Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 5



Chương 5: Thế này cũng không sợ sao

Hôm qua Hứa Trúc Linh đi được tới nửa đường, càng nghĩ trong lòng lại càng cảm thấy bất an.

Muốn giúp đỡ nhà họ Hứa thì ít nhất cũng phải có hơn hai, ba tỉ. Mà cô chưa hề bỏ ra cái gì, đã có thể lấy được nhiều tiền như vậy, lương tâm của cô rất bất an Trong đầu cô vẫn luôn quanh quẩn câu nói kia của chú An “Ngài Cố là một người nói một không nói hai”

Cố Thành Trung là một kẻ giữ chữ tín, vậy thì cô tính là cái gì?

Điều kiện giao dịch này chính là do cô chủ động đề ra, cô không có tư cách đổi ý.

Hơn nữa, Cố Thành Trung là người như thế nào? Nếu như anh ta ghi hận chuyện này trong lòng, về sau muốn đánh ngã nhà họ Hứa là chuyện dễ như trở bàn tay. Cô không thể mạo hiểm bởi vì hậu quả này cô gánh không không nổi.

Hứa Trúc Linh hít sâu một hơn, siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn quay trở lại, nhưng lại không có can đảm để gõ cửa.

Cô chỉ cần nghĩ tới việc phải nhìn gương mặt dọa người kia cả đêm, thì không khác gì đi xem phim kinh dị cả!

Nghĩ tới như vậy, cả người cô run rẩy, cuối cùng đành ngồi xổm ở góc tường, ngủ quên tới tận sáng.

Đợi tới khi chú An phát hiện ra, cô đã sốt cao, cả người mơ mơ màng màng Cố Thành Trung cũng không nghĩ tới cô nhóc này đã rời đi còn quay lại, lại còn ngủ một đêm ở ngoài cửa, khiến bản thân mắc bệnh.

Cô nhóc này là kẻ ngốc sao?

Hứa Trúc Linh hôn mê hơn một ngày, màn đêm buông xuống cô mới từ từ tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại đầu có hơi choáng váng, chuyện đầu tiên cô làm sau khi tỉnh lại chính là kiểm tra quần áo của bản thân, phát hiện vân là bộ quần áo hôm qua, lúc này cô mới yên tâm đôi chút.

Xong, chưa để Hứa Trúc Linh vui mừng lâu hơn, bên tại đột nhiên truyền tới giọng nói trầm thấp, giống như âm thanh tiếng đàn cello réo rắt, gợi cảm vô cùng.

“Nếu như đã sợ hãi như vậy, vì sao còn phải quay trở lại?”

Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, trên ghế sô pha cách đó không xa, người đàn ông đang lật xem một cuốn tạp chí, ngón tay thon dài tinh xảo như ngọc đang giữ một góc sách.

Lúc cô nhìn lại, anh ta cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn qua.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy gương mặt khiến cho người ta sợ hãi kia, trái tìm lại căng lên.

Cô nén sự sợ hãi, lấy hết can đảm nói: “Trước kia là em đưa ra điều kiện để ngài giúp em, ngài giúp em giải quyết vấn đề của nhà họ Hứa, còn em sẽ đồng ý gả cho ngài. Tuy rằng tuổi của em còn nhỏ, còn chưa tới tuổi để kết hôn, nhưng không có nghĩa là em không giữ chữ tín. Quả thật em rất sợ ngài, nhưng… Em sẽ cố găng khắc phục, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, em sẽ không sợ ngài nữa!”

Cô siết chặt nắm tay, gần từng chữ một, ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Chỉ là giọng nói run rẩy đã bán đứng cô.

Cố Thành Trung nghe cô nói như vậy, không khỏi hơi nhướng mày.

Anh đi lên phía trước vài bước, tới gần mép giường.

Cô nhanh chóng lùi về phía sau, thấy bước chân của anh dừng lại, cô bỗng nhiên ý thức được việc mình làm không đúng.

Cô cần chặt răng, bạo gan dịch lên phía trước hai bước, ngồi ở mép giường nhìn thẳng vào người đàn ông kia.

Trong lòng Cố Thành Trung lập tức đầy sự hứng thú đối với Hứa Trúc Linh Bàn tay to lớn của anh chậm rãi vuốt ve gò má cô, hỏi: “Như vậy cũng không sợ?”

Cô run lên bần bật, làn da nóng hổi chạm tới đầu ngón tay lạnh như băng của anh, càng thể hiện rõ sự đối lập.

Sao cô có thể không sợ chứ?

Nhưng người đàn ông này là chồng của cô, sẽ sống với cô từ bây giờ cho tới lúc chết, cô không thể sợ!

Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên quả quyết nói: “Không sợi”

“Tuổi không lớn, nhưng miệng lưỡi lại rất cứng” Cố Thành Trung cười khế một tiếng, môi mỏng gợi cảm hơi cong lên.

Trong đôi mắt phượng hẹp dài có một chút ý trêu đùa, hòa tan cảm giác kinh dị mà vết sẹo mang lại, khiến cho cả người anh trở nên thân thiện hơn không ít.

Cô nhìn chằm chăm vào gương mặt tươi cười kia, không nhịn được nghĩ thầm, nếu như ngài ấy không bị bỏng, chắc chắn sẽ rất đẹp trai.

Chỉ tiếc…

Bàn tay Cố Thành Trung tiếp tục đi xuống, nhanh chóng luồn vào trong cổ áo của cô.

Thân thể cô lập tức căng lên như dây đàn, đồng tử co lại nhìn anh đầy hoảng sợ.

“Như thế này, cũng không sợ sao?”

Anh dù bận vẫn ung dung như cũ, mở miệng trêu chọc cô, rõ ràng là muốn nhìn xem cái mỏ vịt chết của cô còn cứng tới khi nào.

Đáy mắt anh.. Có chút ý khinh thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện