Tổng Tài Biến Thái Tôi Yêu Anh
Chương 6: Sống cùng anh đi, Mộ Tuyết!
Những tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ khiến cho cô gái trên giường thức giấc. Mộ Tuyết trở mình, người đàn ông bên cạnh đã không còn, cô ngồi dậy. Trên giường trắng muốt một đốm máu đỏ như hoa bỉ ngạn đã chứng minh đêm qua không phải là mộng xuân.
''Aaaaa...'' Vừa bước xuống giường cả người cô như tàn phế, mềm nhũn không còn sức lực, phía dưới lại truyền đến cảm giác đau đớn, nếu không kịp bám vào cái bàn, cô chắc chắn sẽ hôn mặt đất! Tên không kiếp Tống Vũ Dực!
''Bỉ ổi, vô liêm sỉ, cầm thú...!!!''
Tiếng chuông điện thoại reo cắt đứt tiếng mắng chửi của Mộ Tuyết. Trên màn hình là một dãy số lạ...
''Alo''
''Tôi đây, em tỉnh rồi sao. Đồ ăn sáng trên bàn, trong tủ có thuốc, em tự thoa rồi nghỉ ngơi đi. Sáng nay tôi có cuộc họp quan trọng, xin lỗi!''
''A?''
''Em nghỉ ngơi cho tốt, tối tôi về sớm! Tạm biệt!''
Tống Vũ Dực cúp máy để lại Mộ Tuyết đang hóa đá. Anh đang quan tâm cô sao? Anh còn giải thích với cô!!! Aaaaa, thật khủng khiếp, có phải tên cầm thú đó cũng thích cô?
Sau khi tắm xong, Mộ Tuyết mở tủ thấy một lọ thuốc nhỏ, thì ra là thuốc trị thương! Thoa ở đâu? Khắp người cô có rất nhiều vết thương nga!!!
'' Có việc gì?''
''Tổng tài...thuốc...thuốc...''
''Ừ?''
''Tôi...nó...thoa ở đâu? Tôi không biết...cách dùng!''
''Chỗ đó!''
''Hả? Chỗ nào?''
''Chỗ hôm qua chúng ta làm!''
''....''
''Em muốn tôi thoa giúp sao? Được lát nữa tôi về giúp em!''
''Không...không cần...tôi tự làm được!''
''Còn gì không?''
''Không thưa tổng tài!''
''...Tôi cúp đây!''
Mộ Tuyết vừa cúp máy, Tống Vũ Dực tức giận ném điện thoại lên sofa! Fuck! Chẳng phải cô nói yêu anh sao? Thái độ lạnh nhạt đó là sao?
''Cộc cộc''
''Vào!''
Một chàng trai khôi ngô, mặc quần áo thể thao bước vào, ôm chầm Tống Vũ Dực, mái tóc anh ta nhuộm đủ màu sắc, đôi mắt không sắc bén như Tống Vũ Dực nhưng lại mang một vẻ phong lưu, khuôn mặt xinh đẹp đến phụ nữ cũng phải ghen tị. Đó không phải là vẻ đẹp yếu đuối mà là nét đẹp mạnh mẽ đến hoàn hảo! Anh ta là Mạch Kha, người bạn thân nhất của Tống Vũ Dực
''Né ra, chú bị biến thái sao?''
Mạch Kha mặc kệ câu hỏi của Tống Vũ Dực, anh vỗ vai Tống Vũ Dực.
''Tống Vũ Dực, hôm qua anh làm mọi người một phen hết hồn nga!''
''Hừ''
''Sao vậy? Chưa ăn được cô ta sao? Haha! Đùa em sao?''
'' Nực cười!''
'' Vậy là ăn được con gái người ta rồi! Sao còn khó chịu như vậy? Ăn chưa no sao?''
'' No cái đầu chú! Sáng nay anh đi sớm lại còn làm bữa sáng cho cô ấy. Vậy mà cám ơn cũng không có! Tức chết được mà, chú xem có ai vô tình như cô ấy không chứ!''
Mạch Kha đang cười bỗng cứng đờ, bỗng nhiên trầm mặc. Tống Vũ Dực đợi mãi không thấy Mạch Kha nói gì, anh nhíu mày nhìn Mạch Kha!
''Sao thế?''
''Dực, anh thích cô gái đó sao?''
Tống Vũ Dực im lặng, anh tránh né ánh mắt của Mạch Kha. Anh không yêu cô thì sao anh phải ghen tuông đến mức cưỡng bức cô? Sao anh phải đau lòng khi thấy những giọt nước mắt của cô? Anh còn dậy sớm làm bữa sáng cho cô, chuyện trước đây chưa từng xảy ra...Anh yêu cô, anh yêu cô... Ba từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
''Dực?''
Tống Vũ Dực khẽ ho một tiếng, anh im lặng thay cho câu trả lời của mình.
''Em biết rồi, cô gái đó thực sự rất trong sáng...''
''Anh hiểu!''
''Về hợp đồng bên Hàn thị, em đã cho người điều tra và đầu tư dự án xây dựng biệt thự của họ, đây là dự án tiềm năng.''
'' Chú hãy đàm phán với họ bên ta sẽ cung ứng vật liệu cho họ, lợi nhuận sẽ cao hơn''
''Được, Dực công ty của Kiều Thiên Bảo muốn hợp tác dự án công trình ở Nghiên Lâm, anh nghĩ sao?''
''Anh không thích ông ta. Ông ta là một kẻ làm ăn phi pháp.''
''Nhưng lần này chính Kiều ThiênTâm đã đề nghị hợp tác. Cô ấy là bạn học của anh, tính tình cô ấy có lẽ anh hiểu rõ.''
''Ừ dự án này anh giao cho chú! Nếu là Thiên Tâm đề nghị anh cũng yên tâm''
''Em đi đây!''
''Kha! Làm sao để cô ấy cảm nhận được tình cảm của anh?''
''Khụ khụ...''
Mạch Kha chuẩn bị quay lưng đi thì nghe câu hỏi của Tống Vũ Dực, anh nhất thời bất ngờ, ho sặc sụa. Tống Vũ Dực không để ý thái độ kinh ngạc của Mạch Kha, kiên nhẫn đợi câu trả lời.
''Có thực sự là anh không Dực? Anh đang cố làm cô ấy yêu anh sao?''
'' Thì sao?''
''Khụ... Không có gì...Hãy nói yêu thương cô ấy, đừng thô bạo cũng đừng cứng nhắc, dẫn cô ấy đi dạo, làm những điều cô ấy thích, nắm tay cô ấy, ôm cô ấy, tỏ tình thật ngọt ngào, cuối cùng là ôm lên giường.''
''Không thể! Trò đó thật rẻ tiền! Bảo sao Tiểu Tình không rời xa cậu ''
''Tống Vũ Dực!!!'' Mạch Kha hét to ''Lần sau đừng hòng em giúp đỡ anh nữa! Tên khốn, tối nay anh nhất định sẽ không cử động được!''
''Để xem!''
Mạch Kha tức giận ra ngoài, mắt anh đằng đằng sát khí, anh thực sự muốn giết người!
Tống Vũ Dực trong phòng cười thỏa mãn, trêu chọc người anh em của mình luôn khiến anh thoải mái tuy nhiên có hơi ấu trĩ!
Tống Vũ Dực quyết định tan sở sớm, anh thực sự rất nhớ thân hình nhỏ bé của cô.
Anh phóng xe thật nhanh về biệt thự, vừa mở cửa một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ gian bếp. Mùi hương này không phải là thức ăn vú Tần làm. Quả nhiên, khi tiến lại gần phòng bếp, tiếng vú Tần lo lắng.
''Tiểu thư, để tôi làm cho, cô lên phòng nghỉ đi, lát nữa cậu chủ về sẽ la tôi!''
''Không sao, dì cứ để con làm. Người yêu của anh ấy không vào bếp sao?''
''Việc này, thực ra cậu chủ không có người yêu...''
'' Hả? Anh ấy không có người yêu? Vậy là tình nhân rồi. Họ ở chung sao lại không giúp dì nhỉ?''
''Thực ra...''
Vú Tần định nói gì đó bỗng im bặt, bỗng đằng sau một vòng tay ấm áp ôm lấy eo cô.
''Thực ra em là người phụ nữ đầu tiên qua đêm ở nhà anh!''
Mộ Tuyết kinh ngạc quay lại nhìn anh nhưng một đôi môi đã phủ xuống, anh nhẹ nhàng cạy hàm răng, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, động tác mang tất cả sự ôn nhu cũng như tình yêu của anh.
Tống Vũ Dực hôn đến mức Mộ Tuyết không thể thở được mới buông ra.
'' Tiểu Tuyết thơm quá! Để anh nếm thử.''
''Không được, anh mau đi tắm đi.''
''Mộ Tuyết, anh muốn ăn!''
'' Tiểu công, đừng làm loạn nữa! Để em nấu xong sẽ cho anh ăn!''
'' Mộ Tuyết! Sao em dám?'' Tống Vũ Dực gầm gừ '' Tối nay em biết tay anh!''
Mộ Tuyết đỏ mặt, cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì.
'' Không cần đỏ mặt, anh đi tắm đây! Lát nữa anh đưa em về nhà lấy quần áo!''
''Hả? Để làm gì?''
'' Dọn về sống cùng anh đi, Mộ Tuyết!''
'' Em...''
Tống Vũ Dực bỗng ôm chặt Mộ Tuyết vào lòng, mùi hương hoa lài nhàn nhạt một lần nữa bao vây lấy cô!
''Mộ Tuyết hãy ở bên anh!''
Tống Vũ Dực khiến Mộ Tuyết cảm động không ngừng, Tống Vũ Dực hôm nay không phải kẻ thô bạo hung tợn hôm qua. Cô cũng ôm chặt lấy anh hít hà mùi hương ấm áp nơi lồng ngực anh.
'' Em cảm động quá không trả lời được sao? Em yên tâm nếu em đồng ý mỗi ngày anh đều thỏa mãn em!''
Mộ Tuyết mặt đỏ như cà chua chín đấm vào lồng ngực anh.
'' Anh không biết xấu hổ sao?''
'' Em yên tâm khả năng lãnh hội của anh rất cao! Anh nhất định có thể thỏa mãn em bằng nhiều tư thế.''
''Im đi mà!''
'' Được được anh không nói nữa. Em còn chưa trả lời anh đó!''
'' Em đồng ý!''
'' Vậy anh đi tắm!''
Mộ Tuyết gật đầu, cô quay lại nấu ăn, Tống Vũ Dực đang bước ra chợt quay lại, hôn lên má cô:
''Cám ơn em!''
''Aaaaa...'' Vừa bước xuống giường cả người cô như tàn phế, mềm nhũn không còn sức lực, phía dưới lại truyền đến cảm giác đau đớn, nếu không kịp bám vào cái bàn, cô chắc chắn sẽ hôn mặt đất! Tên không kiếp Tống Vũ Dực!
''Bỉ ổi, vô liêm sỉ, cầm thú...!!!''
Tiếng chuông điện thoại reo cắt đứt tiếng mắng chửi của Mộ Tuyết. Trên màn hình là một dãy số lạ...
''Alo''
''Tôi đây, em tỉnh rồi sao. Đồ ăn sáng trên bàn, trong tủ có thuốc, em tự thoa rồi nghỉ ngơi đi. Sáng nay tôi có cuộc họp quan trọng, xin lỗi!''
''A?''
''Em nghỉ ngơi cho tốt, tối tôi về sớm! Tạm biệt!''
Tống Vũ Dực cúp máy để lại Mộ Tuyết đang hóa đá. Anh đang quan tâm cô sao? Anh còn giải thích với cô!!! Aaaaa, thật khủng khiếp, có phải tên cầm thú đó cũng thích cô?
Sau khi tắm xong, Mộ Tuyết mở tủ thấy một lọ thuốc nhỏ, thì ra là thuốc trị thương! Thoa ở đâu? Khắp người cô có rất nhiều vết thương nga!!!
'' Có việc gì?''
''Tổng tài...thuốc...thuốc...''
''Ừ?''
''Tôi...nó...thoa ở đâu? Tôi không biết...cách dùng!''
''Chỗ đó!''
''Hả? Chỗ nào?''
''Chỗ hôm qua chúng ta làm!''
''....''
''Em muốn tôi thoa giúp sao? Được lát nữa tôi về giúp em!''
''Không...không cần...tôi tự làm được!''
''Còn gì không?''
''Không thưa tổng tài!''
''...Tôi cúp đây!''
Mộ Tuyết vừa cúp máy, Tống Vũ Dực tức giận ném điện thoại lên sofa! Fuck! Chẳng phải cô nói yêu anh sao? Thái độ lạnh nhạt đó là sao?
''Cộc cộc''
''Vào!''
Một chàng trai khôi ngô, mặc quần áo thể thao bước vào, ôm chầm Tống Vũ Dực, mái tóc anh ta nhuộm đủ màu sắc, đôi mắt không sắc bén như Tống Vũ Dực nhưng lại mang một vẻ phong lưu, khuôn mặt xinh đẹp đến phụ nữ cũng phải ghen tị. Đó không phải là vẻ đẹp yếu đuối mà là nét đẹp mạnh mẽ đến hoàn hảo! Anh ta là Mạch Kha, người bạn thân nhất của Tống Vũ Dực
''Né ra, chú bị biến thái sao?''
Mạch Kha mặc kệ câu hỏi của Tống Vũ Dực, anh vỗ vai Tống Vũ Dực.
''Tống Vũ Dực, hôm qua anh làm mọi người một phen hết hồn nga!''
''Hừ''
''Sao vậy? Chưa ăn được cô ta sao? Haha! Đùa em sao?''
'' Nực cười!''
'' Vậy là ăn được con gái người ta rồi! Sao còn khó chịu như vậy? Ăn chưa no sao?''
'' No cái đầu chú! Sáng nay anh đi sớm lại còn làm bữa sáng cho cô ấy. Vậy mà cám ơn cũng không có! Tức chết được mà, chú xem có ai vô tình như cô ấy không chứ!''
Mạch Kha đang cười bỗng cứng đờ, bỗng nhiên trầm mặc. Tống Vũ Dực đợi mãi không thấy Mạch Kha nói gì, anh nhíu mày nhìn Mạch Kha!
''Sao thế?''
''Dực, anh thích cô gái đó sao?''
Tống Vũ Dực im lặng, anh tránh né ánh mắt của Mạch Kha. Anh không yêu cô thì sao anh phải ghen tuông đến mức cưỡng bức cô? Sao anh phải đau lòng khi thấy những giọt nước mắt của cô? Anh còn dậy sớm làm bữa sáng cho cô, chuyện trước đây chưa từng xảy ra...Anh yêu cô, anh yêu cô... Ba từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
''Dực?''
Tống Vũ Dực khẽ ho một tiếng, anh im lặng thay cho câu trả lời của mình.
''Em biết rồi, cô gái đó thực sự rất trong sáng...''
''Anh hiểu!''
''Về hợp đồng bên Hàn thị, em đã cho người điều tra và đầu tư dự án xây dựng biệt thự của họ, đây là dự án tiềm năng.''
'' Chú hãy đàm phán với họ bên ta sẽ cung ứng vật liệu cho họ, lợi nhuận sẽ cao hơn''
''Được, Dực công ty của Kiều Thiên Bảo muốn hợp tác dự án công trình ở Nghiên Lâm, anh nghĩ sao?''
''Anh không thích ông ta. Ông ta là một kẻ làm ăn phi pháp.''
''Nhưng lần này chính Kiều ThiênTâm đã đề nghị hợp tác. Cô ấy là bạn học của anh, tính tình cô ấy có lẽ anh hiểu rõ.''
''Ừ dự án này anh giao cho chú! Nếu là Thiên Tâm đề nghị anh cũng yên tâm''
''Em đi đây!''
''Kha! Làm sao để cô ấy cảm nhận được tình cảm của anh?''
''Khụ khụ...''
Mạch Kha chuẩn bị quay lưng đi thì nghe câu hỏi của Tống Vũ Dực, anh nhất thời bất ngờ, ho sặc sụa. Tống Vũ Dực không để ý thái độ kinh ngạc của Mạch Kha, kiên nhẫn đợi câu trả lời.
''Có thực sự là anh không Dực? Anh đang cố làm cô ấy yêu anh sao?''
'' Thì sao?''
''Khụ... Không có gì...Hãy nói yêu thương cô ấy, đừng thô bạo cũng đừng cứng nhắc, dẫn cô ấy đi dạo, làm những điều cô ấy thích, nắm tay cô ấy, ôm cô ấy, tỏ tình thật ngọt ngào, cuối cùng là ôm lên giường.''
''Không thể! Trò đó thật rẻ tiền! Bảo sao Tiểu Tình không rời xa cậu ''
''Tống Vũ Dực!!!'' Mạch Kha hét to ''Lần sau đừng hòng em giúp đỡ anh nữa! Tên khốn, tối nay anh nhất định sẽ không cử động được!''
''Để xem!''
Mạch Kha tức giận ra ngoài, mắt anh đằng đằng sát khí, anh thực sự muốn giết người!
Tống Vũ Dực trong phòng cười thỏa mãn, trêu chọc người anh em của mình luôn khiến anh thoải mái tuy nhiên có hơi ấu trĩ!
Tống Vũ Dực quyết định tan sở sớm, anh thực sự rất nhớ thân hình nhỏ bé của cô.
Anh phóng xe thật nhanh về biệt thự, vừa mở cửa một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ gian bếp. Mùi hương này không phải là thức ăn vú Tần làm. Quả nhiên, khi tiến lại gần phòng bếp, tiếng vú Tần lo lắng.
''Tiểu thư, để tôi làm cho, cô lên phòng nghỉ đi, lát nữa cậu chủ về sẽ la tôi!''
''Không sao, dì cứ để con làm. Người yêu của anh ấy không vào bếp sao?''
''Việc này, thực ra cậu chủ không có người yêu...''
'' Hả? Anh ấy không có người yêu? Vậy là tình nhân rồi. Họ ở chung sao lại không giúp dì nhỉ?''
''Thực ra...''
Vú Tần định nói gì đó bỗng im bặt, bỗng đằng sau một vòng tay ấm áp ôm lấy eo cô.
''Thực ra em là người phụ nữ đầu tiên qua đêm ở nhà anh!''
Mộ Tuyết kinh ngạc quay lại nhìn anh nhưng một đôi môi đã phủ xuống, anh nhẹ nhàng cạy hàm răng, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, động tác mang tất cả sự ôn nhu cũng như tình yêu của anh.
Tống Vũ Dực hôn đến mức Mộ Tuyết không thể thở được mới buông ra.
'' Tiểu Tuyết thơm quá! Để anh nếm thử.''
''Không được, anh mau đi tắm đi.''
''Mộ Tuyết, anh muốn ăn!''
'' Tiểu công, đừng làm loạn nữa! Để em nấu xong sẽ cho anh ăn!''
'' Mộ Tuyết! Sao em dám?'' Tống Vũ Dực gầm gừ '' Tối nay em biết tay anh!''
Mộ Tuyết đỏ mặt, cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì.
'' Không cần đỏ mặt, anh đi tắm đây! Lát nữa anh đưa em về nhà lấy quần áo!''
''Hả? Để làm gì?''
'' Dọn về sống cùng anh đi, Mộ Tuyết!''
'' Em...''
Tống Vũ Dực bỗng ôm chặt Mộ Tuyết vào lòng, mùi hương hoa lài nhàn nhạt một lần nữa bao vây lấy cô!
''Mộ Tuyết hãy ở bên anh!''
Tống Vũ Dực khiến Mộ Tuyết cảm động không ngừng, Tống Vũ Dực hôm nay không phải kẻ thô bạo hung tợn hôm qua. Cô cũng ôm chặt lấy anh hít hà mùi hương ấm áp nơi lồng ngực anh.
'' Em cảm động quá không trả lời được sao? Em yên tâm nếu em đồng ý mỗi ngày anh đều thỏa mãn em!''
Mộ Tuyết mặt đỏ như cà chua chín đấm vào lồng ngực anh.
'' Anh không biết xấu hổ sao?''
'' Em yên tâm khả năng lãnh hội của anh rất cao! Anh nhất định có thể thỏa mãn em bằng nhiều tư thế.''
''Im đi mà!''
'' Được được anh không nói nữa. Em còn chưa trả lời anh đó!''
'' Em đồng ý!''
'' Vậy anh đi tắm!''
Mộ Tuyết gật đầu, cô quay lại nấu ăn, Tống Vũ Dực đang bước ra chợt quay lại, hôn lên má cô:
''Cám ơn em!''
Bình luận truyện