ tay Hắc Trạch nhưng chộp vào một khoảng không.
“Không cần đâu, cưng chỉ cần hảo hảo bồi thường bổn vương là được!” Vết thương trên tay sớm được y dùng pháp lực xóa đi, chỉ là y không muốn Kim Cát biết.
Làm cho Tiểu Cát Cát áy náy chút, như vậy y cũng có thể sớm một chút ăn đậu hủ, hắc hắc!
“Ô...” Kim Cát giờ phút này làm sao còn khí lực để tranh cãi với Lang Vương, hai mắt đã sớm ướt át, nặng nề thở dốc.
“Tiểu Cát Cát, nếu cưng là Hồ nữ, được bổn vương sủng hạnh như vầy, sợ rằng sớm đã hoài thượng hài tử, đáng tiếc...” Vuốt ve tiểu phúc bằng phẳng, Lang Vương thở dài.
“Ta... Ta hình như gặp qua mị hương, nhưng lại không nhớ không rõ rồi... Tiểu Cát, ngươi phải tin tưởng ta, không phải ta làm, ta không có giết người, thật sự không có giết người!” Tiểu Tinh khóc nấc lên, gắt gao bắt lấy tay Kim Cát, mặt đầy nước mắt.
“Ca, Tiểu Tinh sẽ không là...” Trong lòng có loại dự cảm bất hảo, Kim Cát nhìn về phía Kim Hồ.
“Chẳng lẽ là ‘đoạt hồn đại pháp’ thất truyền đã lâu?!” Kim Hồ kinh ngạc há miệng, nhìn Tiểu Tinh nhỏ nhắn xinh xắn, nói không ra lời.
“Đoạt hồn đại pháp? Sao ta chưa bao giờ nghe nói qua Hồ tộc có pháp thuật này?” Lang Vương cảm thấy khó tin.
“Loại này pháp thuật thất truyền mấy trăm năm rồi, pháp này quá mức âm tàn, yêu hồ sáng tạo pháp này sớm bị phong ấn, chẳng lẽ nói yêu hồ phá phong ấn trốn thoát?” Kim Hồ vẻ mặt khiếp sợ.
“Ca, việc này phiền toái rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng.
“Đã như vậy, đem nàng giam lại đi, rồi ta bàn bạc kế sách.” Lang Vương vuốt cằm, đánh giá Tiểu Tinh.
“Chỉ có thể làm như vậy thôi, Tiểu Tinh, ủy khuất ngươi một lúc vậy.” Kim Hồ gật đầu.
“Tiểu Tinh...” Kim Cát lưu luyến không rời nhìn Tiểu Tinh, chậm rãi bắt được tay nàng, nghĩ muốn an ủi nàng một phen.
Đột nhiên, Tiểu Tinh nguyên bản cúi đầu im lặng, đột nhiên ngẩng lên, một đôi mắt vốn màu tuyết trắng lại bắn ra quang mang đỏ thẫm như máu, lộ ra móng vuốt sắc bén, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lao tới chỗ Kim Cát.
“Đệ đệ, mau tránh ra!” Kim Hồ trong chớp mắt xông lên tính nắm tay Kim Cát, đã bị Lang Vương đoạt trước.
“...”
“Không biết sống chết!” Hắc Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, đem Kim Cát ôm vào trong lòng, trực tiếp đánh xỉu Tiểu Tinh.
Mặc dù Kim Cát không có nguy hiểm nhưng tay Hắc Trạch lại bị thương một vệt dài, máu đỏ tươi tích tích nhỏ xuống, phi thường chói mắt.
“Trạch, ngươi không sao chứ?” Vứt bỏ hết thảy, Kim Cát trong đầu tràn đầy thân ảnh Hắc Trạch, nhớ tới một màn kinh hiểm vừa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Bổn vương không có việc gì, nhưng ta không cho phép cưng gần nàng nữa!” Tùy tiện dùng pháp lực xóa đi vết máu, Hắc Trạch kéo hắn ra xa Tiểu Tinh.
“Ưm, Tiểu Tinh như thế nào lại biến như vậy...” Đau lòng vô cùng vuốt bàn tay to bị thương của Hắc Trạch, ánh mắt nhìn Tiểu Tinh phức tạp vô cùng.
“Tốt lắm, nàng vốn là một phần tử nguy hiểm, bổn vương không hy vọng cưng bị thương, hiểu chưa?”
Nhìn Tiểu Tinh bị người mang đi, Kim Cát giật giật miệng, nhưng không có lên tiếng phản đối, dù sao đây là biện pháp tốt nhất trước mắt.
** ** **
Đêm đến, Kim Cát lật qua lật lại, tư tiền tưởng hậu (triềm miên suy nghĩ), như thế nào cũng ngủ không được.
“Trạch...”
“Như thế nào? Còn đang suy nghĩ sự tình hồi sáng?” Hắc Trạch biết hắn có tâm sự, dịu dàng đem hắn ôm vào trong ngực, không có lợi dụng cơ hội sờ mó hắn.
“Đúng vậy, Tiểu Tinh hảo đáng thương...” Kim Cát vẫn còn lưu luyến tình bạn thời thơ ấu của mình với Tiểu Tinh, hắn đem đầu tựa vào lòng Hắc Trạch, xoắn xoắn ngón tay.
“Cưng còn không nói cho bổn vương, như thế nào là ‘đoạt hồn đại pháp’?”
“Ngươi hôm nay cũng thấy rồi a, khi trúng ‘đoạt hồn đại pháp’, thần trí thường xuyên không rõ ràng, như nằm mơ vậy, hết thảy hành động như người thi pháp ra lệnh, tỉnh lại rồi lại không biết chính mình đã làm cái gì.”
“Tiểu Cát Cát, bổn vương cảm giác được chuyện không đơn giản như vậy, cưng không cảm thấy rất kỳ quái sao? Nàng cư nhiên có thể bình yên vô sự xuyên qua bày địa kết giới của bổn vương, không phải Hồ tộc bình thường nào cũng có thể làm được!” Hắc Trạch vuốt mái tóc hồng xinh đẹp của hắn, vừa như nghĩ tới cái gì.
“Nhưng ngươi vừa rồi cũng thấy pháp lực nàng không cao ah.” Kim Cát ngẩng đầu, mãn mục mờ mịt.
“Cho nên bổn vương mới cảm giác được sự tình có điểm kì quái! Như vậy đi, bổn vương ngày mai đi điều tra, xem ‘đoạt hồn đại pháp’ này có thật sự lợi hại như thế hay không!”
“Hảo, hảo, ta cũng muốn đi!” Vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, tất cả phiền não đầu vứt ra sau đầu.
Trong mắt hắn, Hắc Trạch không có gì là không làm được, chỉ cần y ra lệnh là Tiểu Tinh sẽ được cứu!
“Cưng a, mở miệng ra đều là Tiểu Tinh, không để ta vào mắt a.” Lang Vương bất mãn nhéo nhéo mặt hắn.
“Không để vào mắt, chỉ đặt ở trong lòng à!” Kim Cát thành thật thốt ra lời từ tận đáy lòng.
Ý thức được chính mình nói ra chân tình sâu thẳm, Kim Cát liền cúi đầu che miệng.
“Vậy sao bổn vương bị thương cưng không đau lòng hả?” Cười trộm, bàn tay to Hắc Trạch hướng lưng hắn làm càn, cách lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ai nói ta không đau lòng? Đau lòng tử ta rồi...” Nhớ tới Hắc Trạch bị thương bàn tay, hắn áy náy đến phát khóc rồi a.
Đều là hắn bất hảo, nếu là hắn cẩn thận một ít, cũng không bị Tiểu Tinh nhân cơ hội tấn công, Hắc Trạch cũng không bị thương!
“Vậy cưng có ý định bồi thường bổn vương như thế nào đây?” Thừa dịp hắn thất thần, bàn tay to không ngừng tại hậu đình quấy rối.
“Bồi thường...” Nháy nháy đôi mắt to, hắn không hiểu a.
“Đúng vậy, bổn vương là vì cưng mà bị thương a, cưng phải hảo hảo bồi thường bổn vương chứ!” Bên lỗ tai phi thường mẫn cảm của hắn thổi một luồng nhiệt khí, mập mờ ngậm mút vành tai tinh tế.
“Để cho ta nhìn tay ngươi...” Thở dốc, hắn muốn bắt trụ tay Hắc Trạch nhưng chộp vào một khoảng không.
“Không cần đâu, cưng chỉ cần hảo hảo bồi thường bổn vương là được!” Vết thương trên tay sớm được y dùng pháp lực xóa đi, chỉ là y không muốn Kim Cát biết.
Làm cho Tiểu Cát Cát áy náy chút, như vậy y cũng có thể sớm một chút ăn đậu hủ, hắc hắc!
“Ô...” Kim Cát giờ phút này làm sao còn khí lực để tranh cãi với Lang Vương, hai mắt đã sớm ướt át, nặng nề thở dốc.
“Tiểu Cát Cát, nếu cưng là Hồ nữ, được bổn vương sủng hạnh như vầy, sợ rằng sớm đã hoài thượng hài tử, đáng tiếc...” Vuốt ve tiểu phúc bằng phẳng, Lang Vương thở dài.
Bình luận truyện