Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm
Chương 112: Cha sinh không có mẹ dạy
Mộc Thanh Tuyết bừng tỉnh lại. Cô hít thở sâu, lấy lại sự bình tĩnh của mình. Xoay người con trai, cô hôn lên trán cậu bé một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Cảm ơn con."
Mộc Minh Quân ngồi yên cho mẹ ôm. "Con không gặp mặt, nhưng biết tên được không?"
Mộc Thanh Tuyết cảnh giác. "Con cần làm gì?" Trước đây có vô số lần, cô than vãn với con trai về việc bị các tập đoàn khác "bắt nạt". Con trai cô thiên phú lớn về công nghệ, chỉ hỏi tên tập đoàn. Cô tưởng trẻ con ngây ngô hỏi để biết, nói luôn không do dự.
Ngay ngày hôm sau, các tập đoàn gây sự với cô không thua lỗ thì cận phá sản. Có tập đoàn bị cảnh cáo rồi vẫn tiếp tục chèn ép thì trực tiếp làm cho phá sản. Từ đó cô rút ra kinh nghiệm, phải cẩn thận không thì bị con trai lừa dễ như chơi!
Mộc Minh Quân thấy vẻ phòng thủ của mẹ mà thở dài. "Con chỉ hỏi tên thôi mà."
"Nhưng con có thể tra ra hàng nghìn thông tin với cái tên đó." Mộc Thanh Tuyết mỉm cười. "Rồi thể nào cũng sẽ cận hoặc phá sản hẳn luôn cho xem. Mẹ chưa muốn tạo nghiệp nhiều quá đâu, con bớt bớt lại tí đi."
Tuy không biết con cô làm cách nào mà khiến cho những tập đoàn lớn ấy phá sản không thương tiếc, nhưng cô biết chỉ cần lại gần cái máy tính thì không gì con cô không tra ra được.
Ít nhất là cho tới bây giờ.
"Muốn biết tên bố mình cũng không được sao?"
"Mẹ nghi ngờ con trả thù thay mẹ thì có."
"Thì sao?" Mộc Minh Quân khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu kiêu ngạo. "Mẹ nên biết, dù mẹ không nói thì con vẫn có hàng nghìn cách để tra ra." Cậu nhóc ngồi thẳng người. "Bất cứ ai làm mẹ tổn thương đều phải trả giá."
"Người phải chịu nhiều nhất đương nhiên là tên khốn nạn đó."
"Sao lại gọi là tên khốn nạn?"
"Bỏ rơi vọ con, chẳng lẽ lại không khốn nạn?" Mộc Minh Quân nhắm mắt lại. "Chuyện đời trước con không quan tâm. Nhưng nếu ảnh hưởng tới mẹ sau này thì là chuyện của con rồi."
"Con chỉ cần biết một điều, không sớm thì muộn, con cũng sẽ bắt hắn trả giá."
Mộc Thanh Tuyết nhìn dáng vẻ quyết tâm của con trai mà không thể nói gì. Suốt bảy năm qua, không đêm nào cô không nhớ về hắn.
Mặc cho hắn có làm cô đau buồn tới đâu.
Sốc lại tinh thần, Mộc Thanh Tuyết bật dậy bế con trai lên. "Đi, mẹ đưa con đi ăn."
"Ăn tối?" Nhìn đồng hồ, Mộc Minh Quân nhíu mày.
"Yên tâm đi. Ăn gì nhẹ thôi, không ảnh hưởng tới bữa tối của con đâu." Mộc Thanh Tuyết bất lực mỉm cười, bảo bối nhà cô trông lạnh lùng thế thôi, nhưng tâm hồn vẫn còn trẻ con lắm. Vẫn thích ăn cơm mẹ nấu, thích được ôm, thích được ở cùng mẹ cả ngày.
Tháng ngày trôi qua, khó khăn gian khổ. Nhưng chỉ cần còn có bảo bối của cô cạnh bên, cô nhất định sẽ vượt qua trở ngại.
Chiều hôm sau như thường lệ. Phương tổng của tập đoàn Phương thị tiếp tục cắm đầu vào công việc, thỉnh thoảng liếc đổng hồ trên tay để đảm bảo không muộn giờ đón con trai.
Vừa nghĩ tới con, chuông điện thoại reo lên. Số lạ, ai thế này?
Nhấc máy, Mộc Thanh Tuyết trở lại giọng lạnh lùng. "Alo?"
"Chào chị. Xin hỏi chị có phải là mẹ của bạn Minh Quân không?" Một giọng nữ hiền dịu vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe thấy tên con mình, Mộc Thanh Tuyết chú trọng hơn vào cuộc gọi. "Vâng, có chuyện gì sao?"
"Có một chút rắc rối..." Giọng nói chưa dứt câu thì đứt quãng, thay vào đó là giọng nói lạnh nhạt của con trai cô.
"Con đánh người, bắt buộc phải có phụ huynh xử lí."
.....
Tới văn phòng giáo viên, Mộc Thanh Tuyết trong bộ dạng một CEO bước vào trong. Cô đã cố không lộ quá nhiều khí thế, nhưng chỉ một chút ít đó thôi cũng đã lấn át hết những người trong căn phòng.
Cô gật đầu chào hỏi giáo viên chủ nhiệm, rồi quay sang con trai bảo bối của cô đang ngồi trên ghế.
Kiểm tra từ đầu xuống chân, không thấy bất cứ một vết thương nào thì thở phào, rồi quay sang nhìn đối diện.
Một đám nhóc gồm ba đứa ngồi đó, rưng rưng nước mắt. Khắp cơ thể bầm dập, tím tái. Đằng sau lưng chúng là một người mẹ, vẻ mặt không có tí gì là thân thiện đối với cô cả.
Cô cũng hiểu, làm gì có ai vui vẻ khi nhìn thấy mẹ của người đã đánh con mình te tua? Mộc Thanh Tuyết quay sang giáo viên chủ nhiệm.
"Chào cô, tôi là phụ huynh của Minh Quân, xin hỏi có chuyện gì đã xảy ra?"
Cô giáo viên chủ nhiệm mỉm cười. "Chào chị, vào giờ ra chơi chiều nay, có xung đột giữa con trai chị và ba học sinh đây, dẫn đến ẩu đả đánh nhau, may sao có học sinh nhìn thấy và chạy tới nói với tôi."
Người mẹ đằng sau cắt lời, "Con trai tôi bị con cô đánh cho te tua bầm dập! Dù có xảy ra xung đột thì cũng không nên đánh người chứ! Giờ cô định bồi thường thế nào đây?"
Mộc Thanh Tuyết nhíu mày. Chưa biết ngọn ngành câu chuyện mà đã lên tiếng đòi bồi thường. Bổn cung đây không thiếu tiền, nhưng mà cho ai mới là vấn đề!
Mộc Thanh Tuyết cúi người xuống, xoa nhẹ đầu "Nói mẹ nghe."
Mộc Minh Quân chậc một tiếng. Cậu lườm mấy mẹ con phía đối diện. "Là chúng nói con cha sinh không có mẹ dạy."
"Là chúng xúc phạm mẹ trước!"
"Cảm ơn con."
Mộc Minh Quân ngồi yên cho mẹ ôm. "Con không gặp mặt, nhưng biết tên được không?"
Mộc Thanh Tuyết cảnh giác. "Con cần làm gì?" Trước đây có vô số lần, cô than vãn với con trai về việc bị các tập đoàn khác "bắt nạt". Con trai cô thiên phú lớn về công nghệ, chỉ hỏi tên tập đoàn. Cô tưởng trẻ con ngây ngô hỏi để biết, nói luôn không do dự.
Ngay ngày hôm sau, các tập đoàn gây sự với cô không thua lỗ thì cận phá sản. Có tập đoàn bị cảnh cáo rồi vẫn tiếp tục chèn ép thì trực tiếp làm cho phá sản. Từ đó cô rút ra kinh nghiệm, phải cẩn thận không thì bị con trai lừa dễ như chơi!
Mộc Minh Quân thấy vẻ phòng thủ của mẹ mà thở dài. "Con chỉ hỏi tên thôi mà."
"Nhưng con có thể tra ra hàng nghìn thông tin với cái tên đó." Mộc Thanh Tuyết mỉm cười. "Rồi thể nào cũng sẽ cận hoặc phá sản hẳn luôn cho xem. Mẹ chưa muốn tạo nghiệp nhiều quá đâu, con bớt bớt lại tí đi."
Tuy không biết con cô làm cách nào mà khiến cho những tập đoàn lớn ấy phá sản không thương tiếc, nhưng cô biết chỉ cần lại gần cái máy tính thì không gì con cô không tra ra được.
Ít nhất là cho tới bây giờ.
"Muốn biết tên bố mình cũng không được sao?"
"Mẹ nghi ngờ con trả thù thay mẹ thì có."
"Thì sao?" Mộc Minh Quân khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu kiêu ngạo. "Mẹ nên biết, dù mẹ không nói thì con vẫn có hàng nghìn cách để tra ra." Cậu nhóc ngồi thẳng người. "Bất cứ ai làm mẹ tổn thương đều phải trả giá."
"Người phải chịu nhiều nhất đương nhiên là tên khốn nạn đó."
"Sao lại gọi là tên khốn nạn?"
"Bỏ rơi vọ con, chẳng lẽ lại không khốn nạn?" Mộc Minh Quân nhắm mắt lại. "Chuyện đời trước con không quan tâm. Nhưng nếu ảnh hưởng tới mẹ sau này thì là chuyện của con rồi."
"Con chỉ cần biết một điều, không sớm thì muộn, con cũng sẽ bắt hắn trả giá."
Mộc Thanh Tuyết nhìn dáng vẻ quyết tâm của con trai mà không thể nói gì. Suốt bảy năm qua, không đêm nào cô không nhớ về hắn.
Mặc cho hắn có làm cô đau buồn tới đâu.
Sốc lại tinh thần, Mộc Thanh Tuyết bật dậy bế con trai lên. "Đi, mẹ đưa con đi ăn."
"Ăn tối?" Nhìn đồng hồ, Mộc Minh Quân nhíu mày.
"Yên tâm đi. Ăn gì nhẹ thôi, không ảnh hưởng tới bữa tối của con đâu." Mộc Thanh Tuyết bất lực mỉm cười, bảo bối nhà cô trông lạnh lùng thế thôi, nhưng tâm hồn vẫn còn trẻ con lắm. Vẫn thích ăn cơm mẹ nấu, thích được ôm, thích được ở cùng mẹ cả ngày.
Tháng ngày trôi qua, khó khăn gian khổ. Nhưng chỉ cần còn có bảo bối của cô cạnh bên, cô nhất định sẽ vượt qua trở ngại.
Chiều hôm sau như thường lệ. Phương tổng của tập đoàn Phương thị tiếp tục cắm đầu vào công việc, thỉnh thoảng liếc đổng hồ trên tay để đảm bảo không muộn giờ đón con trai.
Vừa nghĩ tới con, chuông điện thoại reo lên. Số lạ, ai thế này?
Nhấc máy, Mộc Thanh Tuyết trở lại giọng lạnh lùng. "Alo?"
"Chào chị. Xin hỏi chị có phải là mẹ của bạn Minh Quân không?" Một giọng nữ hiền dịu vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe thấy tên con mình, Mộc Thanh Tuyết chú trọng hơn vào cuộc gọi. "Vâng, có chuyện gì sao?"
"Có một chút rắc rối..." Giọng nói chưa dứt câu thì đứt quãng, thay vào đó là giọng nói lạnh nhạt của con trai cô.
"Con đánh người, bắt buộc phải có phụ huynh xử lí."
.....
Tới văn phòng giáo viên, Mộc Thanh Tuyết trong bộ dạng một CEO bước vào trong. Cô đã cố không lộ quá nhiều khí thế, nhưng chỉ một chút ít đó thôi cũng đã lấn át hết những người trong căn phòng.
Cô gật đầu chào hỏi giáo viên chủ nhiệm, rồi quay sang con trai bảo bối của cô đang ngồi trên ghế.
Kiểm tra từ đầu xuống chân, không thấy bất cứ một vết thương nào thì thở phào, rồi quay sang nhìn đối diện.
Một đám nhóc gồm ba đứa ngồi đó, rưng rưng nước mắt. Khắp cơ thể bầm dập, tím tái. Đằng sau lưng chúng là một người mẹ, vẻ mặt không có tí gì là thân thiện đối với cô cả.
Cô cũng hiểu, làm gì có ai vui vẻ khi nhìn thấy mẹ của người đã đánh con mình te tua? Mộc Thanh Tuyết quay sang giáo viên chủ nhiệm.
"Chào cô, tôi là phụ huynh của Minh Quân, xin hỏi có chuyện gì đã xảy ra?"
Cô giáo viên chủ nhiệm mỉm cười. "Chào chị, vào giờ ra chơi chiều nay, có xung đột giữa con trai chị và ba học sinh đây, dẫn đến ẩu đả đánh nhau, may sao có học sinh nhìn thấy và chạy tới nói với tôi."
Người mẹ đằng sau cắt lời, "Con trai tôi bị con cô đánh cho te tua bầm dập! Dù có xảy ra xung đột thì cũng không nên đánh người chứ! Giờ cô định bồi thường thế nào đây?"
Mộc Thanh Tuyết nhíu mày. Chưa biết ngọn ngành câu chuyện mà đã lên tiếng đòi bồi thường. Bổn cung đây không thiếu tiền, nhưng mà cho ai mới là vấn đề!
Mộc Thanh Tuyết cúi người xuống, xoa nhẹ đầu "Nói mẹ nghe."
Mộc Minh Quân chậc một tiếng. Cậu lườm mấy mẹ con phía đối diện. "Là chúng nói con cha sinh không có mẹ dạy."
"Là chúng xúc phạm mẹ trước!"
Bình luận truyện