Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm
Chương 148: Lừa bán
Màn tuyết bao phủ toàn không gian, khung cảnh trong đêm tối tĩnh lặng tỏa sáng lấp lánh.
Mộc Thanh Tuyết nhìn hắn, dòng nước mắt chỉ chờ có vậy mà trào ra. Cô cười trong hai hàng nước mắt chảy dài, đáp lại lời cầu hôn không biết bao nhiêu lần. "Vâng."
Khải Minh Kiệt lòng như nở hoa, đón lấy tay trái của cô, chiếc nhẫn năm nào vẫn còn nằm nguyên tại vị trí đó.
Có bao giờ bạn thắc mắc, tại sao khi cầu hôn, người đàn ông sẽ quỳ một chân xuống không?
Vì anh ta hoàn toàn tin tưởng, và cam kết sẽ gắn bó hết phần đời còn lại với bạn đời.
Đó hành động thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối dành cho người bạn đời của mình.
Khải Minh Kiệt đưa bàn tay cô lên môi, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Bốn con người không trả lời điện thoại của Mộc Thanh Tuyết trốn tại bụi cây gần đó, máy ảnh giơ lên bấm liên tục.
Triệu Tuyết Nghi thì thầm. "Chao ôi, không biết đây là lần bao nhiêu hắn ta cầu hôn nhỉ."
"Không nhớ là bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng thành công hết á." Vô Nhất Song ỉu xìu. "Hai người đều được cầu hôn, không biết bao giờ tôi mới có đây..."
"Muốn có, hỏi cái người ngồi cạnh cô đó." Vương Mặc Thoại cười đểu nhìn trợ lí Lâm. "Nè, là đàn ông, đừng để thua kém chúng tôi!"
Vô Nhất Song quay sang nhìn trợ lí Lâm chớp chớp mắt. Lâm Mặc giật mình, "Sao thế?"
"Còn sao nữa, người ta muốn được tôn trọng như vầy đó." Triệu Tuyết Nghi chỉ tay về phía Mộc Thanh Tuyết và Khải Minh Kiệt, lúc này đang ôm nhau giữa bụi tuyết.
Trợ lí Lâm cười gật đầu. "Tôi không để em thiệt thòi đâu."
Vô Nhất Song mắt lấp lánh hẳn lên, rồi lại nhéo má anh. "Tôi cái gì, xưng anh!"
"Rõ!"
"Cặp này cũng vui nhỉ." Triệu Tuyết Nghi ghé tai Vương Mặc Thoại, anh gật gù. "Ừm, vui vẻ..." Nhân lúc cô đang mất cảnh giác, anh lia tới hôn chụt một cái vào môi cô.
Triệu Tuyết Nghi bị bất ngờ, che môi lùi lại. "Này này! Làm cái gì đó!"
"Thì anh đòi lãi."
Triệu Tuyết Nghi ngơ ngác. "Lãi? Lãi gì?"
"Sáng sớm em lôi anh đi khắp nơi chuẩn bị cho cái tên dở hơi đằng kia, còn bắt anh nghĩ kế dụ Tiểu Tuyết..." Vương Mặc Thoại ấm ức. "Một nụ hôn là lời cho em lắm rồi."
Triệu Tuyết Nghi nhéo má anh. "Hôn vậy mà lời, vậy còn gốc anh định làm gì!"
Vô Nhất Song tách đôi cặp kia ra, khoác lấy vai Triệu Tuyết Nghi. "Các bạn, gốc lãi gì tầm này, có diễn viên chuyên nghiệp diễn kịch mà không xem thì phí lắm."
"Tiểu Song nói chỉ có chuẩn."
Khải Minh Kiệt một tay ôm eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên. Hắn còn dính một chút thứ nước trên môi, Mộc Thanh Tuyết thì đã đang thở dốc không ra hơi.
Hắn cười, "Kĩ thuật của em kém đi rồi."
"Đương nhiên! Lâu lắm rồi có hôn ai đâu!" Mộc Thanh Tuyết đưa tay che miệng. Bỗng cô nheo mắt. "Anh cũng độc thân bảy năm, sao kĩ thuật vẫn tốt như thế?"
Khải Minh Kiệt giật thót. Chết rồi, tự mình cắn đuôi mình.
Mộc Thanh Tuyết kéo cà vạt của hắn. "Khải Minh Kiệt, bảy năm qua anh luyện với bao nhiêu cô rồi hả?"
Cô tiến thì hắn lùi, hắn chỉ cười không phản kháng, "Anh trong sạch mà."
"Ai biết được. Em có ở trong nước đâu."
Hắn nhếch môi, áp sát giở thói làm càn. "Nếu Khải phu nhân không yên tâm, chi bằng tối nay kiểm chứng đi?"
"Kiểm chứng..." Mộc Thanh Tuyết lại bắt đầu chậm hiểu. Cô ngây ra một lúc, rồi mặt mũi bắt đầu đỏ phừng lên.
"Khải Minh Kiệt, đồ vô lại nhà anh!"
Hắn mặt dày mỉm cười, "Vô lại nhưng lấy được vợ đẹp là được rồi."
Đúng là mù rồi mới đồng ý tái hôn với hắn. Có khác nào tự mình nhảy vào hang sói không? Tuy trong mắt người khác cô là hổ nữ nhưng vào tay hắn có khác nào mèo con đâu.
Bỗng dưng nhớ ra bản thân đã quên điều gì đó, cô giật mình thốt lên. "Bảo bối của em đâu?"
Khải Minh Kiệt đưa tay chỉ vào bản thân, "Đây."
"Không phải anh! Em nói con trai em!"
Triệu Tuyết Nghi thò đầu ra khỏi lùm cây, rất tốt bụng trả lời. "Bảo bối của cậu bị hắn ta nhốt trong xe rồi."
Mộc Thanh Tuyết hiện lên chữ loading. Một, hai, ba, bốn...
"Khải Minh Kiệt! Anh đi chết đi!"
.....
"Mẹ hẹn hò vui không?"
"Không, mẹ bị lừa." Mộc Thanh Tuyết ôm con trai bảo bối vào lòng. "Mẹ mới nhận ra chỉ có bảo bối là thành thật với mẹ."
Vô Nhất Song lướt qua lướt lại, mỉm cười tươi tắn. "Tiểu Tuyết, nhắc nhở nhẹ này, phi vụ này thành công là nhờ con trai cậu đấy."
Mộc Thanh Tuyết đang cười bỗng cứng đờ, cô quay đầu lại. "Hả?"
Vô Nhất Song vẫn tươi cười, "Đoán là cậu không chịu đọc tin nhắn, nên nhóc con này phải đảm bảo cậu biết lịch hẹn."
Mộc Thanh Tuyết tiếp nhận sự thật phũ phàng, mặt mũi buồn đời quay sang con trai.
"Bảo bối, con bán mẹ đi à?"
Mộc Minh Quân nghiêm túc. "Con chỉ rải bẫy còn tự mẹ sập thôi."
Mộc Thanh Tuyết trề môi. "Vậy vẫn là gián tiếp bán mẹ đi."
Trên con đường nằm ở trung tâm của một thành phố phồn hoa, có ba chiếc siêu xe "phóng nhanh vượt ẩu".
Trên chiếc Mercedes màu đen bóng loáng có chở ba người ngồi.
Một người vui vẻ mới cưới được vợ, một người khó tính chuẩn bị khiêu chiến, và một người buồn đời vì bị con trai lừa bán.
Mộc Thanh Tuyết nhìn hắn, dòng nước mắt chỉ chờ có vậy mà trào ra. Cô cười trong hai hàng nước mắt chảy dài, đáp lại lời cầu hôn không biết bao nhiêu lần. "Vâng."
Khải Minh Kiệt lòng như nở hoa, đón lấy tay trái của cô, chiếc nhẫn năm nào vẫn còn nằm nguyên tại vị trí đó.
Có bao giờ bạn thắc mắc, tại sao khi cầu hôn, người đàn ông sẽ quỳ một chân xuống không?
Vì anh ta hoàn toàn tin tưởng, và cam kết sẽ gắn bó hết phần đời còn lại với bạn đời.
Đó hành động thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối dành cho người bạn đời của mình.
Khải Minh Kiệt đưa bàn tay cô lên môi, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Bốn con người không trả lời điện thoại của Mộc Thanh Tuyết trốn tại bụi cây gần đó, máy ảnh giơ lên bấm liên tục.
Triệu Tuyết Nghi thì thầm. "Chao ôi, không biết đây là lần bao nhiêu hắn ta cầu hôn nhỉ."
"Không nhớ là bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng thành công hết á." Vô Nhất Song ỉu xìu. "Hai người đều được cầu hôn, không biết bao giờ tôi mới có đây..."
"Muốn có, hỏi cái người ngồi cạnh cô đó." Vương Mặc Thoại cười đểu nhìn trợ lí Lâm. "Nè, là đàn ông, đừng để thua kém chúng tôi!"
Vô Nhất Song quay sang nhìn trợ lí Lâm chớp chớp mắt. Lâm Mặc giật mình, "Sao thế?"
"Còn sao nữa, người ta muốn được tôn trọng như vầy đó." Triệu Tuyết Nghi chỉ tay về phía Mộc Thanh Tuyết và Khải Minh Kiệt, lúc này đang ôm nhau giữa bụi tuyết.
Trợ lí Lâm cười gật đầu. "Tôi không để em thiệt thòi đâu."
Vô Nhất Song mắt lấp lánh hẳn lên, rồi lại nhéo má anh. "Tôi cái gì, xưng anh!"
"Rõ!"
"Cặp này cũng vui nhỉ." Triệu Tuyết Nghi ghé tai Vương Mặc Thoại, anh gật gù. "Ừm, vui vẻ..." Nhân lúc cô đang mất cảnh giác, anh lia tới hôn chụt một cái vào môi cô.
Triệu Tuyết Nghi bị bất ngờ, che môi lùi lại. "Này này! Làm cái gì đó!"
"Thì anh đòi lãi."
Triệu Tuyết Nghi ngơ ngác. "Lãi? Lãi gì?"
"Sáng sớm em lôi anh đi khắp nơi chuẩn bị cho cái tên dở hơi đằng kia, còn bắt anh nghĩ kế dụ Tiểu Tuyết..." Vương Mặc Thoại ấm ức. "Một nụ hôn là lời cho em lắm rồi."
Triệu Tuyết Nghi nhéo má anh. "Hôn vậy mà lời, vậy còn gốc anh định làm gì!"
Vô Nhất Song tách đôi cặp kia ra, khoác lấy vai Triệu Tuyết Nghi. "Các bạn, gốc lãi gì tầm này, có diễn viên chuyên nghiệp diễn kịch mà không xem thì phí lắm."
"Tiểu Song nói chỉ có chuẩn."
Khải Minh Kiệt một tay ôm eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên. Hắn còn dính một chút thứ nước trên môi, Mộc Thanh Tuyết thì đã đang thở dốc không ra hơi.
Hắn cười, "Kĩ thuật của em kém đi rồi."
"Đương nhiên! Lâu lắm rồi có hôn ai đâu!" Mộc Thanh Tuyết đưa tay che miệng. Bỗng cô nheo mắt. "Anh cũng độc thân bảy năm, sao kĩ thuật vẫn tốt như thế?"
Khải Minh Kiệt giật thót. Chết rồi, tự mình cắn đuôi mình.
Mộc Thanh Tuyết kéo cà vạt của hắn. "Khải Minh Kiệt, bảy năm qua anh luyện với bao nhiêu cô rồi hả?"
Cô tiến thì hắn lùi, hắn chỉ cười không phản kháng, "Anh trong sạch mà."
"Ai biết được. Em có ở trong nước đâu."
Hắn nhếch môi, áp sát giở thói làm càn. "Nếu Khải phu nhân không yên tâm, chi bằng tối nay kiểm chứng đi?"
"Kiểm chứng..." Mộc Thanh Tuyết lại bắt đầu chậm hiểu. Cô ngây ra một lúc, rồi mặt mũi bắt đầu đỏ phừng lên.
"Khải Minh Kiệt, đồ vô lại nhà anh!"
Hắn mặt dày mỉm cười, "Vô lại nhưng lấy được vợ đẹp là được rồi."
Đúng là mù rồi mới đồng ý tái hôn với hắn. Có khác nào tự mình nhảy vào hang sói không? Tuy trong mắt người khác cô là hổ nữ nhưng vào tay hắn có khác nào mèo con đâu.
Bỗng dưng nhớ ra bản thân đã quên điều gì đó, cô giật mình thốt lên. "Bảo bối của em đâu?"
Khải Minh Kiệt đưa tay chỉ vào bản thân, "Đây."
"Không phải anh! Em nói con trai em!"
Triệu Tuyết Nghi thò đầu ra khỏi lùm cây, rất tốt bụng trả lời. "Bảo bối của cậu bị hắn ta nhốt trong xe rồi."
Mộc Thanh Tuyết hiện lên chữ loading. Một, hai, ba, bốn...
"Khải Minh Kiệt! Anh đi chết đi!"
.....
"Mẹ hẹn hò vui không?"
"Không, mẹ bị lừa." Mộc Thanh Tuyết ôm con trai bảo bối vào lòng. "Mẹ mới nhận ra chỉ có bảo bối là thành thật với mẹ."
Vô Nhất Song lướt qua lướt lại, mỉm cười tươi tắn. "Tiểu Tuyết, nhắc nhở nhẹ này, phi vụ này thành công là nhờ con trai cậu đấy."
Mộc Thanh Tuyết đang cười bỗng cứng đờ, cô quay đầu lại. "Hả?"
Vô Nhất Song vẫn tươi cười, "Đoán là cậu không chịu đọc tin nhắn, nên nhóc con này phải đảm bảo cậu biết lịch hẹn."
Mộc Thanh Tuyết tiếp nhận sự thật phũ phàng, mặt mũi buồn đời quay sang con trai.
"Bảo bối, con bán mẹ đi à?"
Mộc Minh Quân nghiêm túc. "Con chỉ rải bẫy còn tự mẹ sập thôi."
Mộc Thanh Tuyết trề môi. "Vậy vẫn là gián tiếp bán mẹ đi."
Trên con đường nằm ở trung tâm của một thành phố phồn hoa, có ba chiếc siêu xe "phóng nhanh vượt ẩu".
Trên chiếc Mercedes màu đen bóng loáng có chở ba người ngồi.
Một người vui vẻ mới cưới được vợ, một người khó tính chuẩn bị khiêu chiến, và một người buồn đời vì bị con trai lừa bán.
Bình luận truyện