Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 112: Tình cảm vẫn như xưa
“Em đã gây sự đủ chưa?”
Người phụ nữ xinh đẹp kia vừa nghe thấy giọng nói này thì cả người đều run rẩy, cô ta ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông kia, phải mất một lúc lau sau cô ta mới lên tiếng: “Anh... sao anh lại đến chỗ này?”
Người đàn ông kia còn rất trẻ, chỉ khoảng hai ba hai tư tuổi, dáng người thon dài, những đường nét trên khuôn mặt như được chạm khắc một cách tỉ mỉ, nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng, nhất là đôi mắt, lạnh lẽo mà thâm thúy, giống như chỉ cần một cái liếc mắt là có thể làm người khác đóng băng.
Người đàn ông kia không để ý đến sự khiếp sợ và ngạc nhiên của người phụ nữ, hắn nắm lấy tay của đối phương, lạnh lùng nói: “Về nhà với anh!”
Thế mà người phụ nữ kia lại không phản kháng, cô ta thả Lâm Sương Sương ra, sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn rời khỏi nơi này với người đàn ông kia.
Lâm Phiên Phiên vội vã đỡ Lâm Sương Sương từ dưới mặt đất lên, nhìn về phía hai người kia, cô cảm giác trí thông mình của mình đã biến mất, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng cũng không có nhiều thời gian để cô suy nghĩ chuyện này, cô không dám ở lại nơi này quá lâu, vì thế nên Lâm Phiên Phiên lập tức đỡ Lâm Sương Sương rời khỏi FLub, sau đó bắt một chiếc taxi để đưa cô ấy về nhà.
Bởi vì hơi lạnh trên xe nên khi về đến nhà thì Lâm Sương Sương cũng tỉnh táo hơn, nhưng cô ấy lại bắt đầu gây sự, lúc thì khóc, khi thì cười, lại còn không ngừng lẩm bẩm, cứ mười câu thì có chín câu nhắc đến Triệu Dân Thường và cặp chị em song sinh, người tình mới của hắn ta.
Lâm Phiên Phiên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng đau lòng.
Nhất định là Sương Sương đã cảm thấy rất tủi thân.
Xem ra cặp chị em song sinh kia cũng rất quá đáng, nếu không một người kiên cường như Sương Sương sao lại có thể đến những nơi như FLub để mua say, hơn nữa còn đãng trí đến mức quên mang theo ví tiền.
Đợi đến khi Lâm Sương Sương đã ngủ say thì Lâm Phiên Phiên mới yên tâm rời khỏi.
Khi Lâm Phiên Phiên mệt mỏi về đến nhà thì việc Sở Tường Hùng trở về khiến cô cảm thấy vui vẻ, anh ngồi trên ghế sofa ở ngoài phòng khách để đợi cô về, thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Tường Hùng, anh đã về rồi!”
Lâm Phiên Phiên kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, cô từ từ đi về phía Sở Tường Hùng.
“Em đi đâu, sao giờ này mới về?”
Sở Tường Hùng ngước mắt nhìn Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên vội vã trả lời: “Sương Sương uống say cho nên em ở lại chăm sóc cho cô ấy, Tường Hùng, kỳ thực em đã sớm muốn nói cho anh biết chuyện giữa em và Hoắc Mạnh Lam, chỉ là... a...”
Cô còn chưa nói hết câu thì Sở Tường Hùng đã đứng dậy, duỗi tay ra kéo cô vào trong lòng, sau đó cả hai người cùng ngã xuống ghế sofa, Lâm Phiên Phiên cũng vì hành động bất ngờ này của Sở Tường Hùng mà giật mình hét lên.
“Tường Hùng, anh muốn làm gì... ô...”
Lâm Phiên Phiên khiếp sợ nhìn về phía Sở Tường Hùng, cô còn đang định nói chuyện thì môi của Sở Tường Hùng đã chạm vào môi của cô, tất cả âm thanh của cô đều bị đối phương nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn của Sở Tường Hùng, vừa kích tình lại vừa nồng nhiệt, chẳng mấy chốc mà Lâm Phiên Phiên đã bị anh làm cho tan chảy, bất tri bất giác, quần áo của hai người đã bị Sở Tường Hùng lột sạch từ lúc nào, đợi đến lúc Lâm Phiên Phiên nhận ra thì Sơ Tường Hùng đã mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của cô.
“A... Tường Hùng...”
Lâm Phiên Phiên hét lên, hành động này của Sở Tường Hùng khiến cho cô cảm thấy thất thố, không biết phải làm gì.
Anh ấy muốn cô, có phải là anh ấy đã tha thứ cho cô rồi không?
“Tường Hùng...”
Khuôn mặt của Lâm Phiên Phiên trở nên đỏ bừng, cô nhìn về phía Sở Tường Hùng: “Em và Diệp...”
“Đừng nói chuyện đó vào lúc này.”
Sở Tường Hùng hôn lên môi cô, lại một lần nữa nuốt những lời Lâm Phiên Phiên muốn nói vào trong bụng.
Lâm Phiên Phiên nghe vậy liền ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, cô ôm chặt lấy Sở Tường Hùng, cả hai người nằm trên ghế sofa, tận tình hưởng thụ kích thích mà đối phương tạo ra.
Sau khi làm xong mọi việc, Sở Tường Hùng bế Lâm Phiên Phiên vào phòng tắm, giống như lúc trước, dịu dàng tắm cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên ngoan ngoãn đứng yên, ngượng ngùng đón nhận sự dịu dàng của Sở Tường Hùng.
“Tường Hùng, em...”
Lâm Phiên Phiên rất muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho Sở Tường Hùng biết.
“Em không cần phải nói gì cả, anh đã hiểu hết rồi.”
Sở Tường Hùng lau sạch nước trên người Lâm Phiên Phiên, sau đó vừa ôm cô đi về phòng ngủ vừa nói: “Tối hôm qua Tiên Lầu cố ý đến tìm anh, và cũng đã nói rõ việc Hoắc Mạnh Lam ra tay với em trong quán cà phê, đều do anh không ở bên em vào lúc đó, em yên tâm, sau này anh sẽ không để cho Hoắc Mạnh Lam có cơ hội bắt nạt em.”
Lâm Phiên Phiên nghe vậy mới biết hóa ra là Tiên Lầu đã giúp cô, xem ra hôm qua lúc ở bệnh viện là cô đã trách nhầm Tiên Lầu rồi: “Tường Hùng, vậy anh không giận em sao?”
Sở Tường Hùng lắc đầu, cuối cùng thì khuôn mặt của anh cũng lộ ra ý cười: “Lúc đầu anh cũng rất tức giận, nhưng sau khi nghe Tiên Lầu kể thì anh mới phát hiện, anh không giận em, mà anh giận chính bản thân mình. Em bị người khác bắt nạt mà anh lại không hề hay biết, kẻ làm bạn trai như anh đúng là không xứng chức.”
Người phụ nữ xinh đẹp kia vừa nghe thấy giọng nói này thì cả người đều run rẩy, cô ta ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông kia, phải mất một lúc lau sau cô ta mới lên tiếng: “Anh... sao anh lại đến chỗ này?”
Người đàn ông kia còn rất trẻ, chỉ khoảng hai ba hai tư tuổi, dáng người thon dài, những đường nét trên khuôn mặt như được chạm khắc một cách tỉ mỉ, nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng, nhất là đôi mắt, lạnh lẽo mà thâm thúy, giống như chỉ cần một cái liếc mắt là có thể làm người khác đóng băng.
Người đàn ông kia không để ý đến sự khiếp sợ và ngạc nhiên của người phụ nữ, hắn nắm lấy tay của đối phương, lạnh lùng nói: “Về nhà với anh!”
Thế mà người phụ nữ kia lại không phản kháng, cô ta thả Lâm Sương Sương ra, sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn rời khỏi nơi này với người đàn ông kia.
Lâm Phiên Phiên vội vã đỡ Lâm Sương Sương từ dưới mặt đất lên, nhìn về phía hai người kia, cô cảm giác trí thông mình của mình đã biến mất, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng cũng không có nhiều thời gian để cô suy nghĩ chuyện này, cô không dám ở lại nơi này quá lâu, vì thế nên Lâm Phiên Phiên lập tức đỡ Lâm Sương Sương rời khỏi FLub, sau đó bắt một chiếc taxi để đưa cô ấy về nhà.
Bởi vì hơi lạnh trên xe nên khi về đến nhà thì Lâm Sương Sương cũng tỉnh táo hơn, nhưng cô ấy lại bắt đầu gây sự, lúc thì khóc, khi thì cười, lại còn không ngừng lẩm bẩm, cứ mười câu thì có chín câu nhắc đến Triệu Dân Thường và cặp chị em song sinh, người tình mới của hắn ta.
Lâm Phiên Phiên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng đau lòng.
Nhất định là Sương Sương đã cảm thấy rất tủi thân.
Xem ra cặp chị em song sinh kia cũng rất quá đáng, nếu không một người kiên cường như Sương Sương sao lại có thể đến những nơi như FLub để mua say, hơn nữa còn đãng trí đến mức quên mang theo ví tiền.
Đợi đến khi Lâm Sương Sương đã ngủ say thì Lâm Phiên Phiên mới yên tâm rời khỏi.
Khi Lâm Phiên Phiên mệt mỏi về đến nhà thì việc Sở Tường Hùng trở về khiến cô cảm thấy vui vẻ, anh ngồi trên ghế sofa ở ngoài phòng khách để đợi cô về, thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Tường Hùng, anh đã về rồi!”
Lâm Phiên Phiên kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, cô từ từ đi về phía Sở Tường Hùng.
“Em đi đâu, sao giờ này mới về?”
Sở Tường Hùng ngước mắt nhìn Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên vội vã trả lời: “Sương Sương uống say cho nên em ở lại chăm sóc cho cô ấy, Tường Hùng, kỳ thực em đã sớm muốn nói cho anh biết chuyện giữa em và Hoắc Mạnh Lam, chỉ là... a...”
Cô còn chưa nói hết câu thì Sở Tường Hùng đã đứng dậy, duỗi tay ra kéo cô vào trong lòng, sau đó cả hai người cùng ngã xuống ghế sofa, Lâm Phiên Phiên cũng vì hành động bất ngờ này của Sở Tường Hùng mà giật mình hét lên.
“Tường Hùng, anh muốn làm gì... ô...”
Lâm Phiên Phiên khiếp sợ nhìn về phía Sở Tường Hùng, cô còn đang định nói chuyện thì môi của Sở Tường Hùng đã chạm vào môi của cô, tất cả âm thanh của cô đều bị đối phương nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn của Sở Tường Hùng, vừa kích tình lại vừa nồng nhiệt, chẳng mấy chốc mà Lâm Phiên Phiên đã bị anh làm cho tan chảy, bất tri bất giác, quần áo của hai người đã bị Sở Tường Hùng lột sạch từ lúc nào, đợi đến lúc Lâm Phiên Phiên nhận ra thì Sơ Tường Hùng đã mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của cô.
“A... Tường Hùng...”
Lâm Phiên Phiên hét lên, hành động này của Sở Tường Hùng khiến cho cô cảm thấy thất thố, không biết phải làm gì.
Anh ấy muốn cô, có phải là anh ấy đã tha thứ cho cô rồi không?
“Tường Hùng...”
Khuôn mặt của Lâm Phiên Phiên trở nên đỏ bừng, cô nhìn về phía Sở Tường Hùng: “Em và Diệp...”
“Đừng nói chuyện đó vào lúc này.”
Sở Tường Hùng hôn lên môi cô, lại một lần nữa nuốt những lời Lâm Phiên Phiên muốn nói vào trong bụng.
Lâm Phiên Phiên nghe vậy liền ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, cô ôm chặt lấy Sở Tường Hùng, cả hai người nằm trên ghế sofa, tận tình hưởng thụ kích thích mà đối phương tạo ra.
Sau khi làm xong mọi việc, Sở Tường Hùng bế Lâm Phiên Phiên vào phòng tắm, giống như lúc trước, dịu dàng tắm cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên ngoan ngoãn đứng yên, ngượng ngùng đón nhận sự dịu dàng của Sở Tường Hùng.
“Tường Hùng, em...”
Lâm Phiên Phiên rất muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho Sở Tường Hùng biết.
“Em không cần phải nói gì cả, anh đã hiểu hết rồi.”
Sở Tường Hùng lau sạch nước trên người Lâm Phiên Phiên, sau đó vừa ôm cô đi về phòng ngủ vừa nói: “Tối hôm qua Tiên Lầu cố ý đến tìm anh, và cũng đã nói rõ việc Hoắc Mạnh Lam ra tay với em trong quán cà phê, đều do anh không ở bên em vào lúc đó, em yên tâm, sau này anh sẽ không để cho Hoắc Mạnh Lam có cơ hội bắt nạt em.”
Lâm Phiên Phiên nghe vậy mới biết hóa ra là Tiên Lầu đã giúp cô, xem ra hôm qua lúc ở bệnh viện là cô đã trách nhầm Tiên Lầu rồi: “Tường Hùng, vậy anh không giận em sao?”
Sở Tường Hùng lắc đầu, cuối cùng thì khuôn mặt của anh cũng lộ ra ý cười: “Lúc đầu anh cũng rất tức giận, nhưng sau khi nghe Tiên Lầu kể thì anh mới phát hiện, anh không giận em, mà anh giận chính bản thân mình. Em bị người khác bắt nạt mà anh lại không hề hay biết, kẻ làm bạn trai như anh đúng là không xứng chức.”
Bình luận truyện