Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm

Chương 37: Muốn giữ em



Editor + beta : Lolisa
Lúc Tần Phong tới tìm Bạch Sơ Hiểu, Tạ Thanh cũng không có ngăn cản, cho dù bây giờ anh có ngăn cản thì sớm hay muộn gì đối phương vẫn có thể chạy tới trước mặt em gái anh. Chi bằng cứ cho bọn họ tình cờ gặp nhau đi, nếu như không hợp thì sớm muộn gì anh cũng khiến anh ta biến đi.
Tuy không ngăn cản Tần Phong gặp Bạch Sơ hiểu, nhưng Tạ thanh lại mang mũ, kính râm, lén lút đi theo ở phía sau bọn họ.
Tạ Thanh không bất kỳ kỹ năng theo dõi nào, kém hơn Tần Phong rất nhiều, lúc trước Tần Phong đã theo dõi Bạch Sơ Hiểu rất nhiều lần mà không lần nào bị phát hiện.
“Anh trai cô đang ở phía sau.” Tần Phong vốn đang muốn tìm một cơ hội  để nắm tay Bạch Sơ Hiểu, nhưng Tạ Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm ở phía sau, nếu ánh mắt nóng rực có thể thiêu đốt người ta, thì anh đã bị thiêu chết từ lâu lắm rồi.
Bạch Sơ Hiểu bất lực, cô chỉ cùng Tần Phong đi dạo một vòng, nhân tiện thì đến nhà hàng gần đó ăn tối, lúc gần đi, Tạ Thanh còn nói với cô rằng cô cứ việc chơi thật vui, không nghĩ tới đối phương thế nhưng cũng đi theo phía sau bọn họ. Cô phải nói thế nào đây, chẳng lẽ lại gọi đối phương ra rồi bảo anh không cần đi theo phía sau bọn họ nữa mà hãy đi cùng bọn họ luôn hay sao?
Có vẻ Tạ Thanh càng thích cảm giác đi theo bọn họ hơn, Bạch Sơ Hiểu không quay đầu lại nhìn nhưng cô vẫn có thể cảm giác được. “Không sao, chúng ta chưa làm chuyện gì đáng xấu hổ cả”
Không có gì xấu hổ, nhưng Tần Phong có thể đảm bảo rằng nếu anh duỗi tay ra nắm lấy tay Bạch Sơ Hiểu tay thì Tạ Thanh nhất định sẽ chạy ra ngoài.
Tại thời điểm này, trời không có mưa to, cũng không có mưa rào. Nhưng họ cũng không dám ở bên ngoài quá lâu, sợ rằng lát nữa trời sẽ đổ mưa trở lại.
Cách ăn mặc của Tạ thanh rất dễ khiến cho người ta nghĩ rằng anh là một ngôi sao nào đó, có người qua đường còn cố ý bước đến gần anh để cố gắng nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, còn có người trực tiếp tiến đến nói, “Xin lỗi, bạn có thể ký tên cho tôi không?"
Tìm Tạ Thanh ký tên cái đã, cũng không biết người trước mặt có phải là minh tinh hay không, nhưng cô cảm thấy lai lịch của người kia rất đẹp trai, lại đeo khẩu trang nữa, nhất định là do đối phương sợ người khác nhận ra mình.
Tạ Thanh có chút bối rối, ký tên cái gì, anh cũng không phải là người nổi tiếng, “Tìm người khác đi, tôi không phải là minh tinh.”
Cô gái vẫn không chịu từ bỏ, vẫn cho rằng đối phương đang đùa với mình, “Anh à, chỉ cần một chữ ký thôi là đủ rồi"
Tạ Thanh không nói nên lời, đành phải ký tên trước, bởi vì cô gái trước mắt luôn cản đường anh, suýt chút nữa anh đã không nhìn thấy Tần Phong và Bạch Sơ Hiểu nữa rồi. Người dân nước B rất thích đuổi theo các ngôi sao, dọc đường đi đã có vài người đến gần và yêu cầu anh ký tên khiến anh cảm thấy rất xấu hổ.
Anh không ký tên bằng chữ của nước B mà ký tên bằng chữ của nước mình.
Tạ Thanh không muốn giải thích rằng mình không phải là ngôi sao nữa nên tức giận đến mức tháo khẩu trang ra, chắc giờ sẽ không còn ai nghĩ anh là ngôi sao nữa đi, và anh cũng chưa bao giờ đóng phim truyền hình hay điện ảnh gì cả, những người đó tìm anh ký tên để làm cái gì.
Có thể là do anh đã bỏ khẩu trang ra và không đeo kính râm nữa nên đã không còn ai đi theo yêu cầu anh ký tên.
Khi Tạ Thanh bị ai đó chặn lại để ký tên, Bạch Sơ Hiểu nhìn thấy hành vi của anh và không khỏi buồn cười, loại giả dạng này thật sự rất giống một ngôi sao khi anh đi ra ngoài.
“Anh ấy rất đẹp trai ” Bạch Sơ Hiểu ca ngợi ngoại hình của Tạ Thanh, nếu anh không đẹp trai thì sẽ không có nhiều người yêu cầu anh  ký tên như vậy “Nên mới bị nhầm lẫn với các ngôi sao khác.”
“Vừa lúc, để anh ta cảm nhận được mùi vị khi được người hâm mộ ký tặng đi” Tần Phong đùa giỡn nói, “Nhưng thật ra không có ai tìm cô.”
Thời tiết hôm nay hơi lạnh nên Bạch Sơ Hiểu mặc một chiếc áo khoác dày hơn, tóc thả xuống dưới, cô không cố tình giả dạng mà ăn mặc tương đối tùy ý, giống như một cô gái bên cạnh.
“Không phải lúc nào cũng bị người hâm mộ xin chữ ký cả, có lẽ người ta chỉ cho rằng tôi giống tôi, không phải là tôi.” Bạch Sơ Hiểu nhìn về phía bồn hoa bên đường “Thế giới này không chỉ có người giống nhau mà còn có những người cố tình phẫu thuật thẩm mỹ để trông giống người khác nữa. "

Đôi khi bạn ăn mặc càng bình thường thì mọi người càng khó nhận ra, và khi bạn ăn mặc càng cố tình thì mọi người càng dễ dàng nhận ra.
Bạch Sơ Hiểu không mang theo trợ lý, cũng không có mang vệ sĩ bên cạnh, cô cứ như vậy cùng Tần Phong đi ra ngoài. Hơn nữa, tính tình của Tần Phong khá lạnh lùng, nên cũng không ai nhìn chằm chằm vào bọn họ, người nhận ra cô tự nhiên lại càng ít.
Sau trận mưa rào, con đường ướt đẫm hoa vẫn còn lất phất mưa, người đi trên đường tốp năm tốp ba không còn sôi động như thường ngày.
“Hôm nay cũng ít người hơn.” Tần Phong không thích có quá nhiều người, bởi vì khi có quá nhiều người, bọn họ có thể dễ dàng nhận ra Bạch Sơ Hiểu, như vậy bọn họ sẽ không thể cùng nhau đi dạo, huống chi là đi ăn cơm, “Như vậy cũng khá tốt, nhà ăn ở phía trước, chúng ta qua đó đi.”
“Được.” Bạch Sơ Hiểu quay đầu lại nhìn Tạ Thanh cách đó không xa. Khi Tạ Thanh nhìn thấy Bạch Sơ Hiểu quay đầu lại, còn hướng tới cô cười cười, không trốn đi, như muốn nói với cô:" Không sao đâu, anh ở đây"
“Nếu đi quá xa, tôi sợ sẽ quấy rầy cô nghỉ ngơi, chọn khu phố nào gần chút thì sẽ tốt hơn.” Lúc ở trên máy bay Tần Phong đã muốn mời cô đi ăn ở đâu đó rôid, nhưng tiếc là trong lúc nhất thời anh lại tìm không thể tìm thấy địa phương để mời cô đi ăn được. Chọn lựa mấy nhà hàng, không phải quá xa thì cũng là sợ Bạch Sơ Hiểu không thích các món ăn của nhà hàng đó.
Khi xuống máy bay đến gặp Bạch Sơ Hiểu, anh phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều, miễn cưỡng đưa Bạch Sơ Hiểu đến một nhà hàng quá xa, đối phương sẽ khó được có thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên là anh có thể để người yêu của anh nghỉ ngơi sớm hơn, ngay cả khi anh muốn đối phương ở bên anh một lần nữa thì anh cũng không thể tùy hứng được.
“Các nhà hàng ở đây cũng không tệ.” Lần này Bạch Sơ Hiểu quay một bộ phim thành thị nên cô ở khách sạn trong thành phố mà không phải là khách sạn gần phim trường, cũng không hẻo lánh. Phụ cận cũng không thiếu thức ăn. Nhưng ở gần khách sạn phụ cận thường có những người hâm mộ nằm vùng, và không cẩn thận một chút là sẽ bị bọn họ phát hiện, may mắn là những người này cũng ở xa khách sạn, an ninh xung cũng quanh tốt, nếu không thì những người nổi tiếng sẽ không thể làm việc ở đây được.
Sau khi đến nhà hàng, Tần Phong bảo Bạch Sơ Hiểu gọi đồ ăn rồi nói,  “Gần đây cô đang quay phim, nên ăn ít đồ cay lại, ăn nhiều thịt một chút, ăn ít đồ ăn gây kích thích là được.”
Đột nhiên Tần Phong cảm thấy Bạch Sơ Hiểu đang gầy đi, hẳn là thời gian này đối phương bận quay phim nên không ăn được bao nhiêu cả. Vì vậy sau khi Bạch Sơ Hiểu gọi món xong, anh lại gọi thêm vài món nữa, thậm chí còn không tính đến chuyện hai người có thể ăn hết hay không, chỉ nghĩ phải để đối phương ăn nhiều hơn một chút.
“Không sao, tôi rất ít khi ăn những đồ ăn gây kích thích, và tôi cũng thường không làm như vậy khi không quay phim.” Kiếp trước
Bạch Sơ Hiểu là một đứa trẻ mồ côi, đã từng có một khoảng thời gian cô không được ăn, điều đó đã làm cho dạ dày cô không được thoải mái. Sau này cô lại càng ít ăn cay hơn, ngay cả thịt bò cô cũng không ăn nhiều lắm, sau khi xuyên qua, cô vẫn duy trì thói quen của kiếp trước,  “Anh thích ăn cay sao? Nếu muốn ăn thì có thể……”
“Tôi cũng rất ít khi ăn” Không chờ Bạch Sơ Hiểu nói nói xong, Tần Phong đã nói rồi, người trong lòng thích cái gì, tự nhiên anh cũng thích cái đó. Dù sao thì trước đây anh cũng không thích món nài, và anh cũng không có sở thích nào .
Tạ Thanh ngồi ở bàn ăn đối diện với bọn họ nhưng anh không gọi nhiều món như bọn họ. Khi nhìn thấy người phục vụ bày rất nhiều món lên bàn 
Bạch Sơ Hiểu, anh không khỏi gật đầu, xem ra Tần Phong cũng không cầu kỳ như vậy. Anh còn không nghĩ tới việc Tần Phong làm chuyện này có bao nhiêu lãng phí, anh chỉ nghĩ là đối phương không biết sở thích của em gái mình nên mới gọi nhiều món ăn như vậy.
Nếu Bạch Sơ Hiểu biết suy nghĩ của bọn họ, cô nhất định sẽ cảm thấy bọn họ phô trương và lãng phí.
“Lần này anh tới đây để bàn chuyện công việc sao ?” Bạch Sơ Hiểu gắp một khối sườn xào chua ngọt, cô vẫn thích món ăn của quê hương hơn, không quen ăn các món nước ngoài.  Trong hai năm ở nước ngoài, có thể tự nấu cơm thì cô sẽ tự mình nấu cơm, cô không thích hamburger, sushi hay kim chi gì cả. Nếu không phải hôm nay Tần Phong mời cô đi ăn, có lẽ cô sẽ chỉ cắn vài miếng mà thôi.

“Tôi muốn nói chuyện làm ăn, nhưng cũng không phải quan trọng lắm” Nếu không phải vì ở bên này nhiều hơn hai ngày, Tần Phong mới không muốn lại đây nói chuyện hợp tác đâu, trong công ty luôn có rất nhiều việc để làm. Dù sao thì đều là đi công tác, chi bằng lựa chọn ở gần Bạch Sơ Hiểu, cho dù lần này anh không đến thì anh cũng có thể tìm cơ hội khác.
Tần Phong rất không vui sau khi nhìn thấy những bức ảnh do Tạ Thanh gửi qua cho mình. Dù đã biết sự thân mật trong bức ảnh chỉ là giả nhưng anh vẫn cảm thấy chua xót, họ diễn như một cặp vậy, dù chỉ là giả nhưng bọn họ vẫn dựa rất gần nhau, đến anh cũng chưa từng dựa vào Bạch Sơ Hiểu gần như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện