Chương 34: Chương 34
Sau khi bọn nhỏ được cứu, được đồng chí giải phóng quân cõng về trụ sở bộ đội.Tô Nguyệt Hòa đi theo ở bên cạnh họ, cô và Lương Chính Phong cách rất xa, cũng không có cơ hội nói chuyện với anh.Chờ đến trụ sở, có xe Jeep tới đón bọn họ đến bệnh viện bộ đội.Tô Nguyệt Hòa quay đầu nhìn lại...Lương Chính Phong đang ở bên thao trường nói chuyện với một người nhìn giống lãnh đạo, hình như anh còn có những nhiệm vụ khác phải bận rộn.Quả nhiên, anh đi tới, nói với Tô Nguyệt Hòa: "Để bọn nhỏ đi bệnh viện kiểm tra trước, nếu như không có vấn đề, tối nay lão Lý lại phái xe đưa các cô trở về."Tô Nguyệt Hòa vội vàng gật đầu: "Hôm nay may mắn gặp các anh, giúp tôi nói với mọi người tiếng cám ơn.""Đây là việc chúng tôi phải làm.
Cái kia, đồng chí Tô Nguyệt Hòa, bên tôi có nhiệm vụ khẩn cấp phải xử lý, có lẽ không có cách nào đưa các cô đi.
Chúng ta..." Ánh mắt Lương Chính Phong sáng rực, "Chúng ta chủ nhật gặp."Trái tim Tô Nguyệt Hòa đập thịch một cái, cô đoán Lương Chính Phong có khả năng không biết yêu cầu của nhà cô, với tình hình trước mắt này, cô sẽ không gả ra ngoài.Cho dù cô có thích người này thì cô cũng sẽ không.Không bằng thừa dịp hôm nay cơ hội nói với Lương Chính Phong rõ ràng, nếu như chỉ là hiểu lầm, vậy anh có thể thừa dịp mấy ngày nay suy nghĩ thêm một chút.—— chỉ cần anh chịu ở rể, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh!Yết hầu Tô Nguyệt Hòa có chút khô khốc, cô khẩn trương: "Đồng chí Lương Chính Phong...!Khụ, chúng...!Điều kiện nhà tôi ấy, anh có biết không?"Bởi vì sợ người bên cạnh nghe thấy, cô nói rất nhỏ, cô sợ anh không nghe rõ, đang muốn lặp lại lần nữa thì Lương Chính Phong gật đầu nói: "Chị Khâu đã nói với tôi rồi.""Anh đã biết?""Tôi biết."Tô Nguyệt Hòa thật bất ngờ, cô có chút không dám tin tưởng, xác nhận lại: "Về sau cái kia...!đứa nhỏ sẽ mang họ của nhà tôi."Cô nói rất bé cũng rất nhẹ nhàng, gãi vào trái tim anh, anh xác định: "Đứa nhỏ theo họ cô."Lương Chính Phong nghiêm trang nói xong, Tô Nguyệt Hòa mới phản ứng được, mặt cô lập tức đỏ lên, làm sao lại nói đến chuyện sinh con rồi.Nhưng mà anh bằng lòng ở rể, việc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của cô.Mặc dù Tô Nguyệt Hòa rất ghét thím ba, nhưng lời thím ba nói vô cùng thực tế, xã hội này có mấy người đàn ông có điều kiện tốt chịu ở rể đâu?Cho nên cô không dám có hy vọng quá nhiều.Tô Nguyệt Hòa muốn hỏi vì sao, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, cũng không phải địa điểm thích hợp.Nơi xa vị lãnh đạo kia hô một tiếng: "Tiểu Lương!"Tô Nguyệt Hòa biết anh có nhiệm vụ, vội nói: "Anh mau đi đi, lãnh đạo gọi anh đấy.""Cô mau lên xe, gặp phải phiền phức, có thể trực tiếp tìm lão Lý.
Tôi đi trước." Sau khi Lương Chính Phong chào cô một cái thì rời đi.Tô Nguyệt Hòa nhìn Lương Chính Phong sải bước đi xa, cô cũng mau chóng đi tới xe Jeep, cùng đám Thụ Oa chạy tới bệnh viện.Tới bệnh viện, Mao Oa đã làm kiểm tra trước, cái chân bị trầy da của nó không có vấn đề quá lớn.Mà trạng thái của Yêu Muộicũng rất tốt, chân trái Yêu Muội bị quẹt làm bị thương, ở bệnh viện may năm khâu, không cần nằm viện, bác sĩ kê chút thuốc tiêu viêm mang về cho con bé uống là được.Sau khi lão Lý xác nhận bọn nhỏ đều không sao, cũng có nhiệm vụ rời đi trước, sau đó ba tên lính từ nhà ăn đem tới sáu hộp cơm.Trong đó một người lão luyện hơn chút, cười nói: "Đại đội trưởng bảo chúng tôi đưa tới, mấy người mau ăn đi."Đại đội trưởng? Tô Nguyệt Hòa cho rằng là chỉ Lương Chính Phong.Chênh lệch có chút lớn, Tô Nguyệt Hòa có chút phiền muộn, cái này còn có thể "Cưới" anh vào cửa sao?.
Bình luận truyện