Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
Chương 322
Lương Tĩnh Tiêu quả thật vẫn ở thành phố C, cô bây giờ đang ở trong phòng khách sạn, bởi vì vé máy bay là buổi sáng hôm sau cho nên cô đang chuẩn bị để về. Chủ yếu khi cô rời khỏi thành phố A cũng đã nói với Hướng Long Cẩm là đi du ngoạn hai ngày cho nên cô rất dư dả thời gian.
Vốn tưởng rằng tới thành phố C là quỷ không biết thần không hay nhưng không ngờ Lương Phi Phàm lại biết rõ ràng.
Nhớ tới việc mình vừa đi tìm Bạch Lộ, lập tức anh mình tới tìm mình, trong lòng Lương Tĩnh Tiêu có chút mùi vị không phải, cô đã thấy được một mặt của Bạch Lộ, nhưng thật sự cô không làm gì cả, có nhất thiết Bạch Lộ phải làm vậy không? Nhanh như vậy đã tố cáo mình với anh trai?
“Anh, em đang ở thành phố C, tại sao anh biết?”
Lương Phi Phàm cau mày, giọng cực kỳ bình tĩnh: “Đang ở đâu, bây giờ anh đi gặp em.”
Lương Tĩnh Tiêu suy nghĩ, mình cũng chưa làm chuyện gì trái lương tâm, có cái gì mà phải sợ? Coi như cô tới thành phố C tìm Bạch Lộ thì như thế nào? Cô thật sự không làm gì cả, cô ta thật sự phải như vậy sao, chỉ có gặp mặt mà làm to chuyện như vậy, vậy sau này cô ta muốn thật sự gả vào Lương gia không phải là không cho mình mặt mũi sao?
“Em ở khách sạn XX.”
Lương Tĩnh Tiêu nói số phòng cùng tên khách sạn, sau đó liền nói: “Anh, em có gặp Bạch Lộ, nếu anh vì chuyện này tìm em…”
“Gặp rồi nói sau.”
Lương Phi Phàm không đợi đầu kia nói hết, trực tiếp ngắt điện thoại. Lúc anh sắp đi còn quay lại phòng bệnh một chuyến, nhìn Bạch Lộ đang ngủ, sau đó phân phó người trông nom cửa phòng bệnh rồi mới rời đi.
Lương Tĩnh Tiêu ở khách sạn đợi không tới 30 phút đã nghe được tiếng gõ cửa phòng.
Trong lòng cô dù rất rõ ràng là Lương Phi Phàm tới nhưng rốt cuộc vẫn có chút chột dạ. Chuyện cô tới thành phố C ngay cả Hướng Long Cẩm cũng không biết, thật ra ngay cả cô cũng không biết tại sao mình phải xa xôi tới thành phố C để tìm Bạch Lộ. Tìm được rồi nhưng cái gì cũng không nói được, rõ ràng trong lòng oán hận nhưng khi gặp được cô ta thì trong lòng lại tán loạn những mùi vị khác biệt.
Hơn một năm trước, cô đoạt người đàn ông của cô ta, hãm hại cô ta, tính kế đuổi cô ta ra khỏi EC, khi đó cho tới bây giờ cô cũng không biết sợ, càng không biết mềm lòng. Vậy mà bây giờ cô phát hiện mình mềm yếu.
Người hùng hổ dọa người hẳn là Lương Tĩnh Tiêu cô, nhưng khi ở trong xe cô ngược lại bị cô ta cưỡi lên đầu, nói cái gì cũng không phản bác được.
Cô rõ ràng mới là người bị ấm ức, bây giờ ngược lại thì tốt thật, ngay cả anh trai mình cũng tìm tới cửa. Chỉ nghe giọng anh trai qua điện thoại cô cảm thấy Lương Phi Phàm nhất định là thay Bạch Lộ tới hỏi tội.
Cô lại có chút xem thường Bạch Lộ, cô ta biết thừa anh trai cô cưng chiều cô ta thì cô không dám làm gì, vậy mà cô ta còn mách lẻo.
Lương Tĩnh Tiêu suy nghĩ, cô cũng không làm chuyện gì quá đáng, nếu Lương Phi Phàm mắng cô thì cô cũng sẽ phản bác.
Nghĩ như vậy cô liền tiến tới mở cửa, không ngoài dự liệu, đứng ở cửa là người đàn ông cao ngất, gương mặt anh tuấn nhưng cũng rất lạnh lùng.
“Anh trai…”
Vốn tưởng rằng tới thành phố C là quỷ không biết thần không hay nhưng không ngờ Lương Phi Phàm lại biết rõ ràng.
Nhớ tới việc mình vừa đi tìm Bạch Lộ, lập tức anh mình tới tìm mình, trong lòng Lương Tĩnh Tiêu có chút mùi vị không phải, cô đã thấy được một mặt của Bạch Lộ, nhưng thật sự cô không làm gì cả, có nhất thiết Bạch Lộ phải làm vậy không? Nhanh như vậy đã tố cáo mình với anh trai?
“Anh, em đang ở thành phố C, tại sao anh biết?”
Lương Phi Phàm cau mày, giọng cực kỳ bình tĩnh: “Đang ở đâu, bây giờ anh đi gặp em.”
Lương Tĩnh Tiêu suy nghĩ, mình cũng chưa làm chuyện gì trái lương tâm, có cái gì mà phải sợ? Coi như cô tới thành phố C tìm Bạch Lộ thì như thế nào? Cô thật sự không làm gì cả, cô ta thật sự phải như vậy sao, chỉ có gặp mặt mà làm to chuyện như vậy, vậy sau này cô ta muốn thật sự gả vào Lương gia không phải là không cho mình mặt mũi sao?
“Em ở khách sạn XX.”
Lương Tĩnh Tiêu nói số phòng cùng tên khách sạn, sau đó liền nói: “Anh, em có gặp Bạch Lộ, nếu anh vì chuyện này tìm em…”
“Gặp rồi nói sau.”
Lương Phi Phàm không đợi đầu kia nói hết, trực tiếp ngắt điện thoại. Lúc anh sắp đi còn quay lại phòng bệnh một chuyến, nhìn Bạch Lộ đang ngủ, sau đó phân phó người trông nom cửa phòng bệnh rồi mới rời đi.
Lương Tĩnh Tiêu ở khách sạn đợi không tới 30 phút đã nghe được tiếng gõ cửa phòng.
Trong lòng cô dù rất rõ ràng là Lương Phi Phàm tới nhưng rốt cuộc vẫn có chút chột dạ. Chuyện cô tới thành phố C ngay cả Hướng Long Cẩm cũng không biết, thật ra ngay cả cô cũng không biết tại sao mình phải xa xôi tới thành phố C để tìm Bạch Lộ. Tìm được rồi nhưng cái gì cũng không nói được, rõ ràng trong lòng oán hận nhưng khi gặp được cô ta thì trong lòng lại tán loạn những mùi vị khác biệt.
Hơn một năm trước, cô đoạt người đàn ông của cô ta, hãm hại cô ta, tính kế đuổi cô ta ra khỏi EC, khi đó cho tới bây giờ cô cũng không biết sợ, càng không biết mềm lòng. Vậy mà bây giờ cô phát hiện mình mềm yếu.
Người hùng hổ dọa người hẳn là Lương Tĩnh Tiêu cô, nhưng khi ở trong xe cô ngược lại bị cô ta cưỡi lên đầu, nói cái gì cũng không phản bác được.
Cô rõ ràng mới là người bị ấm ức, bây giờ ngược lại thì tốt thật, ngay cả anh trai mình cũng tìm tới cửa. Chỉ nghe giọng anh trai qua điện thoại cô cảm thấy Lương Phi Phàm nhất định là thay Bạch Lộ tới hỏi tội.
Cô lại có chút xem thường Bạch Lộ, cô ta biết thừa anh trai cô cưng chiều cô ta thì cô không dám làm gì, vậy mà cô ta còn mách lẻo.
Lương Tĩnh Tiêu suy nghĩ, cô cũng không làm chuyện gì quá đáng, nếu Lương Phi Phàm mắng cô thì cô cũng sẽ phản bác.
Nghĩ như vậy cô liền tiến tới mở cửa, không ngoài dự liệu, đứng ở cửa là người đàn ông cao ngất, gương mặt anh tuấn nhưng cũng rất lạnh lùng.
“Anh trai…”
Bình luận truyện