Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 60: Âu Thành Phong



Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, cô ngẩng mặt xoay người về phía Âu Thành Phong, nếu hắn ta thực sự nổi giận cũng coi như công việc ngày đầu đi làm hoàn toàn thất bại.


Chỉ có điều, Âu Thành Phong nghiêng mặt nhìn cô như đang đánh giá, ngược lại sắc thái có vẻ nhu hòa hơn ban nãy, ánh mắt đen láy sâu hun hút khẽ nhìn thẳng vào người cô.


" Cô lại đây"


Nghe hắn ta nói vậy, Doãn Lạc Lạc đành miễn cưỡng trở người vào trong, dù gì đây cũng là khách vip mà chị Hồng nhắc tới, cô cũng cần biết khả năng ngoan ngoãn của mình tới đâu để phục vụ hắn.


" Thật xin lỗi, chuyện lúc nãy hoàn toàn có chút hiểu lầm, đã làm phiền đến anh rồi"


" Cô tên gì?" hắn bỏ qua câu trả lời của cô, trực tiếp đứng đối diện nhìn cô ân cần hỏi khẽ.


" Doãn Lạc Lạc" cô vô thức trả lời, phút chốc Âu Thành Phong đã gật đầu xem như đã hiểu, hắn ta nhếch miệng cười tươi, nụ cười tươi tắn không chút tì vết khiến cô có chút giật mình.


" Âu Thành Phong, lần sau gặp lại cứ trực tiếp gọi thẳng tên tôi" sau đó lẳng lặng bước ngang qua người cô, hương thơm nhàn nhạt trên người hắn dịu dàng khiến người khác không khỏi si mê.


Hắn không mắng chửi cô, ngược lại còn cho cô biết tên, rốt cục hắn là ai, bề ngoài lãnh khốc lạnh nhạt nhưng thật chất cũng không giống như cô nghĩ, đáy lòng Doãn Lạc Lạc bỗng có cảm giác yên bình không chút sợ hãi, xem ra trước mắt thì nơi này cũng không phải là nơi an toàn, nhưng hiện tại cô cần làm việc để kiếm sống nên bất đắc dĩ phải làm tạm ở đây thêm một thời gian.


Buổi sáng sớm không khí có chút lạnh lẽo, Tiêu Nhất Hàn đặt nhẹ tách cà phê trên bàn, đưa tay nhìn đồng hồ, bất giác nhíu chặt mày lại, hôm nay chính là ngày hắn đưa Uyển Hạ Nhi đi thử đồ cưới, bất chợt trong lòng nổi lên một tia cảm xúc khác thường, đây là ngày mà hắn mong muốn nhất nhưng vì sao đến lúc này lại có chút lưỡng lự với quyết định của mình.


Hắn đứng bật dậy bước lên lầu, bất ngờ âm thanh bên trong vang lên, đập thẳng vào lỗ tai Tiêu Nhất Hàn, bàn tay hắn tại vị ở nắm cửa có chút run rẩy.


" Tôi đã trả lời vấn đề của anh rồi, hãy cứ nhẫn nhịn một thời gian nữa, tôi sắp sửa đạt được mục đích của mình, rất nhanh sẽ được làm Tiêu phu nhân của tập đoàn Tiêu Thị, lúc đó tôi sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền tôi nợ của các người, để đạt được quyền lợi lần này tôi đã phải hy sinh rất nhiều thứ, kể cả việc tự tay giết chết đứa nhỏ trong bụng mình, vì vậy các người đừng đe dọa tôi bằng những lý do đó, nếu không, khi tôi mất tất cả, các người cũng đừng hòng lấy một đồng nào" Uyển Hạ Nhi tức giận hét lớn, bàn tay run rẩy siết chặt điện thoại trong tay, đáy lòng mơ hồ xẹt qua tia sợ hãi, phải rồi, cô đã quay lại đây để dành lại những gì đã thuộc về mình, bọn họ dám uy hiếp cô, nhất định cô sẽ không bỏ qua cho đám người lưu manh kia, Uyển Hạ Nhi nhếch miệng cười trào phúng, chỉ cần Tiêu Nhất Hàn còn yêu cô thì những thứ kia không quá khó để cô ra tay.


Nhẹ bước xuống dưới lầu, Uyển Hạ Nhi nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, không quên đứng trước mặt hắn âu yếm ôm chặt thắt lưng Tiêu Nhất Hàn.


" Mình đi thôi anh"


" Ừ"hắn trả lời thản nhiên, khuôn mặt không biểu cảm để mặc cô ta ôm sát người mình bước vào trong xe, nhưng bàn tay hắn vốn dĩ đã siết chặt đến mức đáng sợ.


Thử đồ cưới xong, Tiêu Nhất Hàn lái xe đưa Uyển Hạ Nhi trở về biệt thự, còn hắn tự mình lái xe đến nơi khác, đôi mắt vằn lên tia nhìn quỷ dị, thật không ngờ Hạ Nhi của hắn lại có thể làm ra những chuyện này, vậy là những gì trước đây hắn đều hoàn toàn hiểu lầm Doãn Lạc Lạc ư.


Đầu óc mơ màng nổi lên một trận xung kích, hàn khí khắp cơ thể phát ra mãnh liệt, dường như lúc này hắn ngoài việc tức giận ra đã chẳng còn gì đáng để hắn lưu luyến, kể cả Uyển Hạ Nhi, trước đây nếu biết được tin tức này, nhất định hắn sẽ điên cuồng dùng mọi cách để tra hỏi cô, nhưng mà bây giờ khi biết được chuyện này, ngược lại trong lòng càng thêm trầm tĩnh.


Một tháng trôi qua, Doãn Lạc Lạc ngồi im bên trên, đôi mắt lẳng lặng quan sát đám người phía bên dưới, ngón tay thướt tha ấn nhẹ lên phím đàn, tiếng đàn du dương phát ra khiến người nghe im lặng cảm thụ, có một số người ngồi dưới nhìn thấy Doãn Lạc Lạc vẻ đẹp quốc sắc thiên hương lập tức đưa ánh mắt háu sắc nhìn thẳng vào người cô.


" Cô gái mau lại gần đây, uống với anh một ly nào" người đàn ông mập mạp bên dưới như dã thú tìm được mồi ngon, lập tức rót rượu đầy ly đến trước mặt cô.


" Được" Cô mỉm cười ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch, ông ta thích thú cười thành tiếng, thân thể mập mạp nhanh chóng bước đến gần cô, bàn tay nhẹ nhàng vờn qua bắp đùi trắng mịn của cô, Doãn Lạc Lạc có phản ứng lập tức né tránh bàn tay bẩn thỉu của ông ta đang sờ soạng trên người mình.


Thấy vậy, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, nộ khí càng thêm mãnh liệt.


" Cũng chỉ là một gái điếm, còn tỏ ra thanh cao cái gì?"ông ta khạc một ngụm nước bọt nhả xuống sàn, mạnh mẽ tiến đến ép người cô đến gần mình, Doãn Lạc Lạc vô lực giãy dụa, sợ hãi dùng lực đá mạnh ông ta ra, đột nhiên ngẩng đầu đã thấy ông ta chuẩn bị bắt được cô, bỗng nhiên có người chắn ngang trước mặt cô, thân hình cao ráo, mùi hương lạ lẫm xộc thẳng vào cánh mũi mình khiến cô nhíu mày dần dần đưa đôi mắt mơ màng lên đánh giá người đàn ông trước mặt.


" Âu Thành Phong" cô khẽ gọi tên hắn, chỉ thấy phút chốc hắn đã đạp mạnh lên bụng ông ta khiến ông ta té úp xuống sàn nhà, lăn lộn vài vòng đến góc bàn, ánh sáng mờ ảo khẽ rọi lên nửa khuôn mặt Âu Thành Phong khiến hắn lúc này trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.


" Mày... Mày là..." ông ta lắp bắp kinh hãi, hai con mắt như nhớ ra điều gì đó lập tức đứng bật dậy, mặc kệ cơn đau nhức ở bụng, ông ta không chút do dự xoay người bỏ chạy, đây là Tổng giám đốc tập đoàn Âu Thị lớn nhất thành phố A ở phía Tây, Âu Thành Phong, sao mọi người có thể không biết được chứ, người này tuyệt nhiên không thể đụng vào!!!


Vậy ra kia là người phụ nữ của hắn, không trách lại có thể ung dung làm việc ở hộp đêm Nhật Nguyệt mà không hề xảy ra chút chuyện gì? Hóa ra đều có uy lực của Âu Thành Phong nâng đỡ, ông ta vẫn là nên khôn khéo chuồn khỏi đây, loại người này không dễ dây dưa đâu, ông vẫn còn muốn bình yên đến khi chết, hiện tại xảy ra chuyện có chút bất đắc dĩ này, ông chỉ sợ ngày mai bản thân mình cũng sẽ trở nên sóng gió mãnh liệt hơn bây giờ.


" Nếu ai còn đụng vào cô ấy, cũng coi như đụng đến Âu Thành Phong này" nói xong lập tức kéo cánh tay cô rời khỏi, Doãn Lạc Lạc ngơ ngác nhìn cánh tay đang bị hắn nắm chặt lại có chút khẩn trương đi thẳng ra bên ngoài.


Gió đêm ở thành phố này rất trong trẻo, lại xen một chút gió đông ở phía Bắc, từng đợt gió lạnh lẽo thổi ngang qua người cô khiến Doãn Lạc Lạc rùng mình khẽ hít một hơi thật dài.


" Chuyện lúc nãy cám ơn anh"


Hơi dừng lại một chút, Âu Thành Phong nhìn cánh tay cô khẽ rụt về, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát nặng nề, đôi mắt lạnh lùng như ma pháp khẽ nhìn cô một lượt.


" Vì sao lại làm công việc này" đột nhiên giật mình bởi câu hỏi của Âu Thành Phong, bàn tay nắm chặt lại có chút run rẩy, đây cũng là vì trường hợp bất đắc dĩ mà thôi, cô muốn kiếm tiền, ngoại trừ khả năng làm việc ở đây, còn có số tiền không hề nhỏ, cô vẫn là nên làm ở đây thêm một chút thời gian sau đó sẽ tìm một công việc khác thích hợp hơn.


" Tôi muốn kiếm tiền, anh cũng sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống của người nghèo khổ như bọn tôi đâu"


" Tôi sẽ giúp em tìm một công việc khác tốt hơn" thanh âm nhu thuận khẽ vang lên, đôi mắt sâu thăm thẳm lặng lẽ nhìn cô, đây cũng chính là lần đầu tiên, có người con gái khiến hắn tồn tại trên thế giới này mới biết được ý nghĩa của việc sẵn sàng giúp đỡ một người lại hoàn mỹ đến như vậy.


" Cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi vẫn là không muốn dựa dẫm vào sự giúp đỡ của người khác"cô dứt khoác từ chối lòng tốt của Âu Thành Phong, đời này cô không muốn nợ bất kỳ ai cả, cô chỉ muốn một cuộc sống bình ổn, không cần suy nghĩ đến những chuyện khác.


" Em..."Âu Thành Phong bước đến trước mặt cô, bàn tay ấm nóng như có ma lực khẽ vuốt nhẹ lên má cô, sau đó dừng lại trên cánh môi đỏ mọng, tiếp tục mở miệng lên tiếng " Chính là người phụ nữ tôi đã chọn, sau này cứ yên tâm làm việc ở đây, tôi sẽ không để ai đụng vào em đâu"


" Tôi thật sự không cần anh giúp đỡ mà, tôi có việc nên về trước đây" Doãn Lạc Lạc rụt người lại, né tránh bàn tay đang đặt trên má mình, trong lòng không khỏi hoảng sợ, không phải cô ghét hắn, nhưng sự dịu dàng mà Âu Thành Phong đối với cô quá mức tốt bụng, cô vẫn là không thể nhận nổi.


" Được rồi, lên xe đi, tôi đưa em về" cô do dự không muốn bước lên xe, nhưng đã bị hắn nhanh hơn một bước mở cửa đẩy mạnh cô vào bên trong, Âu Thành Phong không nói gì thêm, chỉ chăm chú lái xe, bầu không khí có chút mất tự nhiên, cô hơi nhướng đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.


" Rẽ bên nào" hắn đột nhiên mở miệng, đôi mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, Doãn Lạc Lạc bị câu hỏi bất ngờ của Âu Thành Phong làm cho giật mình, sau đó đưa tay chỉ bên cạnh.


" Bên trái, đi thẳng một chút là tới nơi" Âu thành Phong gật đầu, bẻ tay lái theo hướng cô chỉ, kỳ thực hắn cũng thấy có hứng thú với cô gái trước mặt này, ấn tượng nhất là lần đầu tiên hắn gặp cô, giây phút đó Âu Thành Phong đã có quyết định cho bản thân mình.


" Tới nơi rồi, cảm ơn anh" Doãn Lạc Lạc vẫy vẫy tay nhìn Âu Thành Phong, sau đó xoay người bước vào bên trong.


Âu Thành Phong ngả lưng ra sau ghế, bàn tay khẽ gõ nhịp trên vô lăng, nhìn dãy nhà trọ trước mặt đã cũ kỹ, xem ra nơi ở này có vẻ không được tiện nghi lắm, còn có ánh đèn mờ nhạt ở góc phố hiu hắt chiếu nhẹ lên chiếc xe hắn khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của Âu Thành Phong như thế nào?


Vấn đề đầu tiên chính là Âu Thành Phong lời nói đã thốt ra tuyệt nhiên sẽ không rút lại, hắn nói muốn cô, tất nhiên sẽ dùng thời gian để chứng minh điều đó.


Vấn đề thứ hai, Âu Thành Phong cần điều tra rõ một số vấn đề? Kết quả ngoài dự liệu hắn đã thu thập được, cuối cùng vẫn là hứa với bản thân dù có bao nhiêu ngọn núi trước mặt ngăn cản, người phụ nữ hắn đã chọn lựa, tuyệt đối chỉ có thể là Doãn Lạc Lạc.


Mặc dù hiện tại bọn họ vẫn chưa là gì? Vẫn chưa đủ dũng cảm để tiếp nhận, dù có phải tốn một năm, hai năm, thậm chí là mười năm, hắn cũng kiên quyết người khiến hắn động tâm chỉ duy nhất một mình cô!!!?
Tiêu Nhất Hàn vác hai chân chéo lên nhau, đôi mắt ma mị khẽ híp lại, nhìn dì Tô đang đứng trước mặt, động tác có chút chậm chạp.


" Dì Tô, chuyện lần trước giữa Hạ Nhi và Doãn Lạc Lạc chắc hẳn dì có biết một số điều?"


" Thiếu gia, cậu muốn hỏi đến vấn đề gì?" dì Tô kinh ngạc nhìn thẳng vào thân thể cao lớn đang ngồi im bất động trước mặt, xung quanh tỏa ra khí chất bức người, trong lòng thầm cười trộm, không lẽ thiếu gia nhà bà đã nhận ra được tình cảm của Doãn Lạc Lạc, nên có ý định muốn nối lại đoạn nhân duyên vừa mới vụt mất kia.


" Chuyện lần trước Hạ Nhi bị té xuống cầu thang là như thế nào?"
" Thật ra là cô ấy tự té xuống, chính mắt tôi nhìn thấy Doãn Lạc Lạc bị cô ta gài bẫy, canh chính xác thời gian thiếu gia trở vào bên trong liền hành động, ai ya, thật đáng tiếc cho Doãn tiểu thư, lại bị cậu đổ oan khiến bản thân lưu lạc đi nơi khác"


Tiêu Nhất Hàn không nói gì, nhớ đến ngày đó, Uyển Hạ Nhi nhắn tin bảo hắn về nhà chở đi bệnh viện, không nghĩ đến khi vừa bước vào lại bị tình thế trước mắt làm cho hoảng sợ. Đến tận bây giờ hắn vẫn không tin, tất cả đều chỉ nằm trong kế hoạch của Uyển Hạ Nhi, người mà trong lòng hắn thương yêu nhất, cô ấy giống như một nữ thần trong sáng thuần khiết không nhiễm chút bụi trần nào vậy mà có thể làm ra loại chuyện độc ác đến nỗi hắn vẫn chưa thể nào chấp nhận được, nếu như ngày đó hắn không tình cờ đi ngang qua phòng cô, không tình cờ biết được đối thoại trong cuộc trò chuyện kia của Uyển Hạ Nhi, có lẽ hắn mới chính là kẻ ngu ngốc nhất trên thế gian này!!!?


Doãn Lạc Lạc, cái tên này như vết cào đau sót nhất trong tim hắn, cũng vĩnh viễn không thể phai mờ!!!?


Yêu hay không yêu, đối với hắn quá rõ ràng, chỉ là Tiêu Nhất Hàn vẫn chưa bao giờ từng thừa nhận tình cảm của chính mình, cũng chưa từng cho bản thân mình một cơ hội nào, hắn đã bị Uyển Hạ Nhi phản bội, ngược lại, hắn chính là kẻ tàn ác đã phá hủy toàn bộ thế giới tốt đẹp của Doãn Lạc Lạc.
Nghĩ lại những thứ này rốt cục có ích lợi gì, thứ hắn muốn biết nhất chính là cô đang ở đâu?

Hiện tại cô đang ở nơi nào? Bàn tay đột nhiên siết chặt lại, sau đó mở lớn ra, đem điện thoại nhấn vào dãy số quen thuộc.


" Đông Lăng Vũ, giúp tôi điều tra một việc"


Sau đó Tiêu Nhất Hàn tắt điện thoại, đôi chân thon dài sải bước đi thẳng ra khỏi biệt thự, cũng là không muốn nhìn thấy những sự việc trong quá khứ tiếp tục diễn ra trước mắt, cảm giác hiện tại của hắn là gì, là mất mát, là ưu thương, hay là hối hận.


Hắn chưa từng nghĩ, bản thân rốt cục cũng có ngày thê thảm như hôm nay, cũng không hề nghĩ đến, trong cuộc đời hắn lại có thể xuất hiện hai chữ hối hận kia, tâm đột nhiên co rút mãnh liệt, lồng ngực thắt chặt đến cực điểm, đau đớn, chua xót thi nhau chồng chất, nỗi đau mất mát lớn nhất mà từ trước đến nay hắn cảm nhận được, lại có thể vì Doãn Lạc Lạc mà sâu đậm đến vậy, thì ra hận một người, lại khiến bản thân khó chịu đến thế? Hận sai một người lại khiến đáy lòng trầm luân hơn hẳn một vạn kiếp người giữa những năm tháng đã trôi qua vội vã.


Thì ra, thì ra...


Vốn dĩ có rất nhiều điều nhưng không thể nói vào lúc này, bởi vì người đã đi, cũng đã đem toàn bộ thế giới của hắn phá nát, phá hủy hoàn toàn, khiến Tiêu Nhất Hàn cao cao tại thượng lại một lần ghi trong sổ sách của chính bản thân mình với cái biết bao nhiêu lần đầu của cô đối với hắn.


Hóa ra mất mát lớn nhất chính là đã nắm trong tay được thứ quý giá nhất, nhưng lại không biết trân trọng, chỉ đành bi ai đánh mất đi tất cả. Hắn thì có tư cách gì để đi tìm cô xin tha thứ chứ???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện