TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!
Chương 34: Anh Trai Cũng Đến Ngày Xuất Giá
Bình thường như mọi khi, Mạn Giai Khuynh và Dục Ưu Hành sẽ về Mạn gia 2 tuần một lần, hôm nay cô dự tính sẽ trở về ăn cơm tối với ba Mạn thì bất ngờ Mạn Lâm Kỳ tìm đến cửa làm cho cô phải dời ngày đi.
Mạn Lâm Kỳ vừa vào cửa đã ngã nhào xuống sofa, hí mắt lầm bầm với cô:" thật mệt mỏi quá, mấy ngày nay anh trai bảo bối của em chưa được ngủ đủ giấc ".
Mạn Giai Khuynh nhìn anh trai như thể muốn dính sát vào sofa thì bật cười nhưng cũng có lo lắng, phải nói là bây giờ Mạn Lâm Kỳ có chút nhếch nhác, dưới cằm râu lởm chởm vẫn chưa cạo, quầng mắt thâm đen thấy rõ, áo sơ mi cũng tùy tiện bỏ ngoài quần, áo ngoài vứt kế bên.
Cô không biết vì sao lại thảm hại như thế này ah~, Mạn Giai Khuynh không kìm được mỉa mai một chút.
" bộ dáng của anh như từ Châu Phi mới về vậy".
Vừa vặn Dục Ưu Hành từ phòng bếp bước ra, đưa cho Mạn Lâm Kỳ ly nước, cũng sẵn tiện ngồi xuống bên cạnh cô, gác chân.
Mạn Lâm Kỳ không nhận ly nước, chỉ để nó trên bàn, anh nằm úp sấp, ôm gối ôm, nhắm mắt trả lời giải tỏa uất ức:" không thảm hại mới là lạ, mấy hôm nay tăng ca, thời gian đã không có mà ngủ, về nhà lại bị giục đi xem mắt, không biết ba suy nghĩ gì, đang yên đang lành kéo anh đi xem mắt, làm anh chạy không kịp, nên mới đến nhà em trốn, em không biết đâu, đến cả di động anh còn không dám mở nữa là, ba đang tìm anh ".
" hả?...xem mắt?".
Cô nói mình ngạc nhiên cũng không quá khoa trương đi, phải nói là kiếp trước cô cũng chưa từng thấy Mạn Lâm Kỳ có bạn gái, bây giờ cũng vậy.
Cô không hẳn chắc chắn, kiếp trước bởi vì thời gian Mạn Lâm Kỳ về nước không bao lâu thì bị Mạc Tùy Tuyết và Trương Vĩnh tính kế phải ngồi tù, thời gian lo toan tù tội còn không có chứ nói gì đến yêu đương, nhưng kiếp này lại khác, anh trai cô cũng đã 30 rồi, cũng nên nói chuyện yêu đương rồi.
Ba Mạn tính để anh quyết định tương lai nhưng có lẽ ông thấy con trai mình càng lúc càng già, chờ đến sốt ruột nên ông định giải quyết luôn đó mà.
Haha...
Dục Ưu Hành ngồi bên cạnh cũng bị gợi lên hứng thú, cười khẽ chờ xem kịch vui, Mạn Lâm Kỳ hé mắt nhìn thấy Dục Ưu Hành như khán giả chờ xem hài của mình liền không nhịn được phẫn uất, túm gối đầu ném qua, Dục Ưu Hành nhàn nhã nghiêng người né tránh." con mẹ cậu còn cười được, biết thế tôi không gả em gái cho cậu "
Dục Ưu Hành mắt hạnh liếc nhìn anh, Mạn Lâm Kỳ cũng không yếu kém trừng mắt lại, bất quá với quầng mắt thâm đen của Mạn Lâm Kỳ, khi hai mắt trừng lớn, cảnh tượng vô cùng muốn cười.
" anh còn chưa tận hưởng đủ màu sắc thế giới này mà, yêu đương, kết hôn vẫn còn sớm".
Mạn Lâm Kỳ lầm bầm.
" anh cho em xin đi, 30 tuổi rồi mà còn sớm cái gì chứ, người ta bằng tuổi anh, bây giờ con nhà người ta cũng có thể tự mình đi ra ngoài mua nước tương được rồi".
Cô hất cằm, với cái suy nghĩ như thế của anh, Mạn Giai Khuynh không ngờ được lắc đầu.
Chỉ biết Mạn Lâm Kỳ nghe xong liền như thế hí mắt nhìn cô, rồi lại nhướng mày về phía Dục Ưu Hành, vẻ mặt đắc ý.
" người ta anh không chắc, nhưng thằng bạn chí cốt kiêm em rể đang ngồi kế bên em của anh đây, vẫn chưa có con để thay tã đó thôi".
Mạn Giai Khuynh: ( "".... ""|||)
Cô bị nói cho cứng họng, làm ơn đi, anh còn có thể nói được cái gì nữa hay không?.
Mạn Giai Khuynh quay lại lườm Dục Ưu Hành một cái, không có con tại vì ai hả????.
Dục Ưu Hành không nghĩ tới chính mình ngồi làm khán giả, khi không cũng bị dính đạn, dưới cái lườm của cô không tự nhiên ho khan rồi nghiêm túc nhìn bạn tốt.
Anh cong môi, từ tính nói:" cũng không chắc, gần đây tôi rất cố gắng...".
Anh lại ngập ngừng một chút tổ vẻ bí hiểm, tay theo thói quen vân về khóe môi:"...có lẽ cũng đã có rồi".
Mạn Lâm Kỳ nghe xong liền bật cả người dậy:" ta kháo~".
Mạn Giai Khuynh nghe cũng đỏ cả mặt, vừa vặn cùng lúc Mạn Lâm Kỳ phất tay tiếp tục trò chuyện nên cô cũng đỡ ngượng một chút.
" nói tóm lại tôi sẽ không xấu hổ mà chiếm nhà của em gái tôi một thời gian, cậu có ý kiến gì không hả?".
Dù sao cũng mang danh nghĩa "anh vợ", Mạn Lâm Kỳ dùng nó hết sức thuận lợi.
Dục Ưu Hành nhún vai:" không hề".
Trong lòng đã biết người này đang trốn, anh cũng vui vẻ mà để người dưới mắt, tùy thời có thể xem kịch vui.
( ghê ghớm chưa (°△°|||))
Mạn Lâm Kỳ căn dặn Mạn Giai Khuynh không được tiết lộ chuyện anh đến đây xin tá túc, còn nói ba Mạn có gọi đến thì cũng nói rằng anh không đến đây.
Mạn Giai Khuynh tỏ ý đã hiểu, trong lòng lại muốn anh trai có thể động phàm tâm với người nào đó, cô ngược lại lo lắng cho Mạn Lâm Kỳ.
- ------------
Mỗi ngày sau đó Mạn Lâm Kỳ ở nhà cô đều là một niềm vui, Dục Ưu Hành thấy Mạn Lâm Kỳ mỗi ngày đều xoay quanh Mạn Lâm Kỳ, sắc mặt ngày càng khó coi.
Vị nào đó bộc phát chứng độc chiếm, khẽ như đang tính kế rồi vào thư phòng, một lúc sau thong thả bước ra, vẻ mặt phơi phới như gió xuân.
Qua sáng hôm sau, Mạn Lâm Kỳ liền bị Ba Mạn đến đây túm về nhà.Đương nhiên là chuyện này Dục Ưu Hành có công lớn rồi.
Anh nhìn Mạn Lâm Kỳ mếu máo tay cầm áo khoác, chậm chạp mang giày, phía kua và ba Mạn đang trừng mắt thì khẽ cười cười.
Nếu Mạn Lâm Kỳ vừa ngồi mang giày vừa thắc mắc vì sao mình lại bị tóm, khẽ nhìn Mạn Giai Khuynh, cô cũng nhìn lại, dùng thanh câm đáp lại là mình không biết.
Cô thật sự không biết, đến giờ cô vẫn còn ngạc nhiên đây này, mấy hôm trước ba Mạn cũng có gọi điện cho cô, cô y như lời dặn nói dối là không có, còn hứa với ông nếu biết Mạn Lâm Kỳ ở đâu sẽ lập tức cấp báo.
Hôm nay ba Mạn lại đến đây thấy cô bao che người, cô đỏ mặt, không biết ba Mạn có trách cô hay không nữa...
Mạn Lâm Kỳ nghĩ một chút, nghĩ Dục Ưu Hành là người không lo chuyện bao đồng nên ngay từ đầu đã bỏ qua mà không nghĩ ngợi gì, nhưng thực chất anh không biết chính là vị nào đó.
Thực sự Dục Ưu Hành không tinh xem vào, chỉ là thấy Mạn Lâm Kỳ chiếm bà xã của anh nhiều quá nên góp chút thôi.
Nếu Mạn Lâm Kỳ biết người nào làm thì chắc là khóc thét, không sợ quân địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Mạn Lâm Kỳ không hề biết mình đã đắc tội với đồng đội heo của mình, để đồng đội bán đứng.
Ba Mạn ngồi trên ghế, nhìn Mạn Lâm Kỳ như muốn nổi lửa:" tôi tìm anh khắp nơi, hóa ra là anh chạy đến đây, anh như thế cũng đừng kéo theo em gái anh chứ, tôi nhìn là biết nó bị anh ép theo anh rồi".
"....ách ".
Mạn Giai Khuynh sượng sượng ngồi kế bên cười giã lã.
Ba Mạn đến bắt người cũng sẵn tiện thăm con gái một chút, cũng may có Dục Ưu Hành mật báo chứ nếu không ông cũng không ngờ.
Lúc này, Mạn Lâm Kỳ liền lên tiếng:" ba, tại sao biết con ở đây chứ?, là ba nghe ai nói?".
Mạn Lâm Kỳ hứa, nếu anh biết là ai sẽ đánh cho tên đó thành đầu heo.
Nhưng mà Mạn Lâm Kỳ nghĩ sai rồi, Dục Ưu Hành trước khi gọi điện cấp báo đã lường trước được việc này rồi nên đã nói với ba Mạn rằng Mạn Lâm Kỳ bắt ép Mạn Giai Khuynh nói dối này nọ, căn dặn ông đừng tiết lộ chuyện thông tin này do ai nói.
Dục Ưu Hành lúc này thong thả uống trà.
Đúng như dự đoán, ba Mạn khẽ trừng Mạn Lâm Kỳ:" anh nói bậy cái gì, không có ai báo hết, là tôi mình cảm được nên mới đến đây, hóa ra là anh ở đây thật".
Mạn Lâm Kỳ và Mạn Giai Khuynh trố mắt nhìn, trong lòng cảm thán "wow~ ba Mạn có giác quan thật nhạy bén ".
Chỉ có người cùng âm mưu là Dục Ưu Hành biết rõ chân tướng đang thong thả ngồi làm nền.
Ba Mạn lại nói:" anh cũng đã 30 rồi, đi xem mắt cũng không phải chuyện gì ghê ghớm".
Mạn Giai Khuynh và Dục Ưu Hành ngồi nghe có lý gật gật đầu phụ họa.
Mạn Lâm Kỳ cảm thấy toàn thân đắng chát, xem mắt mà không ghê ghớm à?,,, thật phiền ah~.
Trong lúc Mạn Lâm Kỳ âm thầm mặc niệm số phận đen đủi của bản thân, ba Mạn nhân cơ hội kéo người lên xe không cho chạy trốn.
Mạn Giai Khuynh nhìn hai người đi xa, không khí náo loạn yên tĩnh hẳn liền nghiêng ngã trên sofa bật cười.
Thật đúng là.... cứ đà này, cô sẽ có chị dâu sớm thôi.
Mạn Lâm Kỳ vừa vào cửa đã ngã nhào xuống sofa, hí mắt lầm bầm với cô:" thật mệt mỏi quá, mấy ngày nay anh trai bảo bối của em chưa được ngủ đủ giấc ".
Mạn Giai Khuynh nhìn anh trai như thể muốn dính sát vào sofa thì bật cười nhưng cũng có lo lắng, phải nói là bây giờ Mạn Lâm Kỳ có chút nhếch nhác, dưới cằm râu lởm chởm vẫn chưa cạo, quầng mắt thâm đen thấy rõ, áo sơ mi cũng tùy tiện bỏ ngoài quần, áo ngoài vứt kế bên.
Cô không biết vì sao lại thảm hại như thế này ah~, Mạn Giai Khuynh không kìm được mỉa mai một chút.
" bộ dáng của anh như từ Châu Phi mới về vậy".
Vừa vặn Dục Ưu Hành từ phòng bếp bước ra, đưa cho Mạn Lâm Kỳ ly nước, cũng sẵn tiện ngồi xuống bên cạnh cô, gác chân.
Mạn Lâm Kỳ không nhận ly nước, chỉ để nó trên bàn, anh nằm úp sấp, ôm gối ôm, nhắm mắt trả lời giải tỏa uất ức:" không thảm hại mới là lạ, mấy hôm nay tăng ca, thời gian đã không có mà ngủ, về nhà lại bị giục đi xem mắt, không biết ba suy nghĩ gì, đang yên đang lành kéo anh đi xem mắt, làm anh chạy không kịp, nên mới đến nhà em trốn, em không biết đâu, đến cả di động anh còn không dám mở nữa là, ba đang tìm anh ".
" hả?...xem mắt?".
Cô nói mình ngạc nhiên cũng không quá khoa trương đi, phải nói là kiếp trước cô cũng chưa từng thấy Mạn Lâm Kỳ có bạn gái, bây giờ cũng vậy.
Cô không hẳn chắc chắn, kiếp trước bởi vì thời gian Mạn Lâm Kỳ về nước không bao lâu thì bị Mạc Tùy Tuyết và Trương Vĩnh tính kế phải ngồi tù, thời gian lo toan tù tội còn không có chứ nói gì đến yêu đương, nhưng kiếp này lại khác, anh trai cô cũng đã 30 rồi, cũng nên nói chuyện yêu đương rồi.
Ba Mạn tính để anh quyết định tương lai nhưng có lẽ ông thấy con trai mình càng lúc càng già, chờ đến sốt ruột nên ông định giải quyết luôn đó mà.
Haha...
Dục Ưu Hành ngồi bên cạnh cũng bị gợi lên hứng thú, cười khẽ chờ xem kịch vui, Mạn Lâm Kỳ hé mắt nhìn thấy Dục Ưu Hành như khán giả chờ xem hài của mình liền không nhịn được phẫn uất, túm gối đầu ném qua, Dục Ưu Hành nhàn nhã nghiêng người né tránh." con mẹ cậu còn cười được, biết thế tôi không gả em gái cho cậu "
Dục Ưu Hành mắt hạnh liếc nhìn anh, Mạn Lâm Kỳ cũng không yếu kém trừng mắt lại, bất quá với quầng mắt thâm đen của Mạn Lâm Kỳ, khi hai mắt trừng lớn, cảnh tượng vô cùng muốn cười.
" anh còn chưa tận hưởng đủ màu sắc thế giới này mà, yêu đương, kết hôn vẫn còn sớm".
Mạn Lâm Kỳ lầm bầm.
" anh cho em xin đi, 30 tuổi rồi mà còn sớm cái gì chứ, người ta bằng tuổi anh, bây giờ con nhà người ta cũng có thể tự mình đi ra ngoài mua nước tương được rồi".
Cô hất cằm, với cái suy nghĩ như thế của anh, Mạn Giai Khuynh không ngờ được lắc đầu.
Chỉ biết Mạn Lâm Kỳ nghe xong liền như thế hí mắt nhìn cô, rồi lại nhướng mày về phía Dục Ưu Hành, vẻ mặt đắc ý.
" người ta anh không chắc, nhưng thằng bạn chí cốt kiêm em rể đang ngồi kế bên em của anh đây, vẫn chưa có con để thay tã đó thôi".
Mạn Giai Khuynh: ( "".... ""|||)
Cô bị nói cho cứng họng, làm ơn đi, anh còn có thể nói được cái gì nữa hay không?.
Mạn Giai Khuynh quay lại lườm Dục Ưu Hành một cái, không có con tại vì ai hả????.
Dục Ưu Hành không nghĩ tới chính mình ngồi làm khán giả, khi không cũng bị dính đạn, dưới cái lườm của cô không tự nhiên ho khan rồi nghiêm túc nhìn bạn tốt.
Anh cong môi, từ tính nói:" cũng không chắc, gần đây tôi rất cố gắng...".
Anh lại ngập ngừng một chút tổ vẻ bí hiểm, tay theo thói quen vân về khóe môi:"...có lẽ cũng đã có rồi".
Mạn Lâm Kỳ nghe xong liền bật cả người dậy:" ta kháo~".
Mạn Giai Khuynh nghe cũng đỏ cả mặt, vừa vặn cùng lúc Mạn Lâm Kỳ phất tay tiếp tục trò chuyện nên cô cũng đỡ ngượng một chút.
" nói tóm lại tôi sẽ không xấu hổ mà chiếm nhà của em gái tôi một thời gian, cậu có ý kiến gì không hả?".
Dù sao cũng mang danh nghĩa "anh vợ", Mạn Lâm Kỳ dùng nó hết sức thuận lợi.
Dục Ưu Hành nhún vai:" không hề".
Trong lòng đã biết người này đang trốn, anh cũng vui vẻ mà để người dưới mắt, tùy thời có thể xem kịch vui.
( ghê ghớm chưa (°△°|||))
Mạn Lâm Kỳ căn dặn Mạn Giai Khuynh không được tiết lộ chuyện anh đến đây xin tá túc, còn nói ba Mạn có gọi đến thì cũng nói rằng anh không đến đây.
Mạn Giai Khuynh tỏ ý đã hiểu, trong lòng lại muốn anh trai có thể động phàm tâm với người nào đó, cô ngược lại lo lắng cho Mạn Lâm Kỳ.
- ------------
Mỗi ngày sau đó Mạn Lâm Kỳ ở nhà cô đều là một niềm vui, Dục Ưu Hành thấy Mạn Lâm Kỳ mỗi ngày đều xoay quanh Mạn Lâm Kỳ, sắc mặt ngày càng khó coi.
Vị nào đó bộc phát chứng độc chiếm, khẽ như đang tính kế rồi vào thư phòng, một lúc sau thong thả bước ra, vẻ mặt phơi phới như gió xuân.
Qua sáng hôm sau, Mạn Lâm Kỳ liền bị Ba Mạn đến đây túm về nhà.Đương nhiên là chuyện này Dục Ưu Hành có công lớn rồi.
Anh nhìn Mạn Lâm Kỳ mếu máo tay cầm áo khoác, chậm chạp mang giày, phía kua và ba Mạn đang trừng mắt thì khẽ cười cười.
Nếu Mạn Lâm Kỳ vừa ngồi mang giày vừa thắc mắc vì sao mình lại bị tóm, khẽ nhìn Mạn Giai Khuynh, cô cũng nhìn lại, dùng thanh câm đáp lại là mình không biết.
Cô thật sự không biết, đến giờ cô vẫn còn ngạc nhiên đây này, mấy hôm trước ba Mạn cũng có gọi điện cho cô, cô y như lời dặn nói dối là không có, còn hứa với ông nếu biết Mạn Lâm Kỳ ở đâu sẽ lập tức cấp báo.
Hôm nay ba Mạn lại đến đây thấy cô bao che người, cô đỏ mặt, không biết ba Mạn có trách cô hay không nữa...
Mạn Lâm Kỳ nghĩ một chút, nghĩ Dục Ưu Hành là người không lo chuyện bao đồng nên ngay từ đầu đã bỏ qua mà không nghĩ ngợi gì, nhưng thực chất anh không biết chính là vị nào đó.
Thực sự Dục Ưu Hành không tinh xem vào, chỉ là thấy Mạn Lâm Kỳ chiếm bà xã của anh nhiều quá nên góp chút thôi.
Nếu Mạn Lâm Kỳ biết người nào làm thì chắc là khóc thét, không sợ quân địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Mạn Lâm Kỳ không hề biết mình đã đắc tội với đồng đội heo của mình, để đồng đội bán đứng.
Ba Mạn ngồi trên ghế, nhìn Mạn Lâm Kỳ như muốn nổi lửa:" tôi tìm anh khắp nơi, hóa ra là anh chạy đến đây, anh như thế cũng đừng kéo theo em gái anh chứ, tôi nhìn là biết nó bị anh ép theo anh rồi".
"....ách ".
Mạn Giai Khuynh sượng sượng ngồi kế bên cười giã lã.
Ba Mạn đến bắt người cũng sẵn tiện thăm con gái một chút, cũng may có Dục Ưu Hành mật báo chứ nếu không ông cũng không ngờ.
Lúc này, Mạn Lâm Kỳ liền lên tiếng:" ba, tại sao biết con ở đây chứ?, là ba nghe ai nói?".
Mạn Lâm Kỳ hứa, nếu anh biết là ai sẽ đánh cho tên đó thành đầu heo.
Nhưng mà Mạn Lâm Kỳ nghĩ sai rồi, Dục Ưu Hành trước khi gọi điện cấp báo đã lường trước được việc này rồi nên đã nói với ba Mạn rằng Mạn Lâm Kỳ bắt ép Mạn Giai Khuynh nói dối này nọ, căn dặn ông đừng tiết lộ chuyện thông tin này do ai nói.
Dục Ưu Hành lúc này thong thả uống trà.
Đúng như dự đoán, ba Mạn khẽ trừng Mạn Lâm Kỳ:" anh nói bậy cái gì, không có ai báo hết, là tôi mình cảm được nên mới đến đây, hóa ra là anh ở đây thật".
Mạn Lâm Kỳ và Mạn Giai Khuynh trố mắt nhìn, trong lòng cảm thán "wow~ ba Mạn có giác quan thật nhạy bén ".
Chỉ có người cùng âm mưu là Dục Ưu Hành biết rõ chân tướng đang thong thả ngồi làm nền.
Ba Mạn lại nói:" anh cũng đã 30 rồi, đi xem mắt cũng không phải chuyện gì ghê ghớm".
Mạn Giai Khuynh và Dục Ưu Hành ngồi nghe có lý gật gật đầu phụ họa.
Mạn Lâm Kỳ cảm thấy toàn thân đắng chát, xem mắt mà không ghê ghớm à?,,, thật phiền ah~.
Trong lúc Mạn Lâm Kỳ âm thầm mặc niệm số phận đen đủi của bản thân, ba Mạn nhân cơ hội kéo người lên xe không cho chạy trốn.
Mạn Giai Khuynh nhìn hai người đi xa, không khí náo loạn yên tĩnh hẳn liền nghiêng ngã trên sofa bật cười.
Thật đúng là.... cứ đà này, cô sẽ có chị dâu sớm thôi.
Bình luận truyện