Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 24: Minh chứng của tình yêu
Đêm nay, Lâm Phiên Phiên không dám trở về phòng ngủ của mình,cô cứ thế đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm liền hai,ba tiếng đồng hồ. Sáu giờ sáng, cô lại sửa soạn đi làm,lần đầu tiên cô ngồi xe bus đi làm vào buổi sáng sớm như vậy.
Cô sợ đi muộn sẽ gặp phải Hoắc Mạnh Lam, càng sợ sẽ gặp Sở Tường Hùng đứng dưới lầu đón cô đi làm.
Một là cô không muốn gặp,lí do khác là cô không còn mặt mũi gặp họ.
Với những gì cô đã làm ra,cô chỉ có thể trốn tránh họ mà thôi.
Cô ngồi thẫn thờ trong một quán trà gần công ty hơn một tiếng đồng hồ rồi nhìn dòng người đang tấp nập vội vàng bước vào cửa công ty, Lâm Phiên Phiên mới bất giác đứng dậy đi làm.
Ngẩn ngơ ngồi trong văn phòng thư kí trưởng của mình,đầu óc Lâm Phiên Phiên trống rỗng, làm công việc nào cũng không chú tâm.
"Phiên Phiên!"
Lúc này, Lâm Sương Sương tiến đến với vẻ mặt lạnh.
Trên người mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi, trang điểm nhẹ đôi má hồng dễ thươngnhưng thiếu đi sự điệu đà trong trang phục công sở bình thường cô hay mặc, trông vẫn thanh tú xinh đẹp,thuần khiết khiến lòng người lay động.
"Sương Sương, là cậu sao?"
Lâm Phiên Phiên ngẩng đầu, gượng cười đồng thời nhíu mày: "Sương Sương, sao cậu không mặc đồng phục, quy tắc của công ty cậu quên rồi sao?"
Tập đoàn Triệu thị là một tập đoàn vô cùng lớn trong nước, chế độ quản lí so với công ty bình thường khác tất nhiên sẽ nghiêm ngặt hơn rất nhiều, hơn nữa đây lại là yêu cầu cơ bản của công ty.
Lâm Sương Sương lắc nhẹ đầu, nở một nụ cười, nói:"Tớ tất nhiên không quên, mặc gì giờ không quan trọng nữa,đây là đơn từ chức của tớ,mong cậu phê duyệt!"
Vừa nói dứt, Sương Sương liền để đơn từ chức trên bàn làm việc của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Sương Sương là thư kí tổng giám đốc,Lâm Phiên Phiên là thư kí trưởng của tổng giám đốc,tất nhiên đơn từ chức này phải đợi sự phê chuẩn của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, không tin nhìn chằm chằm vào Lâm Sương Sương: "Rốt cuộc có chuyện gì, không phải đang làm việc tốt hay sao,sao lại từ chức?"
Sương Sương không phải thích Triệu Dân Thường sao, thậm chí vì hắn mà không tiếc chia tay với Hàn Phiêu, nhưng bây giờ cô ấy lại từ chức, không phải là muốn rời xa Triệu Dân Thường sao? Lâm Phiên Phiên thực sự đoán không ra trong lòng cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Vì..."
Lâm Sương Sương rưng rưng, bỗng nhiên nhào vòng Lâm Phiên Phiên khóc to: "Hắn không phải là người, không phải là người huhu..."
Lâm Phiên Phiên khựng lại, lập tức cô nhớ lại lúc cô và Sở Tường Hùng rời khỏi bar FLub ASN, Triệu Dân Thường, Hứa Thịnh,Mạc Tiên Lầu nói sẽ chơi bài cởi quần áo, lẽ nào...
"Sương Sương, lẽ nào tối hôm qua Triệu Dân Thường ép cậu cởi quần áo, hắn và họ lấy cậu làm vật đánh cược?"
Lâm Phiên Phiên nóng lòng hỏi.
"Ừm".
Lâm Sương Sương đau lòng gật đầu.
Lâm Phiên Phiên thảng thốt, ngày hôm đó cô thấy nóng lòng không an tâm về Sương Sương, nhưng Tường Hùng nói một người kiêu ngạo như Triệu Dân Thường sẽ không ép buộc một người phụ nữ,vậy tại sao cuối cùng kết quả như vậy.
"Xin lỗi, Sương Sương, tớ xin lỗi,đều do tớ không tốt, ngày hôm đó đáng nhẽ tớ không nên bỏ lại cậu một mình,là tớ không tốt, tớ chóng mặt..."
Lâm Phiên Phiên hối hận,những lời nói của Sương Sương như một đòn giáng xuống.
"Không,không liên quan đến cậu".
Lâm Sương Sương vội vã ôm lấy Lâm Phiên Phiên, hai hàng nước mắt chảy như mưa, giải thích: "Là do tớ, tớ biết rõ hậu quả như thế nào rồi nhưng vẫn làm, anh ấy không ép, là tớ muốn biết trong lòng anh ấy rốt cuộc có quan tâm tớ hay không, vì vậy tớ mới cởi, tưởng rằng anh ấy không nỡ, nhưng anh ấy... thờ ơ không chút động lòng, khi nhìn tớ cởi quần áo trước mặt người đàn ông khác, chỉ còn lại... Tớ thực sự không có mặt mũi nói tiếp, Phiên Phiên để tớ đi đi, tớ không muốn ở lại tập đoàn Triệu thị nữa."
Nhớ lại đêm qua, Sương Sương chỉ muốn chết, Triệu Dân Thường mỗi một lần lật bài thua là cô ấy lại phải cởi từng thứ một, cuối cùng chỉ còn lại chiếc quần lót, đến áo lót cũng bị cởi hết.
Đến cái nhăn mày Triệu Dân Thường cũng không có, để cơ thể cô lộ trần trước mặt hai người đàn ông kia.
Lúc đó, Sương Sương hận Triệu Dân Thường thấu xương, càng hận bản thân hơn.
Sau khi trở về, cô thức trắng một đêm, trái tim cô đối với Triệu Dân Thường đã chết rồi.
Người đàn ông như vậy không xứng đáng để cô hi sinh.
Lâm Phiên Phiên ôm lấy Lâm Sương Sương, hai người cùng khóc, hôm qua là ngày Sương Sương bị ức hiếp, Lâm Phiên Phiên cũng vậy.
Cuối cùng, Lâm Phiên Phiên không giữ lại Lâm Sương Sương nữa liền dứt khoát kí phê chuẩn đơn từ chức rồi trả cho Sương Sương một mức lương tốt, để cô ấy xuống phòng tài vụ lấy lương, sau đó có thể rời khỏi công ty.
Thật không ngờ, bộ phận tài vụ lại muốn tổng giám đốc tận tay kí xác nhận rồi mới phát lương, nguyên nhân tất nhiên là do Lâm Sương Sương là thư kí riêng của tổng giám đốc, không có tổng giám đốc gật đầu, họ đâu dám thả người phát lương.
Sau khi Lâm Phiên Phiên biết sự việc, liền nói với Lâm Sương Sương: "Sương Sương, cậu đợi tớ ở văn phòng, tớ đi tìm tổng giám đốc kí cho cậu".
Cô sợ đi muộn sẽ gặp phải Hoắc Mạnh Lam, càng sợ sẽ gặp Sở Tường Hùng đứng dưới lầu đón cô đi làm.
Một là cô không muốn gặp,lí do khác là cô không còn mặt mũi gặp họ.
Với những gì cô đã làm ra,cô chỉ có thể trốn tránh họ mà thôi.
Cô ngồi thẫn thờ trong một quán trà gần công ty hơn một tiếng đồng hồ rồi nhìn dòng người đang tấp nập vội vàng bước vào cửa công ty, Lâm Phiên Phiên mới bất giác đứng dậy đi làm.
Ngẩn ngơ ngồi trong văn phòng thư kí trưởng của mình,đầu óc Lâm Phiên Phiên trống rỗng, làm công việc nào cũng không chú tâm.
"Phiên Phiên!"
Lúc này, Lâm Sương Sương tiến đến với vẻ mặt lạnh.
Trên người mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi, trang điểm nhẹ đôi má hồng dễ thươngnhưng thiếu đi sự điệu đà trong trang phục công sở bình thường cô hay mặc, trông vẫn thanh tú xinh đẹp,thuần khiết khiến lòng người lay động.
"Sương Sương, là cậu sao?"
Lâm Phiên Phiên ngẩng đầu, gượng cười đồng thời nhíu mày: "Sương Sương, sao cậu không mặc đồng phục, quy tắc của công ty cậu quên rồi sao?"
Tập đoàn Triệu thị là một tập đoàn vô cùng lớn trong nước, chế độ quản lí so với công ty bình thường khác tất nhiên sẽ nghiêm ngặt hơn rất nhiều, hơn nữa đây lại là yêu cầu cơ bản của công ty.
Lâm Sương Sương lắc nhẹ đầu, nở một nụ cười, nói:"Tớ tất nhiên không quên, mặc gì giờ không quan trọng nữa,đây là đơn từ chức của tớ,mong cậu phê duyệt!"
Vừa nói dứt, Sương Sương liền để đơn từ chức trên bàn làm việc của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Sương Sương là thư kí tổng giám đốc,Lâm Phiên Phiên là thư kí trưởng của tổng giám đốc,tất nhiên đơn từ chức này phải đợi sự phê chuẩn của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, không tin nhìn chằm chằm vào Lâm Sương Sương: "Rốt cuộc có chuyện gì, không phải đang làm việc tốt hay sao,sao lại từ chức?"
Sương Sương không phải thích Triệu Dân Thường sao, thậm chí vì hắn mà không tiếc chia tay với Hàn Phiêu, nhưng bây giờ cô ấy lại từ chức, không phải là muốn rời xa Triệu Dân Thường sao? Lâm Phiên Phiên thực sự đoán không ra trong lòng cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Vì..."
Lâm Sương Sương rưng rưng, bỗng nhiên nhào vòng Lâm Phiên Phiên khóc to: "Hắn không phải là người, không phải là người huhu..."
Lâm Phiên Phiên khựng lại, lập tức cô nhớ lại lúc cô và Sở Tường Hùng rời khỏi bar FLub ASN, Triệu Dân Thường, Hứa Thịnh,Mạc Tiên Lầu nói sẽ chơi bài cởi quần áo, lẽ nào...
"Sương Sương, lẽ nào tối hôm qua Triệu Dân Thường ép cậu cởi quần áo, hắn và họ lấy cậu làm vật đánh cược?"
Lâm Phiên Phiên nóng lòng hỏi.
"Ừm".
Lâm Sương Sương đau lòng gật đầu.
Lâm Phiên Phiên thảng thốt, ngày hôm đó cô thấy nóng lòng không an tâm về Sương Sương, nhưng Tường Hùng nói một người kiêu ngạo như Triệu Dân Thường sẽ không ép buộc một người phụ nữ,vậy tại sao cuối cùng kết quả như vậy.
"Xin lỗi, Sương Sương, tớ xin lỗi,đều do tớ không tốt, ngày hôm đó đáng nhẽ tớ không nên bỏ lại cậu một mình,là tớ không tốt, tớ chóng mặt..."
Lâm Phiên Phiên hối hận,những lời nói của Sương Sương như một đòn giáng xuống.
"Không,không liên quan đến cậu".
Lâm Sương Sương vội vã ôm lấy Lâm Phiên Phiên, hai hàng nước mắt chảy như mưa, giải thích: "Là do tớ, tớ biết rõ hậu quả như thế nào rồi nhưng vẫn làm, anh ấy không ép, là tớ muốn biết trong lòng anh ấy rốt cuộc có quan tâm tớ hay không, vì vậy tớ mới cởi, tưởng rằng anh ấy không nỡ, nhưng anh ấy... thờ ơ không chút động lòng, khi nhìn tớ cởi quần áo trước mặt người đàn ông khác, chỉ còn lại... Tớ thực sự không có mặt mũi nói tiếp, Phiên Phiên để tớ đi đi, tớ không muốn ở lại tập đoàn Triệu thị nữa."
Nhớ lại đêm qua, Sương Sương chỉ muốn chết, Triệu Dân Thường mỗi một lần lật bài thua là cô ấy lại phải cởi từng thứ một, cuối cùng chỉ còn lại chiếc quần lót, đến áo lót cũng bị cởi hết.
Đến cái nhăn mày Triệu Dân Thường cũng không có, để cơ thể cô lộ trần trước mặt hai người đàn ông kia.
Lúc đó, Sương Sương hận Triệu Dân Thường thấu xương, càng hận bản thân hơn.
Sau khi trở về, cô thức trắng một đêm, trái tim cô đối với Triệu Dân Thường đã chết rồi.
Người đàn ông như vậy không xứng đáng để cô hi sinh.
Lâm Phiên Phiên ôm lấy Lâm Sương Sương, hai người cùng khóc, hôm qua là ngày Sương Sương bị ức hiếp, Lâm Phiên Phiên cũng vậy.
Cuối cùng, Lâm Phiên Phiên không giữ lại Lâm Sương Sương nữa liền dứt khoát kí phê chuẩn đơn từ chức rồi trả cho Sương Sương một mức lương tốt, để cô ấy xuống phòng tài vụ lấy lương, sau đó có thể rời khỏi công ty.
Thật không ngờ, bộ phận tài vụ lại muốn tổng giám đốc tận tay kí xác nhận rồi mới phát lương, nguyên nhân tất nhiên là do Lâm Sương Sương là thư kí riêng của tổng giám đốc, không có tổng giám đốc gật đầu, họ đâu dám thả người phát lương.
Sau khi Lâm Phiên Phiên biết sự việc, liền nói với Lâm Sương Sương: "Sương Sương, cậu đợi tớ ở văn phòng, tớ đi tìm tổng giám đốc kí cho cậu".
Bình luận truyện