Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang

Chương 78: 78: Bản Nháp




Hàn Nguyên Phong lại bị bỏ rơi rồi!  Anh cười thê lương dáng người cao lớn anh tuấn bất phàm thường ngày không còn, chi còn lại là cô đơn cùng thống khổ.

Những lời nói khi tức giận, khi ghen tuông đã dẫn đến làm cô tổn thương sâu đến như vậy.

Năm đó vì không biết cách yêu,vì thiếu đi sự tin tưởng trong tình yêu anh đã đánh mất tình yêu của cô dành cho chính mình, con ngựa bất kham như anh luôn nghĩ rằng bất kì ai đều phải quỵ lụy anh, cầu xin anh, nhưng lại không hề nghĩ rằng trong tình yêu không hề như thế, hai bên tôn trọng nhau, tin tưởng nhau mới là tình yêu chân thực nhất, vĩnh cửu nhất.

Anh đứng đó nhìn vào cánh cửa bên trong rất lâu rồi quay người rời đi  bóng lưng cô đơn và lạc lõng.

Anh không hề biết có một đôi mắt đẫm lệ nhìn anh qua khe cửa, nửa muốn níu chân nửa muốn tuyệt tình.

!.

! Thành phố B
An Nhiên và Tiểu bảo đã tới cô nhi viện của mẹ Hạ.

Bước qua cánh cổng sau năm năm trôi đi, nó đã được thay bằng chiếc cổng kiên cố vững trãi hơn, bên trong cô nhi viện đều được thay thế bằng những dãy nhà mái thái san sát nhau nhìn rất hài hòa thuận mắt, những tán cây cổ thụ vẫn còn đó, nhưng bên cạnh cũng được trồng thêm nhiều cây nhỏ và những khóm hoa đủ mầu sắc hình dáng.


Tiểu Bảo thấy lạ lẫm cứ nhìn ngang nhìn dọc, bộ dáng vô cùng thích thú, chốc chốc lại ngửa mặt lên nhìn cô cười cười, hai mắt hình vòng cung vô cùng đáng yêu.

Vào đến gian nhà chính, An Nhiên đưa tay lên gõ cửa, tiếng mẹ Hạ vọng ra vẫn ấm áp và hiền từ:
_ Mời vào ạ.

An Nhiên đẩy cửa bước vào, cảm giác quen thuộc, khiến vành mắt cô có lớp sương mờ,Cô dắt tay Tiểu Bảo vào đến giữa phòng, trên chiếc sofa bằng da mầu nâu bò có hai người phụ nữ đang nói chuyện đưa lưng về phía cô.

An Nhiên đi vòng tới trước mặt, cúi đầu chào:
_ Mẹ Hạ!
_ Chào phu nhân.

Khi cô ngẩng đầu lên, và hai người phụ nữ nhìn về phía cô, cả hai đều bất ngờ bật dậy.

An Nhiên như chết lặng, một người là mẹ Hạ, một người là mẹ chồng cũ của cô Bà Nhã Lam.

Lúc này nước mắt của cả ba người phụ nữ đều trào ra, Bà Nhã Lam xúc động lao tới ôm An Nhiên đứa con dâu bà yêu thương như con gái ruột vừa ôm bà vừa nhẹ giọng hờn dỗi:
_ Cái đứa nhỏ ngốc này, năm đó cứ thế đi không nói cho mẹ tiếng nào, bị cái thằng con trai không ra gì của mẹ ức hiếp bắt nạt cũng không nói,mẹ xin lỗi, thay mặt Hàn Gia xin lỗi con.

Đôi mắt A Nhiên đẫm lệ, mẹ chồng cô đã dành cho cô tình cảm tốt đẹp như vậy, vẫn luôn nhớ thương cô những năm qua, vậy mà cô đã phụ tấm chân tình của bà giọng cô nghẹn lại:
_ Mẹ! ! Phu nhân!
Nhã Lam thấy An Nhiên lúng túng bèn nói:
_ Gọi ta là mẹ, hãy coi ta như mẹ con đi.

An Nhiên xúc động ôm bà chặt hơn nước mắt như đê vỡ òa ra:
_ Mẹ!  là An Nhiên không có duyên làm dâu của mẹ, Là duyên nợ của con với Nguyên Phong chỉ có thế,con xin lỗi.

Mẹ Hạ đứng từ xa nhìn hình ảnh hai người ôm nhau mà xúc động, tình cảm chỉ cần chân thành đã đổi lại được tất cả, 5 năm trước sau khi An Nhiên mất tích, Nguyên Phong đôi khi có tới nơi này anh đã bỏ tiền giúp đỡ tài trợ cho cô nhi viện được như ngày hôm nay.

Những lần đó bà đều ân cần quan tâm hỏi anh về An Nhiên, tới khi biết tất cả bà cũng giận Nguyên Phong ghê gớm nhưng rồi lâu dần bà lại nhận ra không phải Nguyên Phong không yêu, mà là ngược lại rất yêu An Nhiên, yêu tới mức luôn để ý tới những gì nhỏ bé nhất của cô, chỉ là chưa từng hạ thấp kiêu ngạo, tự tôn xuống để thừa nhận mình yêu đối phương.


Nhìn thấy cô bị đau, nhìn thấy cô khóc sẽ đều thấy đau lòng, nhưng lại không hề nhận ra đó là yêu.

Nếu không yêu sẽ không bao giờ đứng dưới cổng trường đợi cô suốt 4 tiếng đồng hồ chỉ để muốn được nhìn thấy cô dù một chút, sẽ không tự mình đội mưa chờ ở quán trà sữa với bánh ngọt cô thích ăn mà mua cho bằng được, nhưng khi tới cổng trường lại đành ngậm ngùi xách quay lại khi nhìn thấy người khác đã mua trước và đang đứng trước mắt anh đưa cho cô ấy, vui đùa cùng cô ấy.

Ngày ấy anh chưa bao giờ để Vân Kiều trong tim dù chỉ một chút.

Mà người trong tim anh là An Nhiên.

Năm đó cũng từng vì cô mà tạo lên một biệt thự mang tên" Bách Hợp "
Tự mình trồng từng cây bách hợp xuống vườn nhà, chỉ mong cô sẽ nhìn thấy nó và vui vẻ.

Chỉ là khi nhận ra thì quá muộn màng
Ba người phụ nữ quá xúc động sau năm năm xa cách, mà quên mất tiểu bảo bối đứng cạnh An Nhiên đang ngửa cái đẩu nhỏ nhỏ nhìn bà Nhã Lam đang ôm mẹ của mình, đưa tay kéo áo của bà Tiểu Bảo cất giọng non nớt:
_ Bà ơi! ôm! ôm con.

An Nhiên giật mình buông bà Nhã Lam ra, cả hai cùng nhìn xuống.

Tiểu bảo của cô biết gọi bà từ khi nào?không lẽ khi chảy chung một dòng máu sẽ tự nhận ra nhau? Hạnh Phúc lan tràn trong lòng cô, lần này trở về  là quyết định không hề sai.

Trái tim Nhã Lam như lỡ mất một nhịp ngồi xuống cạnh Tiểu Bảo, bà có nhìn nhầm không?  tại sao bé con này y hệt phiên bản thu nhỏ của Hàn Nguyên Phong, đưa tay chạm vào má tiểu bảo bà ngắm bảo bảo thật lâu bà mới dang tay ôm cục bột nhỏ vào lòng, trái tim như tan chảy vỡ òa niềm hạnh phúc.


Bà ôm tiểu bảo bé nhỏ lên nhỏ giọng hỏi An Nhiên:
_ An Nhiên!  bé con này là!
Bà muốn hi vọng vừa nhen lên của bà là thật, lạy trời phật nếu là thật là Hàn Gia có phúc ba đời mới được ông trời thương xót.

Vì thằng con ngông cuồng, ngang ngược mà bà xíu bị trầm cảm, nếu bà không đòi tới đây mỗi tháng một tuần thì chắc bà phải nhập viện lâu rồi.

An Nhiên biết cô không thể dấu bà, dù gì giữa cô và Nguyên Phong có không là vợ chồng nữa nhưng dòng máu đang chảy trong người Tiểu bảo vẫn là của Hàn Nguyên Phong, Vẫn là cốt nhục đời sau của Hàn Gia.

Cô nhẹ gật đầu nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Là con của con và Nguyên Phong,năm đó đứa bé chưa hề mất đi chỉ là Nhất Thiên sợ Nguyên Phong ép con bỏ Bảo Bảo lên mới cố gắng cứu cho bằng được rồi che dấu tất cả mọi người.

Bà Nhã Lam nước mắt lưng tròng cầm tay An Nhiên nghẹn ngào nói:
_ Trời đất!  Hàn Gia nhà ta phải có diễm phúc lớn như thế nào mới có được người con dâu như con, cảm ơn con vô cùng cảm ơn con đã không vì cái thằng con khốn kiếp của mẹ mà từ bỏ bảo bảo, mà còn hi sinh mọi thứ để sinh ra tiểu bảo bối nhỏ, năm năm qua con đã quá vất vả rồi, mẹ cảm ơn con nhiều lắm An Nhiên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện