Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!

Chương 23: Ngày giỗ (tt)



Cô cầm lấy cái máy đó:"Đây là cái máy quay mà em nhặt được lúc vụ nổ xảy ra, hôm đó em không để ý lắm, chỉ thấy nó rồi tiện tay nhặt về, em để trong phòng của ba mẹ".

"Em mở lên thử xem, coi nó còn hoạt động không?".

"Ưm".

Nhấn nút một cái,:"nó vẫn còn hoạt động nè ".

Nhìn vào màn hình, hiện ra ba người, hai nam một nữ, là ba mẹ cô và một người khác nữa.

Nội dung cuộc trong máy ảnh:.

"Xin chào, tôi là Mục Chính Minh".

"Chào tôi là Hồng Mẫn Nhu".

"Chào tôi là Trình Nhật ".

"Chúng tôi quay clip này là muốn gửi đến nhà đầu tư của chúng tôi, cảm ơn ông đã ủng hộ chúng tôi làm ra loại bom này, đây là sự thành công mà chúng tôi đã làm suốt hai năm qua"_nói đến đây, ba cô quay máy về phía đặt quả bom. Nhìn nó rất tinh xảo.

Ngưng một lát, Trình Nhật tiếp lời nói:"Chúng tôi làm ra loại bom này không phải để những người xấu làm việc, mà chúng tôi muốn nó giúp được những người làm việc về khoáng sản, mong mọi người hãy đón nhận nó...Đùng...Đùng...Đùng".

Và sau đó là màn hình tối đen lại, xem xong cả người cô run rẫy, nước mắt không biết đã rơi khi nào, ngồi xỏm xuống nền nhà lạnh lẽo:"Ba, mẹ con nhớ hai người".

"Đừng buồn nữa, bà xã của anh rất mạnh mẽ mà".

"Tư Phàm "_cô ôm chầm lấy thân hình cao to của anh, dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc, gọi tên anh đầy yêu thương.

Một lúc sau, thấy cô không còn xúc động nữa, nhìn xuống mới biết cô đã ngủ, không muốn làm cô thức giấc, anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi thẳng ra xe, không quên lấy cái máy quay.

- -------

Mộ gia

Anh đặt cô xuống giường, đắp chăn, rồi hôn nhẹ lên trán cô:"Ngủ ngon, Lạc Anh".

Tuy cô ngủ, nhưng vẫn còn nghe bên tai âm thanh gì đó, ngọ ngoạy đổi tư thế, hai tay cô quơ lên như tìm gì đó, đúng lúc bắt trúng tay anh, như hài lòng kéo mạnh anh xuống, ôm anh.

Anh chỉ mỉm cười nhìn vợ yêu, hai người ôm nhau ngủ. Tạo nên bức tranh thật đẹp.

Nửa đêm.

"Mau thay ba mẹ cô trả mạng cho chồng tôi ".

"Á"_cô đang ngủ bỗng nhiên mơ thấy một người phữ nữ bóp cổ mình, không ngừng bảo cô trả mạng.

Anh nghe cô la lên, bừng tỉnh giấc, lo lắng:"Gặp ác mộng sao?".

Trán cô lấm tấm mồ hôi, cả khuôn mặt cũng trắng bệch:"Không sao,ngủ thôi".

Nằm xuống, không giây phút nào cô không nghĩ về giấc mơ lúc nãy.

Người đó là ai? Tại sao lại nói mình phải trả mạng? Chồng! Không lẽ người tên Trình Nhật là.......

- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện