Chương 67: 67: Ba Năm Sau
Sân Bay Hà Thành nhộn nhịp người qua lại.
Dưới ánh hoàng hôn dần buông,ánh nắng vàng le lói cuối ngày chiếu lên thân hình người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi dắt trên tay một tiểu bảo bảo tầm bốn hoặc năm tuổi, giờ phút này sân bay vẫn rất đông người ra vào, nhưng lại nổi bật thân hình một lớn một nhỏ bận đồ ton sur ton màu trắng, cùng đeo kính đen che đi nửa khuôn mặt vô cùng thanh tú đáng yêu.
Trên sảnh chờ lấy hành lí, Người phụ nữ tóc búi cao có gương mặt vô cùng thanh lệ, làn da trắng mịn càng được tôn lên khi cô mặc chiếc váy body hai dây bằng cotton dài tới mắt cá chân ôm sát ba vòng hoàn hảo,một bên hông được sẻ cao ngang đùi non lộ ra đôi chân thon dài không tì vết mỗi khi cô di chuyển.
Tiểu bảo bảo ở bên cạnh cũng nổi bật không kém, bé được bận quần sooc jean áo phông trắng cùng đôi giày thể thao hết sức đơn giản nhưng thần thái lại vô cùng thu hút.
Đôi khi sẽ lại có người ngoái lại nhìn hai bọn họ còn cất lời khen ngợi:
_ Thật đẹp! Nếu là hai mẹ con thì người mẹ trẻ quá rồi,như hai chị em vậy.
– Ôi nhìn đứa bé kìa nhìn như hoàng tử nhí luôn đó, đeo kính rồi mà còn mang nét đẹp như thế cơ mà.
Người qua lại vội vã, những lời xì xầm vang lên không ngớt.
Mạc An Nhiên lúc này không hề để tâm tới mấy lời bàn tán đó, cô ngắm nhìn mọi thứ xung quanh đã từng rất quen thuộc, cô đã rời đi 5 năm, mọi thứ đều thay đổi quá nhiều lòng người cũng thay đổi, đằng sau cặp kính mắt là đôi mắt trầm buồn, trở về nơi này sẽ gợi lại cho cô quá khứ đau khổ, tổn thương chồng chất.
Phải rời xa quê hương nơi sinh ra và nuôi lớn mình để đi tới một đất nước xa lạ, con người xa lạ và cả ngôn ngữ cũng xạ lạ có ai là không đau lòng, không nhớ quê nhà, chỉ là năm đó cô thấy hoàn cảnh của cô không nhà cửa, tiền bạc cùng người thân thì đó là cách tốt nhất cho cô lúc bấy giờ.
Lần trở về này một phần vì nhớ thương quê nhà, một phần vì con trai bảo bối của cô, nhìn bảo bảo ôm chân mình có chút sợ sệt.
Mạc An Nhiên thấy đau lòng, năm đó khi cô mang thai đã sẩy ra quá nhiều chuyện, bảo bảo tuy còn nhỏ nhưng đã có linh tính,tới lúc được sinh ra thằng bé chỉ khóc đúng một lần duy nhất, còn đều trầm lặng không nói không cười, không thích người lạ,chỉ đồng ý cho cô, Nhất Thiên và Tuấn Hạo lại gần, mỗi lần thấy ai lạ lẫm là sẽ lập tức tìm mẹ đòi ôm, cái đáng sợ nhất là khi đã ba tuổi nhưng chưa một lần gọi mẹ, gọi ba.
Cô đã khóc rất nhiều sợ bảo bối của cô bị câm điếc bẩm sinh, nhưng Nhất Thiên đã làm đủ các kiểm tra hiện đại nhất, vẫn là bảo bảo không có vấn đề gì,rồi anh đưa mẹ con cô đến gặp một người giáo sư chữa bệnh tâm lí ông đã nói:
_ Đứa bé là kết tinh của cha và mẹ, đủ yêu thương thì sẽ tự động cười nói vui vẻ,nhưng tiểu bảo bị mắc chứng bệnh tự kỉ phòng vệ là do khi mang thai cô khóc quá nhiều, tâm trạng mơ hồ dẫn đến việc đứa bé sinh ra tự phòng vệ từ trong bụng mẹ đến khi chào đời dù rất thông minh nhưng sẽ không tự nhiên mà mở lời, trường hợp này cần cho bé tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ bình thường bằng ngôn ngữ của quê hương các bạn, khi nghe hiểu thì cảm xúc sẽ tăng và tự bộc phát tự nội tâm những từ mà bé muốn gọi hoặc muốn nói nhất.
Nhất Thiên từng nói với cô:
_ An Nhiên! Tiểu Bảo cần trở về, ở đây ngôn ngữ bất đồng anh lo bệnh của thằng bé sẽ nặng thêm,Em hãy vì con trai em một lần đối diện với quá khứ, biết đâu khi đối mặt rồi sẽ nhẹ nhõm hơn, và đặc biệt tiểu bảo điều trị trong nước sẽ giúp tiểu bảo tiếp cận tiếng mẹ đẻ mới có thể điều trị dứt điểm được em à.
An Nhiên lúc này đâu cần biết cô sẽ như thế nào cái chính là con trai bảo bối của cô được bình an, được bình thường như bao đứa trẻ khác, cô đã quyết định quay lại Hà Thành.
Khi biết tin Thiên Tuấn Hạo lúc đầu đều là lo lắng, anh biết anh ích kỉ muốn giữ lại mẹ con họ, nhưng nhìn tiểu bảo đáng yêu, suốt ngày bò lên lòng anh đòi ôm mà một tiếng ba không gọi được bất giác trái tim anh thấy nhói đau, và còn vì nhìn Mạc An Nhiên người phụ nữ anh luôn muốn ôm vào lòng để bảo vệ che trở, cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương anh không muốn nhìn thấy cô rơi lệ nữa.
Anh quyết định quay về tiếp quản Thiên Gia, cùng cô quay về nếu người đàn ông ấy muốn dành lại anh nhất định không nhường.
Mạc An Nhiên thấy con ôm chân mình, cô dịu dàng ngồi xuống cạnh con, lấy khăn tay lau nhẹ những vệt mồ hôi trên cái trán trơn mịn của tiểu bảo cưng chiều nói:
_ Tiểu Bảo, có mẹ ở đây con không cần sợ gì cả.
Sau này lớn lên còn phải bảo vệ mẹ chứ đúng không?
Tiểu Bảo vốn thông minh, chỉ số IQ cao hơn nhiều những đứa trẻ khác, nên khi cô nói như vậy con đương nhiên sẽ hiểu như sợ cô chờ câu trả lời của con quá lâu, Tiểu Bảo gật gật cái đầu nhỏ đồng ý với cô.
Lúc này ở cửa ra vào một dàn siêu xe vừa đỗ xuống, hai hàng vệ sỹ đứng hai bên cung kính cúi đầu chờ người trên xe bước xuống, bóng dáng cao lớn anh tuấn, bước xuống từ chiếc siêu xe phiên bản giới hạn, gương mặt góc cạnh sắc nét như điêu khắc của người đàn ông thu hút người đối diện.
Tuy anh đeo kính nhưng một nửa khuôn mặt cũng cho thấy anh là một mỹ nam xuất chúng, thần thái lẫn con người đều tạo cho người khác cách xa vạn trượng không thể chạm tới được.
Đám phóng viên nhà báo thấy anh xuất hiện muốn lao tới phỏng vấn lấy hình ảnh đều bị vệ sỹ chặn lại không thể tới gần được.
Hàn Nguyên Phong đang bước đi một cách bình thản,một bên Đại Hưng theo sát một bên Trần Quân Dịch báo cáo gì đó, chợt anh đứng sững lại như gặp phải điều gì ánh mắt dưới mắt kính chớp động, khóe mắt đảo một tầng sương mờ nhất thời cảm xúc trong anh hỗn loạn, trái tim vốn sắt đá giờ đây đập hẫng đi mấy nhịp.
Từ xa thân hình mảnh khảnh quen thuộc đập vào mắt anh, gương mặt thanh lệ khắc sâu trong trái tim, trong từng hơi thở bỗng xuất hiện trước mặt anh một cách vô cùng chân thực, không hề giống như hình ảnh trong mỗi giấc mơ hằng đêm của anh.
Anh bất chấp hình ảnh đi nhanh tới ôm chầm lấy cô giọng nói có chút nghẹn ngào:
_ An Nhiên! em trở về rồi cuối cùng em đã trở về!
Mạc An Nhiên nhất thời bị ôm hơi choáng váng, nhưng giọng nói và mùi hương quen thuộc từ người anh bao trọn lấy cô khiến cô kinh hãi, cô cứ nghĩ trái đất rộng lớn, quay lưng đi sẽ không có ngày gặp lại, nhưng không ngờ cô vừa trở về đã liền gặp lại,cả người cô cứng lại thu hồi cảm xúc cất giọng bình thản:
_ Tiên Sinh anh nhận lầm người rồi, buông tôi ra.
Nguyên Phong càng ôm cô chặt hơn như sợ chỉ cần buông tay ra cô sẽ biến mất không dấu vết, giọng anh có chút khàn khàn vì xúc động bị kiềm nén:
_ Anh không nhầm, em đúng là An Nhiên đúng An Nhiên của anh.
Mạc An Nhiên muốn dùng sức thoát khỏi vòn tay anh nhưng sức cô không đủ giọng cô lạnh lùng:
_ Anh vui lòng có tự trọng, tôi không phải người anh cần tìm.
Nguyên Phong dường như có chút không tin,giữ chặt hai vai mảnh khảnh của cô khiến cô có chút đau, anh nhìn thẳng vào gương mặt cô dù qua một lớp mắt kính, nhưng gương mặt này dẫu có chết anh cũng không thể quên được.
Giọng anh run rẩy:
_ Không! em đúng là An Nhiên.
An Nhiên có chút tức giận đưa tay vùng khỏi tay anh tát lên má anh.
_ Bốp!
Một tiếng vang chát chúa vang lên.
Vệ sỹ đứng cạnh nhất thời kinh sợ đây là lần đầu tiên trong đời Lão Đại bị người ta đánh, mà còn đánh thẳng lên mặt,chỉ là họ lo lắng người phụ nữ này lát nữa sẽ mất đi chiếc tay nào, nhưng điều làm họ choáng váng hơn nữa là Lão Đại của họ không có bất kì một hành động nào mà vẫn vô cùng dịu dàng nhìn người phụ nữ.
Hàn Nguyên Phong đưa tay chạm vào bên má vừa bị đánh, vẫn cố chấp muốn kéo cô vào lòng nhưng giọng nói lạnh lẽo chán ghét của cô vang lên khiến anh khựng lại:
_ Hàn tiên sinh! xin tự trọng! Mạc An Nhiên của 5 năm trước đã chết rồi!
Nguyên Phong đứng im bất động, trái tim nhói lên, ngàn vạn lần anh nghĩ tới hoàn cảnh gặp lại cô nhưng anh chưa bao giờ nghĩ họ gặp lại nhau ở hoàn cảnh này " Mạc An Nhiên đã chết rồi " lồ ng ngực như nghẹn lại từng tế bào trong cơ thể anh căng lên đầy đau đớn,đưa tay đặt lên ngực trái nới này như vừa bị ai đó khoét 1 dao máu thịt lẫn lộn khiến anh không thở nổi.
An Nhiên thấy anh như vậy, thản nhiên buông lời:
_ Anh nên nhớ cô ấy đã chết từ ngày kí tên lên tờ giấy li hôn, trả anh về với người phụ nữ đó.
Từ nay anh là anh tôi là tôi chúng ta đường ai nấy đi, không dây dưa chính là như thế.
_!
_ Tôi đã có chồng, có gia đình của riêng mình, mong anh tự trọng.
Sau câu nói của An Nhiên, Nguyên Phong muốn đưa tay níu lấy cô, ôm lấy người phụ nữ 5 năm anh điên cuồng nhớ thương, điên cuồng tìm kiếm, nhưng tiếng non nớt của đứa trẻ vang lên khiến anh dừng lại:
_ Mami! người xấu!
An Nhiên bàng hoàng như không tin vào chính tai mình, lần đầu tiên sau 5 năm tiểu bảo bối đã gọi cô,thực sự đã gọi cô, cúi người ôm Tiểu Bảo vào lòng, vành mắt cô đỏ hoe, Tiểu Bảo được mẹ ôm trong ngực nghiêng mặt hé mắt nhìn người đàn ông đang bắt nạt mami của bé.
Như muốn khẳng định chủ quyền Tiểu Bảo gục mặt lên phần ngực cô, ôm cô chặt hơn.
_ An Nhiên!
Nguyên Phong muốn nói gì đó thì chợt từ xa một bóng dáng cao lớn đang kéo theo hai chiếc va li đi tới vừa đi anh vừa cất giọng trầm ấm:
_ Hai mẹ con chờ papa có lâu không? xin lỗi nhé, do hành lí quá nhiều lên anh phải đợi.
An Nhiên quay qua người đàn ông đang đi tới cạnh cô, cười thật tươi để lộ hàm răng trắng bóng, nụ cười tỏa nắng dưới ánh hoàng hôn dần buông, hai người đàn ông đều si mê ngắm nhìn, một người hiện tại vô cùng trân trọng, một người là mất mát, là tiếc nuối.
_ Papa! ôm
Nói rồi Tiểu Bảo đưa cái tay nhỏ nhỏ trắng trắng dang ra, ý muốn Thiên Tuấn Hạo ôm.
Cả Thiên Tuấn Hạo cùng Mạc An Nhiên đều vỡ òa trong hạnh phúc, anh dang tay ôm tiểu bảo vào lòng cất giọng cưng chiều:
_ Tiểu bảo của papa rất gỏi,bây giờ chúng ta về nhà, hai mẹ con muốn ăn gì để papa vào bếp nấu nhé.
An Nhiên mỉm cười khoác tay anh, một tay kéo một chiếc vali, Thiên Tuấn Hạo cũng một tay bế Tiểu Bảo, một tay kéo vali lách qua Hàn Nguyên Phong rời đi.
Hàn Nguyên Phong lặng im ngắm nhìn tất cả, một gia đình hạnh phúc có người vợ xinh đẹp dịu dàng như nước, có 1 đứa nhỏ đáng yêu, đáng lẽ ra anh đã từng có, nhưng tự tay anh hủy hoại tất cả.
Bàn tay bên hông siết chặt lại gân xanh nổi lên nhìn có chút sợ hãi.
Giọng anh nhỏ như tự nhủ cho một mình anh nghe thấy:
" An Nhiên, nếu em hạnh phúc anh sẽ chấp nhận buông tay cầu cho em luôn bình an vui vẻ".
Bình luận truyện