Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang

Chương 49: 49: Mang Thai




Sau khi dạo phố mấy vòng cùng Lệ Vũ, Buổi chiều An Nhiên trở về biệt thự, không hiểu sao dạo này cô rất thèm ngủ Cô lên phòng nằm nghỉ một lát nhưng do mệt lại ngủ mê man tới tối.
Hàn Nguyên Phong về tới nhà đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, anh chạy lên phòng vẽ chỉ thấy vắng lặng, mọi ngày cô thường ngồi ở sofa đùa cùng tiểu bạch giờ chỉ thấy tiểu bạch đang núp mình trên sofa tìm hơi ấm.
Có chút lo lắng anh cất giọng gọi Thím Trương ở phòng bếp:
_ Thím Trương An Nhiên đâu rồi?
Giọng Thím Trường hiền hòa:
_ Thưa cậu chủ, cô chủ đang trên phòng,dạo này người cô ấy không được khỏe, ăn rất it, cứ dảnh là lại ngủ.
Giọng anh có chút gấp:
_ Cô ấy không khỏe?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Không Ai Cần Tôi

2.

Omega Của Đại Tá Cấm Dục
3.

Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
4.

Ly Hôn Có Vẻ Khó
=====================================
_ Dạ cũng không hẳn chỉ là mệt hơn bình thường một chút ạ!
Hàn Nguyên Phong không nói gì xoay lưng lên lầu mở cửa phòng của cô, mấy ngày hôm nay cô đều ngủ ở đây không về phòng ngủ chính của anh lần nào nữa.
Nhẹ nhàng đi tới cạnh giường, ngắm nhìn người phụ nữ đang say ngủ, gương mặt thanh thuần như một bông bách hợp trăng tinh khiết, anh ngồi xuống cạnh giường đưa tay sờ lên mặt cô, gương mặt nhẵn mịn, mềm mại khiến tay anh không nỡ thu về, anh ngắm nhìn cô thật lâu, ánh mắt đã chút bỏ hết sự lạnh lùng kiêu ngạo, giờ chỉ còn tràn ngập dịu dàng.
Nâng bàn tay nắm lấy bàn tay trái yếu ớt của cô,nơi trái tim ẩn ẩn đau nhói, giọng anh thì thầm rất nhỏ:" xin lỗi! "
Anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô nụ hôn rất nhẹ nhưng thâm tình...
Khi Mạc An Nhiên tỉnh dậy cũng 7h tối, cô uể oải xuống giường vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ thay chiếc váy ngủ body mầu trắng dài qua gối phần trên hai dây gần như phơi bày hết phần vai và xương quai xanh gợi cảm, Mẹ chồng cô thực sự rất giỏi trong việc lựa đồ cho cô, không cái nào giống cái nào.
An Nhiên xuống lầu tới sofa liền ôm chầm lấy tiểu bạch, nó mững rỡ cứ bám lấy cô, hai người chơi đùa vui vẻ, mà ở lầu hai, Hàn Nguyên Phong thấy cảnh này chỉ muốn chạy xuống ném tiểu bạch ra sân, con vật nhỏ bám người đáng ghét.
Anh từ trên lầu đi xuống chỗ cô, tới gần anh đưa tay muốn tóm Tiểu Bạch lên!
An Nhiên thấy anh hơi giật mình rụt người lại trên sofa, biểu cảm của cô anh thấy hết là cô đang sợ anh, thấy vậy anh không lỡ cướp mất Tiểu Bạch khỏi tay cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô giọng anh đã bớt đi mấy phần lạnh lùng thường ngày:
_ Tối ngày mai chuẩn bị một chút tôi muốn cô đi dự tiệc cùng tôi.
An Nhiên nhất thời bất ngờ, Dự Tiệc? không lẽ là tiệc ra mắt dự án mới của công ty anh, cô đã xin nghỉ việc ở đó từ ngày bị anh hủy cánh tay của cô, giờ cô xuất hiện với cánh tay này có nực cười quá không thiết kế của cô có lẽ bị anh ném vào sọt rác rồi không chừng, cô không hề muốn tới đó giọng cô e dè, đầu cúi xuống không dám nhìn anh:
_ Tôi có quyền lựa chọn không tới đó được không?
Nguyên Phong nhìn ra cô đang kháng cự, anh tiến lại gần một tay chống lên sofa một tay nâng cằm cô lên, cảm nhận cả người cô đang run rẩy.
Từ trước tới nay hễ bất kì người nào phản kháng lại anh đều có kết cục không tốt đẹp, nay thấy rõ trong đôi mắt đẹp này là sự kháng cự cùng thờ ơ,anh tự nhiên tức giận, lòng kiêu hãnh của anh không cho phép cô không để ý mình anh cất giọng uy hiếp:

_ Cô có quyền lựa chọn sao?
An Nhiên biết và hiểu con người anh rất rõ anh đã nói ra chưa bao giờ anh rút lại lời nói chỉ là cô muốn thử một lần nhưng cô lại thua thua trong chính cái tình yêu hèn mọn của mình, sắc mặt có phần mệt mỏi của cô lãnh đạm nhìn anh.
Thì ra khi chấp nhận buông tay một người thì cảm xúc không còn mất khống chế như trước nữa,giọng cô nhàn nhạt cất lên:
_ Được mai tôi sẽ đi.
Nói xong cô muốn lách qua thân hình to lớn của anh để đi lên lầu nhưng dường như anh không muốn cô rời đi, cứ kìm cô trong lòng.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô giờ có chút nhợt nhạt, làn môi vốn luôn đỏ mọng, giờ hơi mất huyết sắc trở lên nhàn nhạt, giọng anh lạnh lùng che giấu đi sự quan tâm:
_ Bị đau ở đâu?
An Nhiên đưa tay phải lên muốn đẩy anh cách xa cô một xíu, mùi hương trên người anh luôn làm cô thấy bối dối,cô không hiểu anh muốn hỏi gì lên im lặng nhìn anh, Nguyên Phong kiên nhẫn nhìn cô cao giọng:
_ Trả lời tôi?
An Nhiên chớp chớp mắt nhỏ giọng khó hiểu:
_ Đau? Đau gì?
_ Sao lại không ăn cơm?
Cô chợt hiểu ra, do Thím Trương nói với anh đây mà.

Cô nhỏ giọng:
_ Dạ dày không khỏe.
Anh nhìn cô, thấy hết nét mệt mỏi trên đó, anh biết cô không thích phụ thuộc vào bất kì ai, đau không kêu, mệt không than,thà một mình cam chịu, người phụ nữ này luôn khiến anh khó hiểu.


Năm đó từ miệng Vân Kiều nói cô ham chơi, không chịu học, thứ hạng đều gần chót, lại ỷ lại là tiểu thư tiêu tiền như nước qua lại biết bao nhiều bạn trai.

Nhưng thực tế thì anh lại thấy cô hoàn toàn khác, một cô gái đơn thuần, hiểu chuyện, thành tích học tập vô cùng tốt luôn đứng đầu, từ ngày làm vợ anh cô chưa hề lấy từ anh một đồng nào cả, chiếc thẻ anh đưa cô vẫn nguyên vẹn chưa một lần báo trừ tiền dù rất nhỏ, mọi thứ cô mua đều là tiền cô đi làm bằng công sức của mình và đặc biệt lần đầu tiên của cô sự trong sạch đẹp đẽ nhất của người con gái cô đã cho anh.
Anh không muốn nhìn cô bên người đàn ông nào khác ngoài anh nên anh đã đe dọa uy hiếp, thậm chí tổn thương cô.
Trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn nếu cô thật sự diễn kịch thì cô chính là diễn viên quá xuất sắc.
Thấy anh trầm ngâm nhìn mình An Nhiên không dám lên tiếng sợ anh tức giận mà lại làm gì bọn trẻ ở cô nhi viện, cô tình nguyện để mình chịu khổ chứ không muốn ai vì mình mà liên lụy.

Gương mặt anh tuấn của anh từ từ tiến lại gần gương mặt cô, An Nhiên hiểu anh muốn làm gì cô vô thức quay đi khi cánh môi của anh chỉ còn mấy mili là chạm lên môi cô,mạnh mẽ đứng dậy đẩy anh ra cô chạy nhanh vào phòng ăn.
Hôm nay Thím Trương làm món cá hấp xì dầu nhìn rất bắt mắt, cô và anh ngồi đối diện nhau không nói câu gì lặng lẽ ăn cơm, khi cô gắp miếng cá nhỏ đưa lên miệng mùi tanh của cá sộc lên mũi cô không kiềm nén được chạy vào nhà vệ sinh nôn khan...
Nguyên Phong lo lắng chạy tới cửa nhưng An Nhiên đã khóa trái cửa, tiếng nôn khan của cô vọng ra làm anh luống cuống không biết làm thế nào, khi anh định cầm điện thoại gọi Hạ Nhất Thiên thì cô ngăn anh lại:
_ Không cần, tôi đã đi khám chỉ viêm dạ dày nhẹ uống thuốc mấy ngày là khỏi.
Nguyên Phong nghi ngờ nhìn cô nhưng thấy cô bình thản như thế anh cũng không ép cô nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện