Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 44: Khí Chất Của Phương Tổng





Một trong những vị cổ đông lên tiếng: "Nhưng nghe nói cô còn chưa tốt nghiệp đại học.

Nếu để một người không có họ vấn đàng hoàng điều hành tập đoàn, thật không chấp nhận được."
"Y Tuyết đã tốt nghiệp Trường Kinh doanh Harvard (Harvard Business School), cũng như MBA (Thạc sĩ quản trị Kinh doanh) trong khoảng thời gian đi du học." Hy Liên Trâm tiếp lời.

"Ngoài ra còn nhiều các bằng cấp quốc tế khác.

Tôi đã hỗ trợ vu thủ tục
Ai ai ở đây cũng sửng sốt.

Không ngờ rằng người thừa kế mà họ tưởng rằng sẽ không bao giờ có tư cách đã lật ngược tình thế, và trở thành ứng cử viên xuất sắc.
Các cổ đông nhanh chóng thảo luận với nhau rồi cùng đều gật đầu.

Hy Liên Trâm chốt kế quả xong liền vui mừng.

"Y Tuyết, chào mừng trở lại."
Lưu Y Tuyết mỉm cười.

Cô hiểu, học vấn của cô đã được duyệt.

Còn về vấn đề phẩm chất, họ sẽ đưa ra yêu cầu sau.


Quan trọng là danh sách ứng cử viên thừa kế Lưu thị đã có mặt của cô.
Lưu Y Tuyết quay người, nghiêm mặt nhìn người tiếp tân vừa mắng chửi cô xong.

Cô tiếp tân vừa cao ngạo liền run bần bật.

Khác hẳn với vẻ hiền hòa trước đó, gương mặt Lưu Y Tuyết chỉ còn sự lạnh lùng.
Cô tiếp tân cúi đầu.

"Lưu tiểu thư! Tôi thật sự xin lỗi! Tôi không được phép mắng cô, tôi..."
Chưa dứt lời, giọng nói lạnh nhạt của Lưu Y Tuyết đã vang lên.

"Cô bị đuổi việc."
Lưu Y Tuyết xoay người, định bước đi thì bỗng bị giữ lại.

Cô liếc xuống dưới chân, người phụ nữ kia đang bám riết lấy không buông.
"Lưu đại tiểu thư, tôi xin lỗi..."
"Xin đừng đuổi việc tôi, tôi rất cần nó, cha tôi mất sớm mẹ tôi bệnh nặng, tôi còn con nhỏ ở nhà...!Làm ơn..."
Lưu Y Tuyết dứt khoát vùng chân khỏi bàn tay đang túm lấy kia, nghiêm giọng.
"Đến phòng kế toán nhận lương rồi cút khỏi đây cho tôi."
"Mẹ già con nhỏ thì lo mà làm việc tử tế.

Còn ở đây không có chuyện nhân viên như cô được ở lại."
Nói rồi cô quay sang các cổ đông, "Các vị thong thả.

Tôi xin phép.", rồi rời đi, bỏ lại những người vẫn chưa tiêu hóa kịp ở sau.
Chớp mắt đã hai giờ chiều, Lưu Y Tuyết cùng các cổ đông đã có mặt tại phòng họp.

Chủ tịch hiện tại vẫn chưa tới.
Rầm.

Cánh cửa bật mở, Lưu Xuân Thương cùng Lưu Tiểu Linh cùng đi vào, thẳng bước tới cuối căn phòng.

Lưu Xuân Thương vừa ngồi vào vị trí thì giật sững khi thấy người ngồi bên tay phải của mình.
"Sao chị lại ở đây?" Lưu Tiểu Linh nhăn mặt, nhưng nhận ra vẫn còn người khác nên hạ thấp giọng, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

"Sao lại ngồi vị trí của em?"
Lưu Y Tuyết xoay ghế đối diện với Lưu Xuân Thương, mắt nhìn đồng hồ đeo tay.


"Chậc chậc.

Hai giờ mười lăm.

Là chủ tịch mà đến thời gian cũng căn lệch, không hiểu mười sáu năm qua ông điều hành tập đoàn này thế nào?"
Lưu Tiểu Linh bị bơ liền chen nói trước Lưu Xuân Thương.

"Chị à, đây là chỗ của em."
"Em gái, đây vốn là chỗ cho cổ đông lớn thứ hai.

Biết là em không ghế, nên chị tốt bụng sắp xếp cho em một chiếc ghế ở đằng kia." Nói rồi cô chỉ tay về phía chiếc ghế nhỏ xinh ở phía đối diện bàn.
Các vị cổ đông nhìn chiếc ghế mà phải cố nhịn sao cho không phát ra tiếng cười.

Lưu Tiểu Linh nhìn xong thì mặt mày đỏ hết lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.
"Chị, chiếc ghế này? Đây là ghế mầm non mà." Lưu Tiểu Linh cố nặn ra một nụ cười.
"Đúng vậy, ghế mầm non.

Em gái chị tuy hai mươi tuổi nhưng trong mắt chị vẫn là trẻ con." Lưu Y Tuyết nở một nụ cười hiền lành, quan tâm của người chị.
Các vị cổ đông sau khi thấy cảnh Lưu Y Tuyết đuổi việc cô tiếp tân kia không do dự đã biết rằng cô rất công minh.

Giờ thấy cảnh chị em tình thương mến thương lại thấy cô rất khôn ngoan.

Ai nghe cũng sẽ thấy là chị yêu thuong em nhưng nếu nhìn sâu hơn vào vấn đề, sẽ thấy cô đã giáng một cú đau đớn cho Lưu Tiểu Linh.

Rất có khí chất của Phương tổng.
Là một người đã hai mươi tuổi vậy mà lại bị nhận xét vẫn còn trẻ con, chứng tỏ đang chê rằng cách hành xử quá đỗi con nít.


Đã không có cổ phẩn còn mặt dày vào đây ngồi, coi như làm bá chủ.

Lưu Tiểu Linh giận tím mặt, định phản đối thì Lưu Xuân Thương ra hiệu im lặng, nên đành phải ngồi vào chiếc ghế đặc biệt kia mà yên vị.
Lưu Xuân Thương ở nhà cáu gắt bao nhiêu ở đây lại dịu dàng bấy nhiêu.

Ông ta tỏ ra là một người bố mẫu mực, quan tâm con cái.
"Tiểu Tuyết, đây là phòng họp, không phải chỗ để chơi.

Con đừng gây khó dễ cho Tiểu Linh, đừng tranh ghế của con bé."
"Đây là ghế mà mẹ truyền lại cho con, là ghế của cổ đông lớn thứ hai.

Chưa kể con là một trong những người thừa kế, hoàn toàn có quyền ngồi trong cái phòng họp này." Lưu Y Tuyết mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm chửi rủa ông giả tạo.
"Nhưng cổ phần của con ta đang nắm giữ.

Hiện tại con không có gì." Lưu Xuân Thương vẫn giữ bộ mặt tươi cười cho tới giờ.
Lưu Y Tuyết nhếch môi.

"Đúng vậy, đang trong tay của bố.

Vậy phiền bố trả lại cho con nhé, con đã đủ tư cách để nắm giữ cổ phần rồi."
"Cái gì!?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện