Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Chương 40: (H) Muốn nghe giọng nói mê hồn của em



Mạc Tu Nghiêu chế trụ đôi bàn tay nhỏ xinh của cô lên đỉnh đầu, nụ hôn mang theo tia lửa dịch chuyển dần xuống phía dưới.

"Ư, buông tôi ra... Anh là.....đồ...."

Lời Trầm Tịch Dương còn chưa kịp nói ra, Mạc Tu Nghiêu đã cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô, cùng với đó là hơi thở nóng rực phả vào da thịt cô.

Từng tế bào trong cơ thể Trầm Tịch Dương như bị kích thích, cơ thể cô khẽ run rẩy tựa như cánh bướm yếu ớt trước gió.

Trầm Tịch Dương cắn chặt cánh môi, dù thân thể cô có bị chà đạp chăng nữa thì linh hồn tuyệt đối không chịu khuất phục, không thể rên rỉ dưới thân anh ta cầu hoan! Cô tuyệt đối- không thể.....

Bản tính của đàn ông là chinh phục và chiếm đoạt, càng chống đối sẽ càng tạo cảm giác hưng phấn cho họ.

Mạc Tu Nghiêu cũng là người bình thường, anh không phải thánh nhân, nhìn người con gái anh yêu nửa thân trên trần trụi, anh há có thể nhịn được? Dù có nhịn được cũng không nhịn nữa!

Là anh quá mềm lòng với cô, những tưởng ôn nhu, dịu dàng là có thể chiếm được trái tim cô! Nhưng không, người con gái này trái tim lạnh như băng vậy....

Chi bằng chiếm lấy cơ thể cô đi, bẻ gãy đôi cánh của cô, dùng sợi dây xích giam cầm lấy cô, khiến cô mãi mãi lưu lại bên anh....

Mạc Tu Nghiêu ngậm lấy nụ hoa của cô, khẽ day day khiêu khích. Tay còn lại của anh cũng không yên phận, nhào nặn bầu ngực sữa của cô thành đủ loại hình dáng.

"Ah......."

Trầm Tịch Dương không kìm được mà rên nhẹ, từng tế bào trong cơ thể cô như có hàng ngàn con kiến chạy qua, tê tê, ngứa ngứa, còn có cảm giác thiếu thiếu, không đủ....

Bên tai lại vang lên thanh âm khàn khàn, dụ hoặc của anh, "Đừng cố chịu đựng cô gái nhỏ, không chịu được thì cứ kêu lên. Tôi muốn nghe giọng nói mê hồn của em khi kích tình...."

"Anh im miệng!" Trầm Tịch Dương khó khăn nhả ra từng chữ.

Mạc Tu Nghiêu bộ dáng yêu nghiệt cười lạnh, "Ah, không phải vừa rồi em cũng rất hưởng thụ đó sao? Cái miệng trên rõ ràng rất mạnh nha, để tôi xem cái miệng dưới....."

Nói rồi anh dùng cà vạt buộc thật chặt hai tay cô lại, con mèo nhỏ này rất không ngoan, tốt nhất cột chặt cái móng vuốt này lại, tránh lúc quan trọng lại làm anh mất hứng.

Bàn tay to lớn của anh di chuyển chạy dọc cả tấm lưng trần của cô sau đó nhẹ nhàng vuốt ve ở chỗ cái mông mềm mại tràn ngập co dãn kia....

Từng chút từng chút lặng yên không một tiếng động....

Tựa như con rắn linh hoạt lặng lẽ đi sâu vào bên trong, thẳng đến khi chạm đến vùng đất thần bí giữa hai chân cô.

Trầm Tịch Dương rùng mình, theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, tự bảo vệ mình khỏi sự xâm chiếm của người đàn ông.

Chỉ là cô không biết cử động này càng làm bàn tay to lớn của anh bị khoá chặt chẽ giữa hai chân cô, không cách nào thoát ra được.

"Mèo nhỏ, là em dụ dỗ anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện