Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
Chương 9: Đây là che chở a! (2)
Cánh tay Tĩnh Ngư đang bị giữ lại trong không trung, sát với mặt của cô chừng 3cm, rất gần, cô ta khó chịu, nhíu mày giật mạnh tay ra, nhưng vẫn như cũ, không rời bàn tay to kia được.
Gân xanh đã sớm nổi lên vì dùng lực và tức giận.
Ngước mặt lên, nhìn thủ phạm đang cản trở chuyện tốt của bản thân thì Tĩnh Ngư cô, bị há hốc mồm giống tôi. Vì người đó chính là Dận Dịch. Anh đằng đằng sát khí, nắm thật chặt cánh tay yếu ớt của cô ta, tạo ra vết bầm nhè nhẹ nhưng có thể nhìn ra vì rất chói mắt, với sức lực này có thể nghiền nát hoặc bẽ gãy nó bất cứ lúc nào anh muốn.
Cô ta run rẩy từng đợt, nhìn sâu vào đôi mắt anh thì càng run mạnh.
Quá lạnh.
- Dận...học trưởng.
Từng chữ nói ra lộn xộn xì ngầu lên hết. Chớp mắt một cái, anh buông ra, Tĩnh Ngư như bị mất thế, ngã nhào xuống đất. Cô gái đứng kế thấy vậy, liền nhanh chóng chồm xuống đỡ. Tôi vừa định hình lại, thì thấy anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, kéo đi qua đám đông, mọi người thấy hết chuyện rồi nên cũng tản ra.
Chỉ có hai người bọn họ nhục nhã, chết đứng tại chỗ, chân như bị đóng cộc, bước mãi không được, nặng ngàn tạ cân.
Tôi nhìn chằm chằm nơi tay tôi và anh đang giao nhau, tay anh thật ấm, cho tôi cảm giác an toàn. Cho tới bây giờ, vẫn nhớ lực đạo tát của cô ta, thực ám ảnh, tôi thực không muốn nhìn thấy các cô một lần nào nữa, vĩnh biệt cả đời càng tốt. Ban nãy vì sợ hãi nên mắt có chút phiếm hồng. Tay tôi còn ra rất nhiều mồ hồi, ngại anh phải nắm lấy bàn tay ướt át nên có chút muốn buông nhưng lại không nỡ nên cứ mặt kệ.
Anh không quan tâm thì việc gì tôi nghĩ nhiều?
Anh cho tôi ngồi trên bồn cây sân sau trường. Gió thổi hiu hiu thật dễ chịu. Anh lặng lẽ ngồi kế bên, nhìn chằm chằm tôi, còn tôi thì áy náy vì lúc nào cũng gây phiền toái đến cho anh.
- Còn sợ không?
Giọng nói mềm mại dễ chịu bên tai, khiến tôi không tin được, giống như "thụ sủng nhược kinh", không phải anh vừa lạnh nhạt với tôi sao, nhưng bay giờ thì khác.
Vội trấn an bản thân cố gắng trấn tỉnh lại.
Ngước đôi mắt to đã sớm ngấn nước. Lắc đầu ủy khuất.
- Không phải khóc.
Anh dịu dàng ôm tôi vào lòng. Quá cảm động, không cằm nước mắt lại được nữa, tôi lăng xả, khóc nhốn nháo đến ướt một mảng áo to của anh.
- Em... không... phải cố ý... họ đáng lẽ không... nên nói... cha mẹ em như vậy.
- A....
Khóc tê tâm liệt phế và ôm anh chặt hơn nữa.
Anh vỗ nhè nhẹ lưng tôi.
- Được, tôi tin em, không khóc, không khóc. Thẩm Thẩm ngoan.
Anh đưa tay áp vào sườn mặt bên trái của tôi, anh thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng, nếu không phải khi nãy anh cản kịp thì, bây giờ, chỗ này sẽ sưng lên rất ghê người sao?
Anh đau lòng, thương tiếc mà quẹt từng viên nước mắt như trân châu kia liên tục rơi và người anh càng ngày càng lạnh. Nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn ấm áp xen lẫn cưng chiều cực độ. Tôi khóc mệt lã người, cả trọng lượng đều dựa vào anh, yếu ớt, nếu có cơn gió mạnh thổi qua thì có thể thổi bay tôi bất cứ lúc nào.
Nín khóc nhưng vẫn còn tiếng nấc nhẹ. Bên chóp mũi, hương bạc hà nhàn nhạt cùng độ ấm bên người anh làm cho tôi có cảm giác an toàn, không sợ điều gì nữa. Anh đưa cho tôi chiếc khăn tay của mình. Tôi chậm chạp, nước mắt làm mờ mọi thứ nên căn bản là không thấy. Anh không đợi tôi lấy liền dùng nó lau đi toàn bộ nước mắt và nước mũi của tôi. Anh cười nhẹ.
- Đại ngốc này, khóc thành dạng gì rồi.
Anh yêu thương búng nhẹ vào đầu tôi.
- Aaaaaa.....
Tôi xuýt xoa, sụt sịt nước mắt.
- Đau sao?
Anh giật mình, lấy tay xoa xoa chỗ búng.
- Không... Anh thật dễ lừa nha.
Tôi cười tinh nghịch, anh cũng cười.
- Lần sau tuyệt đừng khóc.
- Vì sao? Tôi tò mò nhìn anh.
- Vì rất xấu.
Tôi lườm anh.
Hình như tôi nhớ ra, lúc tôi khóc anh có gọi tôi bằng Thẩm Thẩm thì phải.
- Ban nãy, anh kêu em là gì? Nhắc lại nghe nào.
- Quên rồi. Anh lơ mắt không nhìn tôi bộ dáng tinh nghịch hơn hẳn tôi.
- Nhắc lại xem nào.
Tôi thực sự rất muốn nghe, rất rất muốn. Tay đặt lên vai anh, làm nũng liên tục.
- Thẩm...Thẩm!
Tôi đứng hình vài giây, rồi vui sướng nhéo hai má anh đến ửng đỏ.
- Dịch Dịch ngoan. Tôi thè lưỡi trêu anh.
- Coi như em hay đi.
___________________________
*Vạch phân chia*
Nằm trên giường, nhớ lại những chuyện đã diễn ra, không tin được, chính bản thân mình làm vậy và những lời nói, cử chỉ quan tâm, an ủi của anh, tôi nhớ rõ mồng một, thậm chí không dám quên dù một chi tiết nhỏ là đằng khác.
Ti Tuệ Thẩm, xuất phát từ miệng anh rất dễ nghe, nay Thẩm Thẩm lại càng dễ nghe.
Nói vậy, anh không giận tôi nữa đúng không.
Hôm nay có thể đánh giấc ngon rồi.
___________________________
Từ lúc tôi bước gần đến phòng học của anh, thì anh đã thấy rồi nhưng không buồn đứng lên. Vẫn chăm chú đống giấy tờ trên bàn. Nhưng anh nhận ra, tôi có gì đó là lạ.
Mắt thấy tôi xoay người, anh liền đi ra.
Chen vào đám đông, quan sát câu chuyện. Anh cũng đã hiểu phần nhiều. Vừa lúc anh chắc chắn Tịnh Ngư sẽ đánh tôi, thì lao ra nhanh như chớp liền bắt được, anh thậm chí còn muốn thốt lên "may quá, vẫn còn kịp".
Anh lườm, anh rất muốn phanh thây người này đem cho cá ăn ngay lập tức, cánh tay dơ bẩn này, muốn rút thì rút, anh không muốn giữ nữa, bẩn thỉu cực hạn. Anh buông mạnh ra.
Thấy cô ta ngã mạnh xuống, anh mới vừa lòng, định xoay bỏ đi, thì thấy tôi phát ngốc, đực ra tại chỗ, chân mềm nhũn sợ hãi như sắp không trụ vững nữa rồi. Trên mắt có chút phiếm hồng. Trong anh đột nhiên, thương tiếc kéo tôi đi. Tôi khóc uất ức, anh đau lòng biết bao.
Anh nghĩ cô gái này ưa cười như vậy, lại còn hay mắc cở, nhưng bây giờ lại khóc thương tâm ở trong lòng anh, khiến anh ngày càng lạnh đi.
"Nếu em luôn cười, thì tôi thật sự rất vui đấy, Thẩm Thẩm".
Gân xanh đã sớm nổi lên vì dùng lực và tức giận.
Ngước mặt lên, nhìn thủ phạm đang cản trở chuyện tốt của bản thân thì Tĩnh Ngư cô, bị há hốc mồm giống tôi. Vì người đó chính là Dận Dịch. Anh đằng đằng sát khí, nắm thật chặt cánh tay yếu ớt của cô ta, tạo ra vết bầm nhè nhẹ nhưng có thể nhìn ra vì rất chói mắt, với sức lực này có thể nghiền nát hoặc bẽ gãy nó bất cứ lúc nào anh muốn.
Cô ta run rẩy từng đợt, nhìn sâu vào đôi mắt anh thì càng run mạnh.
Quá lạnh.
- Dận...học trưởng.
Từng chữ nói ra lộn xộn xì ngầu lên hết. Chớp mắt một cái, anh buông ra, Tĩnh Ngư như bị mất thế, ngã nhào xuống đất. Cô gái đứng kế thấy vậy, liền nhanh chóng chồm xuống đỡ. Tôi vừa định hình lại, thì thấy anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, kéo đi qua đám đông, mọi người thấy hết chuyện rồi nên cũng tản ra.
Chỉ có hai người bọn họ nhục nhã, chết đứng tại chỗ, chân như bị đóng cộc, bước mãi không được, nặng ngàn tạ cân.
Tôi nhìn chằm chằm nơi tay tôi và anh đang giao nhau, tay anh thật ấm, cho tôi cảm giác an toàn. Cho tới bây giờ, vẫn nhớ lực đạo tát của cô ta, thực ám ảnh, tôi thực không muốn nhìn thấy các cô một lần nào nữa, vĩnh biệt cả đời càng tốt. Ban nãy vì sợ hãi nên mắt có chút phiếm hồng. Tay tôi còn ra rất nhiều mồ hồi, ngại anh phải nắm lấy bàn tay ướt át nên có chút muốn buông nhưng lại không nỡ nên cứ mặt kệ.
Anh không quan tâm thì việc gì tôi nghĩ nhiều?
Anh cho tôi ngồi trên bồn cây sân sau trường. Gió thổi hiu hiu thật dễ chịu. Anh lặng lẽ ngồi kế bên, nhìn chằm chằm tôi, còn tôi thì áy náy vì lúc nào cũng gây phiền toái đến cho anh.
- Còn sợ không?
Giọng nói mềm mại dễ chịu bên tai, khiến tôi không tin được, giống như "thụ sủng nhược kinh", không phải anh vừa lạnh nhạt với tôi sao, nhưng bay giờ thì khác.
Vội trấn an bản thân cố gắng trấn tỉnh lại.
Ngước đôi mắt to đã sớm ngấn nước. Lắc đầu ủy khuất.
- Không phải khóc.
Anh dịu dàng ôm tôi vào lòng. Quá cảm động, không cằm nước mắt lại được nữa, tôi lăng xả, khóc nhốn nháo đến ướt một mảng áo to của anh.
- Em... không... phải cố ý... họ đáng lẽ không... nên nói... cha mẹ em như vậy.
- A....
Khóc tê tâm liệt phế và ôm anh chặt hơn nữa.
Anh vỗ nhè nhẹ lưng tôi.
- Được, tôi tin em, không khóc, không khóc. Thẩm Thẩm ngoan.
Anh đưa tay áp vào sườn mặt bên trái của tôi, anh thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng, nếu không phải khi nãy anh cản kịp thì, bây giờ, chỗ này sẽ sưng lên rất ghê người sao?
Anh đau lòng, thương tiếc mà quẹt từng viên nước mắt như trân châu kia liên tục rơi và người anh càng ngày càng lạnh. Nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn ấm áp xen lẫn cưng chiều cực độ. Tôi khóc mệt lã người, cả trọng lượng đều dựa vào anh, yếu ớt, nếu có cơn gió mạnh thổi qua thì có thể thổi bay tôi bất cứ lúc nào.
Nín khóc nhưng vẫn còn tiếng nấc nhẹ. Bên chóp mũi, hương bạc hà nhàn nhạt cùng độ ấm bên người anh làm cho tôi có cảm giác an toàn, không sợ điều gì nữa. Anh đưa cho tôi chiếc khăn tay của mình. Tôi chậm chạp, nước mắt làm mờ mọi thứ nên căn bản là không thấy. Anh không đợi tôi lấy liền dùng nó lau đi toàn bộ nước mắt và nước mũi của tôi. Anh cười nhẹ.
- Đại ngốc này, khóc thành dạng gì rồi.
Anh yêu thương búng nhẹ vào đầu tôi.
- Aaaaaa.....
Tôi xuýt xoa, sụt sịt nước mắt.
- Đau sao?
Anh giật mình, lấy tay xoa xoa chỗ búng.
- Không... Anh thật dễ lừa nha.
Tôi cười tinh nghịch, anh cũng cười.
- Lần sau tuyệt đừng khóc.
- Vì sao? Tôi tò mò nhìn anh.
- Vì rất xấu.
Tôi lườm anh.
Hình như tôi nhớ ra, lúc tôi khóc anh có gọi tôi bằng Thẩm Thẩm thì phải.
- Ban nãy, anh kêu em là gì? Nhắc lại nghe nào.
- Quên rồi. Anh lơ mắt không nhìn tôi bộ dáng tinh nghịch hơn hẳn tôi.
- Nhắc lại xem nào.
Tôi thực sự rất muốn nghe, rất rất muốn. Tay đặt lên vai anh, làm nũng liên tục.
- Thẩm...Thẩm!
Tôi đứng hình vài giây, rồi vui sướng nhéo hai má anh đến ửng đỏ.
- Dịch Dịch ngoan. Tôi thè lưỡi trêu anh.
- Coi như em hay đi.
___________________________
*Vạch phân chia*
Nằm trên giường, nhớ lại những chuyện đã diễn ra, không tin được, chính bản thân mình làm vậy và những lời nói, cử chỉ quan tâm, an ủi của anh, tôi nhớ rõ mồng một, thậm chí không dám quên dù một chi tiết nhỏ là đằng khác.
Ti Tuệ Thẩm, xuất phát từ miệng anh rất dễ nghe, nay Thẩm Thẩm lại càng dễ nghe.
Nói vậy, anh không giận tôi nữa đúng không.
Hôm nay có thể đánh giấc ngon rồi.
___________________________
Từ lúc tôi bước gần đến phòng học của anh, thì anh đã thấy rồi nhưng không buồn đứng lên. Vẫn chăm chú đống giấy tờ trên bàn. Nhưng anh nhận ra, tôi có gì đó là lạ.
Mắt thấy tôi xoay người, anh liền đi ra.
Chen vào đám đông, quan sát câu chuyện. Anh cũng đã hiểu phần nhiều. Vừa lúc anh chắc chắn Tịnh Ngư sẽ đánh tôi, thì lao ra nhanh như chớp liền bắt được, anh thậm chí còn muốn thốt lên "may quá, vẫn còn kịp".
Anh lườm, anh rất muốn phanh thây người này đem cho cá ăn ngay lập tức, cánh tay dơ bẩn này, muốn rút thì rút, anh không muốn giữ nữa, bẩn thỉu cực hạn. Anh buông mạnh ra.
Thấy cô ta ngã mạnh xuống, anh mới vừa lòng, định xoay bỏ đi, thì thấy tôi phát ngốc, đực ra tại chỗ, chân mềm nhũn sợ hãi như sắp không trụ vững nữa rồi. Trên mắt có chút phiếm hồng. Trong anh đột nhiên, thương tiếc kéo tôi đi. Tôi khóc uất ức, anh đau lòng biết bao.
Anh nghĩ cô gái này ưa cười như vậy, lại còn hay mắc cở, nhưng bây giờ lại khóc thương tâm ở trong lòng anh, khiến anh ngày càng lạnh đi.
"Nếu em luôn cười, thì tôi thật sự rất vui đấy, Thẩm Thẩm".
Bình luận truyện