Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 166
Ở bệnh viện, cơ thể Vivi đã hồi phục lại, nhưng từ đầu đến cuối Uất Sâm Dạ không có xuất hiện, thu dọn xong mọi thứ, cô chuẩn bị xuất viện..
Cô không có định quay về Italy, mà muốn đi du lịch thế giới, trước kia cô tự giam cầm chính mình, thế giới của cô lúc nào cũng chỉ có Sâm dạ ca ca, bây giờ cô phát hiện cô sai rồi, hắn không yêu cô, chỉ xem cô như em gái...... cho nên muốn đi du lịch, đi cảm thụ những điều tốt đẹp của thế giới không có Sâm Dạ ca ca, cô muốn kiên cường tiếp tục sống......
Nghĩ đến đây, Vivi thoải mái nở nụ cười, lôi kéo hành lý, ngoắc một chiếc taxi.. Xe vừa đi, thì xe Uất Sâm Dạ dừng lại, nhìn bệnh viện nhưng do dự không vào, lúc này Trình Mộ Thanh gọi điện thoại, hắn tiếp..
” Uất Sâm Dạ, em nói cho anh biết, Vivi đi rồi, nếu bây giờ anh còn không nhận ra rõ trái tim của mình thì anh sẽ hối hận”
“Cô ấy đi đâu?” Uất Sâm Dạ nhíu mày
“Vừa rồi cô ấy gọi điện nói muốn đi lữ hành, về phần đi đâu em không biết, em chỉ muốn nói với anh, Vivi đã không còn là tiểu cô nương nữa, dù cho cô ấy có nhỏ hơn anh nhiều tuổi nhưng cô ấy cũng có tư tưởng, chủ kiến riêng của mình, ngược lại em thấy cô ấy rất dũng cảm, ít nhất cũng đã dám theo đuổi người mình yêu, còn anh thì sao? Đến giờ vẫn không hiểu rõ tâm tư của mình?” Trình Mộ Thanh nói
Uất Sâm Dạ trầm mặc, nghĩ đến lời nói đó, tay nắm chặt điện thoại
” Vivi đang ở sân bay, nửa tiếng nửa sẽ đi, chuyện còn lại anh tự giải quyết đi, thử nghĩ xem cả đời này không gặp lại Vivi nữa anh sẽ ra sao?” nói xong, Trình Mộ Thanh ttrực tiếp cúp điện thoại
Nói đến nước này, nếu Uất Sâm Dạ còn không hiểu thì Trình Mộ Thanh cũng không còn cách nào..
Uất Sâm Dạ ngồi trong xe, suy nghĩ về những lời nói của Trình Mộ Thanh, cuối cùng hắn phát động cơ chạy xe rời đi, Trình Mộ Thanh nhắc hắn nếu không có Vivi, hắn sẽ làm sao? Đúng, hắn sẽ làm sao?Sẽ làm gì?
Hắn không thể tin được............
Mười mấy năm quá khứ của hắn đều có sự tồn tại của Vivi, nếu thời gian về sau không có cô nữa, hắn sẽ làm sao đây?
Hắn không dám nghĩ tới, cho nên hắn muốn tìm cô, muốn tìm ra đáp án trong lòng mình......
Ở sân bay, Vivi mang theo chút hành lý đơn giản, đúng lúc đã hạ quyết tâm nhưng lòng vẫn khó chịu, không ngừng quay đầu, chính là mỗi lần quay đầu là một lần thất vọng......
“Quý khách đi Vân Nam vui lòng chú ý, chuyến bay quý khách sắp đến giờ......”
Nghe radio nói, tâm v Vivi trở nên trầm xuống, xoay người bước vào bên trong
Vừa qua khỏi điểm kiểm tra, đi vào, Uất Sâm Dạ liền đến, vừa vặn thấy bóng dáng của cô, hắn nhanh chân chạy qua “vivi, vivi......” Hắn lớn tiếng hô, chính là đã có người ngăn hắn lại
“Anh không thể vào......” Người bảo an trực tiếp ngăn lạo
” Vivi, Vivi......” Uất Sâm Dạ lớn tiếng hô, sau đó hét với người bảo an “Buông ra, tôi muốn vào, tôi muốn vào tìm người”
“Không được,không thể vào” Bảo an ngăn lại, Uất Sâm Dạ muốn vọt vào nhưng căn bản là không có khả năng
“vivi, em ra đây, anh đợi em trở về” Uất Sâm Dạ hô to
“thật ngại, khách đã vào chỗ ngồi, không thể vào” Bảo an lôi kéo hắn, bởi vì hành động của hắn mà nhiều người đều tụ lại xem..
Lúc sau, Vivi bên trong chạy ra
Nhìn thấy người bên ngoài, đôi mắt vẫn không che được sự kinh hỉ.. Cảm giác được có ánh mắt, Uất Sâm Dạ chậm rãi ngẩng đầu liền thấb Vivi đứng đó, trong tay kéo hành lý, cô muốn vào lại nghe bên ngoài có tiếng la, cô chĩ nghĩ do mình nghe nhầm nhưng nhịn không được liền chạy ra, thật không ngờ..là hắn.. kia mtộ khắc, 4 mắt nhìn nhau..
” Vivi............” Uất Sâm Dạ hô
Vivi chậm rãi bước ra ngoài nhìn hắn, tuy rằng cô cảm động nhưng vẫn tự nhắc nhở mình “Anh ấy là Sâm Dạ ca ca, chỉ là ca ca mà thôi
“Anh thế nào đến đây?” Vivi thu hồi nước mắt, xoay mặt đi kh6ong dám nhìn hắn, bởi vì cô sợ trái tim lại sụp đổ
” Vivi, anh..anh” Uất Sâm Dạ nhìn cô “Em định đi đâu?Em đi rồi, anh không còn em nữa anh phải làm sao?” Uất Sâm Dạ sốt ruột hỏi
Vivi kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu hắn nói là có ý gì nhưng trong lòng, lại trầm luân..
“Sâm Dạ ca ca, anh......anh nói gì?”
Tiếp giây theo, Uất Sâm Dạ ôm lấy cô “Vivi, không cần đi, không cần đi......”
“Sâm Dạ ca ca, anh làm sao vậy?” Vivi ngạc nhiên hỏi, cố gắng duy trì..
Uất Sâm Dạ ôm cô, tựa như rất chặt “Vivi, không cần đi không cần đi” Lời yêu thuỷ chung đều không nói ra được … nhưng hắn không muốn cô rời đi..
Vivi sửng sốt, chậm rãi đẩy hắn ra, trên mặt mang theo nụ cười khổ “Sâm Dạ ca ca, anh rốt cuộc bị gì vậy?”
“Anh –”
“Sâm Dạ ca ca, em tin rằng một ngày nào đó Mộ Thanh Tỷ sẽ yêu anh, anh phải cố lên, em phảii vào rồi......” Nói xong, Vivi xoay người bước đi, tuyr ằng trong lòng không muốn buông nhưng cô không còn cách nào khác..
Cô nhớ rõ hôm trước có xem trên quyển sách, có viết là
『Tình yêu là chuyện của hai người, phải là sự tình nguyện của hai phía, chứ không thể là một bên vẽ thì có thể hoàn thành bức tranh tình yêu được ……』
Vivi hiểu điều này nên cô phải rời hắn mà đi …
” Vivi –” Uất Sâm Dạ dùng sức hô, không chịu buông tay
“Sâm Dạ ca ca, em thật sự phải đi rồi, máy bay sắp cất cánh......” Vivi cố gắng không để nước mắt rơi xuống, vừa định giãy tay thì phát hiện hắn càng nắm chặt tay cô
” Vivi, anh yêu em......”
Vivi ngẩn người, như bị sét đánh trúng, hắn hắn nói cái gì?Cái lỗ tai của cô bị hư rồi phải không?
Vivi bất khả tư nghị nhìn hắn “sâm dạ ca ca, anh nói gì?”
Uất Sâm Dạ đột nhiên xông tới, hôn lên đôi môi của Vivi, thiên ngôn vạn ngữ đều diễn tả trong cái hôn này, Vivi khhông thể tin trừng to mắt, hành lý cũng rớt xuống đất, cô cảm thấy chắc là mình đang nằm mơ, nằm mơ!
Cho đến khi Uất Sâm Dạ rời môi của cô, cô vẫn đang mông lung trong trạng thái mê hoặc
Uất Sâm Dạ gắt gao nắm tay cô “vivi, em hiểu chưa? Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em......” Hắn bằng bất cứ giá nào cũng không thừa nhận, bỗng nhiên hôm nay lại nói raất nhiều
Vivi nghẹn ngào đầy nước mắt “anh, anh nói thật sao?”
Uất Sâm Dạ gật đầu thật mạnh, Vivi không ngừng rơi nước mắt, căn bản không tin vào những gì mình nghe, Sâm Dạ ca ca nói yêu cô …...... là thật sao?
“Đời này, a
nh không để em rời xa anh, mặc kệ danh phận là gì, anh sẽ không buông tay em” hắn vẫn lấy danh ca ca chăm sóc cô, chưa bao giờ nghĩ thêm nhiều nhưng bây giờ có lẽ đã không còn cách nào khác..
Trình Mộ Thanh nói đúng, nếu không có Vivi, hắn sẽ làm sao?Làm sao?
Nhìn cánh tay bị nắm, Vivi cảm thấy thoả mãn, Vivi ôm chặt hắn, nước mắt không ngừng chảy ra, cô vừa khóc vừa cười..
Hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc.. nhất thời bốn phía nổi lên một trận vỗ tay..
Tất cả mọi người đều chúc phcú cho họ, Vivi nhìn Uất Sâm Dạ, cô thật hạnh phúc..
“đi, chúng ta trở về” Uất Sâm Dạ giữ chặt tay cô nói
Chính là Vivi chưa đi, nhìn hắn “sâm Dạ ca ca, chúng ta đi lữ hành được không?”
“lữ hành?” Uất Sâm Dạ nhíu mày, tiếp giây theo nở nụ cười sủng nịch “Được, vô luận em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em”
Nhìn vé máy bay đi Vân Nam trong tay Vivi, Uất Sâm Dạ nở nụ cười, gắt gao nắm chặt tay cô …
Máy bay hướng phương nam mà đi, tạo thành một độ cong trên bầu trời..
Hành trình vừa mới bắt đầu.. khiến cho bọn họ hạnh phúc …
Quên tất cả trong quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
==== The End ====
Cô không có định quay về Italy, mà muốn đi du lịch thế giới, trước kia cô tự giam cầm chính mình, thế giới của cô lúc nào cũng chỉ có Sâm dạ ca ca, bây giờ cô phát hiện cô sai rồi, hắn không yêu cô, chỉ xem cô như em gái...... cho nên muốn đi du lịch, đi cảm thụ những điều tốt đẹp của thế giới không có Sâm Dạ ca ca, cô muốn kiên cường tiếp tục sống......
Nghĩ đến đây, Vivi thoải mái nở nụ cười, lôi kéo hành lý, ngoắc một chiếc taxi.. Xe vừa đi, thì xe Uất Sâm Dạ dừng lại, nhìn bệnh viện nhưng do dự không vào, lúc này Trình Mộ Thanh gọi điện thoại, hắn tiếp..
” Uất Sâm Dạ, em nói cho anh biết, Vivi đi rồi, nếu bây giờ anh còn không nhận ra rõ trái tim của mình thì anh sẽ hối hận”
“Cô ấy đi đâu?” Uất Sâm Dạ nhíu mày
“Vừa rồi cô ấy gọi điện nói muốn đi lữ hành, về phần đi đâu em không biết, em chỉ muốn nói với anh, Vivi đã không còn là tiểu cô nương nữa, dù cho cô ấy có nhỏ hơn anh nhiều tuổi nhưng cô ấy cũng có tư tưởng, chủ kiến riêng của mình, ngược lại em thấy cô ấy rất dũng cảm, ít nhất cũng đã dám theo đuổi người mình yêu, còn anh thì sao? Đến giờ vẫn không hiểu rõ tâm tư của mình?” Trình Mộ Thanh nói
Uất Sâm Dạ trầm mặc, nghĩ đến lời nói đó, tay nắm chặt điện thoại
” Vivi đang ở sân bay, nửa tiếng nửa sẽ đi, chuyện còn lại anh tự giải quyết đi, thử nghĩ xem cả đời này không gặp lại Vivi nữa anh sẽ ra sao?” nói xong, Trình Mộ Thanh ttrực tiếp cúp điện thoại
Nói đến nước này, nếu Uất Sâm Dạ còn không hiểu thì Trình Mộ Thanh cũng không còn cách nào..
Uất Sâm Dạ ngồi trong xe, suy nghĩ về những lời nói của Trình Mộ Thanh, cuối cùng hắn phát động cơ chạy xe rời đi, Trình Mộ Thanh nhắc hắn nếu không có Vivi, hắn sẽ làm sao? Đúng, hắn sẽ làm sao?Sẽ làm gì?
Hắn không thể tin được............
Mười mấy năm quá khứ của hắn đều có sự tồn tại của Vivi, nếu thời gian về sau không có cô nữa, hắn sẽ làm sao đây?
Hắn không dám nghĩ tới, cho nên hắn muốn tìm cô, muốn tìm ra đáp án trong lòng mình......
Ở sân bay, Vivi mang theo chút hành lý đơn giản, đúng lúc đã hạ quyết tâm nhưng lòng vẫn khó chịu, không ngừng quay đầu, chính là mỗi lần quay đầu là một lần thất vọng......
“Quý khách đi Vân Nam vui lòng chú ý, chuyến bay quý khách sắp đến giờ......”
Nghe radio nói, tâm v Vivi trở nên trầm xuống, xoay người bước vào bên trong
Vừa qua khỏi điểm kiểm tra, đi vào, Uất Sâm Dạ liền đến, vừa vặn thấy bóng dáng của cô, hắn nhanh chân chạy qua “vivi, vivi......” Hắn lớn tiếng hô, chính là đã có người ngăn hắn lại
“Anh không thể vào......” Người bảo an trực tiếp ngăn lạo
” Vivi, Vivi......” Uất Sâm Dạ lớn tiếng hô, sau đó hét với người bảo an “Buông ra, tôi muốn vào, tôi muốn vào tìm người”
“Không được,không thể vào” Bảo an ngăn lại, Uất Sâm Dạ muốn vọt vào nhưng căn bản là không có khả năng
“vivi, em ra đây, anh đợi em trở về” Uất Sâm Dạ hô to
“thật ngại, khách đã vào chỗ ngồi, không thể vào” Bảo an lôi kéo hắn, bởi vì hành động của hắn mà nhiều người đều tụ lại xem..
Lúc sau, Vivi bên trong chạy ra
Nhìn thấy người bên ngoài, đôi mắt vẫn không che được sự kinh hỉ.. Cảm giác được có ánh mắt, Uất Sâm Dạ chậm rãi ngẩng đầu liền thấb Vivi đứng đó, trong tay kéo hành lý, cô muốn vào lại nghe bên ngoài có tiếng la, cô chĩ nghĩ do mình nghe nhầm nhưng nhịn không được liền chạy ra, thật không ngờ..là hắn.. kia mtộ khắc, 4 mắt nhìn nhau..
” Vivi............” Uất Sâm Dạ hô
Vivi chậm rãi bước ra ngoài nhìn hắn, tuy rằng cô cảm động nhưng vẫn tự nhắc nhở mình “Anh ấy là Sâm Dạ ca ca, chỉ là ca ca mà thôi
“Anh thế nào đến đây?” Vivi thu hồi nước mắt, xoay mặt đi kh6ong dám nhìn hắn, bởi vì cô sợ trái tim lại sụp đổ
” Vivi, anh..anh” Uất Sâm Dạ nhìn cô “Em định đi đâu?Em đi rồi, anh không còn em nữa anh phải làm sao?” Uất Sâm Dạ sốt ruột hỏi
Vivi kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu hắn nói là có ý gì nhưng trong lòng, lại trầm luân..
“Sâm Dạ ca ca, anh......anh nói gì?”
Tiếp giây theo, Uất Sâm Dạ ôm lấy cô “Vivi, không cần đi, không cần đi......”
“Sâm Dạ ca ca, anh làm sao vậy?” Vivi ngạc nhiên hỏi, cố gắng duy trì..
Uất Sâm Dạ ôm cô, tựa như rất chặt “Vivi, không cần đi không cần đi” Lời yêu thuỷ chung đều không nói ra được … nhưng hắn không muốn cô rời đi..
Vivi sửng sốt, chậm rãi đẩy hắn ra, trên mặt mang theo nụ cười khổ “Sâm Dạ ca ca, anh rốt cuộc bị gì vậy?”
“Anh –”
“Sâm Dạ ca ca, em tin rằng một ngày nào đó Mộ Thanh Tỷ sẽ yêu anh, anh phải cố lên, em phảii vào rồi......” Nói xong, Vivi xoay người bước đi, tuyr ằng trong lòng không muốn buông nhưng cô không còn cách nào khác..
Cô nhớ rõ hôm trước có xem trên quyển sách, có viết là
『Tình yêu là chuyện của hai người, phải là sự tình nguyện của hai phía, chứ không thể là một bên vẽ thì có thể hoàn thành bức tranh tình yêu được ……』
Vivi hiểu điều này nên cô phải rời hắn mà đi …
” Vivi –” Uất Sâm Dạ dùng sức hô, không chịu buông tay
“Sâm Dạ ca ca, em thật sự phải đi rồi, máy bay sắp cất cánh......” Vivi cố gắng không để nước mắt rơi xuống, vừa định giãy tay thì phát hiện hắn càng nắm chặt tay cô
” Vivi, anh yêu em......”
Vivi ngẩn người, như bị sét đánh trúng, hắn hắn nói cái gì?Cái lỗ tai của cô bị hư rồi phải không?
Vivi bất khả tư nghị nhìn hắn “sâm dạ ca ca, anh nói gì?”
Uất Sâm Dạ đột nhiên xông tới, hôn lên đôi môi của Vivi, thiên ngôn vạn ngữ đều diễn tả trong cái hôn này, Vivi khhông thể tin trừng to mắt, hành lý cũng rớt xuống đất, cô cảm thấy chắc là mình đang nằm mơ, nằm mơ!
Cho đến khi Uất Sâm Dạ rời môi của cô, cô vẫn đang mông lung trong trạng thái mê hoặc
Uất Sâm Dạ gắt gao nắm tay cô “vivi, em hiểu chưa? Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em......” Hắn bằng bất cứ giá nào cũng không thừa nhận, bỗng nhiên hôm nay lại nói raất nhiều
Vivi nghẹn ngào đầy nước mắt “anh, anh nói thật sao?”
Uất Sâm Dạ gật đầu thật mạnh, Vivi không ngừng rơi nước mắt, căn bản không tin vào những gì mình nghe, Sâm Dạ ca ca nói yêu cô …...... là thật sao?
“Đời này, a
nh không để em rời xa anh, mặc kệ danh phận là gì, anh sẽ không buông tay em” hắn vẫn lấy danh ca ca chăm sóc cô, chưa bao giờ nghĩ thêm nhiều nhưng bây giờ có lẽ đã không còn cách nào khác..
Trình Mộ Thanh nói đúng, nếu không có Vivi, hắn sẽ làm sao?Làm sao?
Nhìn cánh tay bị nắm, Vivi cảm thấy thoả mãn, Vivi ôm chặt hắn, nước mắt không ngừng chảy ra, cô vừa khóc vừa cười..
Hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc.. nhất thời bốn phía nổi lên một trận vỗ tay..
Tất cả mọi người đều chúc phcú cho họ, Vivi nhìn Uất Sâm Dạ, cô thật hạnh phúc..
“đi, chúng ta trở về” Uất Sâm Dạ giữ chặt tay cô nói
Chính là Vivi chưa đi, nhìn hắn “sâm Dạ ca ca, chúng ta đi lữ hành được không?”
“lữ hành?” Uất Sâm Dạ nhíu mày, tiếp giây theo nở nụ cười sủng nịch “Được, vô luận em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em”
Nhìn vé máy bay đi Vân Nam trong tay Vivi, Uất Sâm Dạ nở nụ cười, gắt gao nắm chặt tay cô …
Máy bay hướng phương nam mà đi, tạo thành một độ cong trên bầu trời..
Hành trình vừa mới bắt đầu.. khiến cho bọn họ hạnh phúc …
Quên tất cả trong quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
==== The End ====
Bình luận truyện