Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm
Chương 69: Em ngốc à?
Sau khi băng bó lại vết thương cho Lưu Y Tuyết, Vương Mặc Thoại kéo cô đi làm vài xét nghiệm. Có hỏi để làm gì anh cũng bỏ ngoài tai, ép cô phải đi cho bằng được.
Kết thúc xét nghiệm, Lưu Y Tuyết quay lại căn phòng VIP số 1 thân thuộc. Khải Minh Kiệt đang ngồi dưỡng thương. Cô thấy anh liền bĩu môi. "Tiểu Kiệt, tự nhiên Tiểu Thoại lôi em đi xét nghiệm. Rõ ràng em rất khỏe mạnh mà?"
Khải Minh Kiệt nhìn vết thương trên cánh tay rồi lại nhìn vẻ mặt của Lưu Y Tuyết. Cô không có bất cứ một biểu hiện đau đớn nào, nếu là phụ nữ bình thường thì phải kếu đau rồi chứ?
Bất giác hắn nhíu mày lại. Rồi cũng từ từ dãn ra, hắn một tay ôm Lưu Y Tuyết vào lòng.
"Em nghỉ ngơi đi, muộn rồi."
"Nè, anh còn bị thương đấy. Anh không đi nghỉ thì thôi, còn cằn nhằn với em?"
"Nhanh lên. Em không đi ngủ là tôi lưu manh đấy."
"Thôi. Em ngủ."
Lưu Y Tuyết trèo lên giường, nằm gọn gàng rồi kéo nhẹ tay áo của Khải Minh Kiệt. "Anh cũng nghỉ đi."
"Ừm." Khải Minh Kiệt xoa đầu Lưu Y Tuyết rồi ngồi cạnh cô.
Một lúc sau, Lưu Y Tuyết chìm vào giấc ngủ thì cánh cửa bật mở, Vương Mặc Thoại thấy thế thì im lặng, ra hiệu cho Khải Minh Kiệt đi theo mình.
Họ cẩn thận sang phòng viện trưởng ở bên cạnh, đóng cửa lại. Khải Minh Kiệt tay chân chưa lành nên ngồi vào sofa. "Thế nào?"
Thấy Vương Mặc Thoại mặt mày nghiêm trọng cầm mấy tờ xét nghiệm, Khải Minh Kiệt biết có chuyện không hay. Vương Mặc Thoại đảo qua một lượt những tờ xét nghiệm trên tay.
"Cô ấy mắc bệnh CIPA."
"CIPA?" Khải Minh Kiệt nhíu mày.
"CIPA (Congenital Insensitivity to Pain with Anhidrosis) là một căn bệnh di truyền hiếm có, bẩm sinh mất khả năng cảm nhận đau đớn hay nhiệt độ, không có khả năng tiết mồ hôi."
"Có nguy hiểm không?"
"Người mắc bệnh này thường không sống quá hai mươi tuổi, trường hợp Tiểu Tuyết sống đến hai mươi hai tuổi là rất hiếm." Vương Mặc Thoại đưa tay xoa bóp trán. "Bệnh nhân từ nhỏ rất dễ bị thương, như tự cắn lưỡi hoặc gãi đến rách giác mạc. Họ không nhận thức được phải bảo vệ vết thương theo bản năng khỏi những cơn đau tiếp theo."
Vương Mặc Thoại lấy máy tính bảng ra, đưa cho Khải Minh Kiệt. Trên đó là hình ảnh những vết thương mà bệnh nhân CIPA gặp phải hoặc tự gây ra cho bản thân. Bệnh nhân chỉ là những đứa trẻ, những vết thương đã đau đớn như vậy.
Khải Minh Kiệt trầm mặc một hồi. "Có cách chữa không?"
"Hiện tại không có phương pháp điều trị có thể chữa khỏi bệnh CIPA hoặc thay thế cảm giác bị thiếu hoặc đau do chức năng đổ mồ hôi." Vương Mặc Thoại nghiến răng. "Căn bệnh này tôi vẫn đang nghiên cứu, nhưng chưa có tiến triển mấy."
"Tôi sẽ bảo vệ cô ấy khỏi bị thương." Khải Minh Kiệt đứng dậy, đi thẳng về phía cửa, rồi sập lại.
Vương Mặc Thoại thở dài, "Sao em lại mắc phải CIPA chứ?"
Trở lại căn phòng nơi Lưu Y Tuyết đang chìm trong giấc ngủ sâu, Khải Minh Kiệt nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đỏ thẫm đang xõa ra của cô, trong đầu tưởng tượng ra những hình ảnh khi còn nhỏ bị thương nhưng không thể nhận thức của cô.
Tay hắn vô thức nằm lấy bàn tay thon thả kia. Có phải vì căn bệnh này ma tay em luôn lạnh ngắt không?
Tiểu Tuyết, làm thế nào em đã vượt qua tuổi thơ đau đớn như vậy?
.....
Lưu Y Tuyết mở mắt ra thì đã là buổi trưa. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, Khải Minh Kiệt đang ngủ gật trên ghế bên cạnh giường cô, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Lưu Y Tuyết mỉm cười. Có một người chồng như thế này, còn gì sướng bằng nữa?
Những hành động của Lưu Y Tuyết tác động đến Khải Minh Kiệt khiến hắn tỉnh dậy, như thường lệ, đưa tay lên vò đầu nhưng nhận ra đang bị thương nên đành thôi.
"Ngủ ngon không?" Lưu Y Tuyết tươi cười nhìn bộ dạng mới tỉnh dậy trông rất soái của hắn.
"Không ngon. Mùi thuốc khử trùng luôn thoang thoảng trong phòng." Hắn nhăn mày, mắt vẫn nhắm chặt.
Lưu Y Tuyết bật cười, "Ra là lạ môi trường nên ngủ không ngon hả? Trước đây ở đây với em tận mấy tháng cơ mà?"
Cô ôm lấy khuôn mặt điển trai của hắn, chụm đầu vào với nhau. "Ta về nhà nhé."
Khải Minh Kiệt nhìn khuôn mặt cô ở cự li gần, hắn đưa một tay lên áp vào má cô. "Tiểu Tuyết."
"Ừm?" Lưu Y Tuyết cách xa ra. Sao tự dưng nghiêm túc vậy?
"Em có mắc bệnh gì không?"
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Sự vật như ngưng đọng, không có bất cứ một động tĩnh gì.
Lưu Y Tuyết im lặng một hồi, rồi đứng dậy khỏi giường. Cô thở dài, quay lại mỉm cười nhìn hắn. "Anh biết những gì rồi?"
Khải Minh Kiệt nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh trước mặt. Trong đấy không có yếu đuối hay sợ hãi. Chỉ có sự bình thản và nhẹ nhõm hiện lên trong đôi mắt ấy.
"Em mắc bệnh hiếm gặp."
Lưu Y Tuyết cười hừ hừ. Cô tiến đến gần Khải Minh Kiệt, áp sát khuôn mặt ấy. "Rồi sao, anh muốn bỏ em đi à?"
Bỏ đi? Tại sao chứ?
Khải Minh Kiệt đứng dậy, một tay ôm eo, một tay ấn đầu cô, mặc kệ cánh tay đang bị thương. Hắn mang đến một nụ hôn mạnh liệt bất ngờ lên bờ môi, khiến Lưu Y Tuyết nhất thời phản ứng không kịp.
Sau khi tách ra, hắn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô. Hơi thở nóng bỏng ấy phả vào bên tai, dù không cảm nhận được nhiệt độ nhưng vẫn khiến Lưu Y Tuyết đỏ mặt.
"Em ngốc à? Là người của tôi, có chết vẫn phải là người của tôi."
Kết thúc xét nghiệm, Lưu Y Tuyết quay lại căn phòng VIP số 1 thân thuộc. Khải Minh Kiệt đang ngồi dưỡng thương. Cô thấy anh liền bĩu môi. "Tiểu Kiệt, tự nhiên Tiểu Thoại lôi em đi xét nghiệm. Rõ ràng em rất khỏe mạnh mà?"
Khải Minh Kiệt nhìn vết thương trên cánh tay rồi lại nhìn vẻ mặt của Lưu Y Tuyết. Cô không có bất cứ một biểu hiện đau đớn nào, nếu là phụ nữ bình thường thì phải kếu đau rồi chứ?
Bất giác hắn nhíu mày lại. Rồi cũng từ từ dãn ra, hắn một tay ôm Lưu Y Tuyết vào lòng.
"Em nghỉ ngơi đi, muộn rồi."
"Nè, anh còn bị thương đấy. Anh không đi nghỉ thì thôi, còn cằn nhằn với em?"
"Nhanh lên. Em không đi ngủ là tôi lưu manh đấy."
"Thôi. Em ngủ."
Lưu Y Tuyết trèo lên giường, nằm gọn gàng rồi kéo nhẹ tay áo của Khải Minh Kiệt. "Anh cũng nghỉ đi."
"Ừm." Khải Minh Kiệt xoa đầu Lưu Y Tuyết rồi ngồi cạnh cô.
Một lúc sau, Lưu Y Tuyết chìm vào giấc ngủ thì cánh cửa bật mở, Vương Mặc Thoại thấy thế thì im lặng, ra hiệu cho Khải Minh Kiệt đi theo mình.
Họ cẩn thận sang phòng viện trưởng ở bên cạnh, đóng cửa lại. Khải Minh Kiệt tay chân chưa lành nên ngồi vào sofa. "Thế nào?"
Thấy Vương Mặc Thoại mặt mày nghiêm trọng cầm mấy tờ xét nghiệm, Khải Minh Kiệt biết có chuyện không hay. Vương Mặc Thoại đảo qua một lượt những tờ xét nghiệm trên tay.
"Cô ấy mắc bệnh CIPA."
"CIPA?" Khải Minh Kiệt nhíu mày.
"CIPA (Congenital Insensitivity to Pain with Anhidrosis) là một căn bệnh di truyền hiếm có, bẩm sinh mất khả năng cảm nhận đau đớn hay nhiệt độ, không có khả năng tiết mồ hôi."
"Có nguy hiểm không?"
"Người mắc bệnh này thường không sống quá hai mươi tuổi, trường hợp Tiểu Tuyết sống đến hai mươi hai tuổi là rất hiếm." Vương Mặc Thoại đưa tay xoa bóp trán. "Bệnh nhân từ nhỏ rất dễ bị thương, như tự cắn lưỡi hoặc gãi đến rách giác mạc. Họ không nhận thức được phải bảo vệ vết thương theo bản năng khỏi những cơn đau tiếp theo."
Vương Mặc Thoại lấy máy tính bảng ra, đưa cho Khải Minh Kiệt. Trên đó là hình ảnh những vết thương mà bệnh nhân CIPA gặp phải hoặc tự gây ra cho bản thân. Bệnh nhân chỉ là những đứa trẻ, những vết thương đã đau đớn như vậy.
Khải Minh Kiệt trầm mặc một hồi. "Có cách chữa không?"
"Hiện tại không có phương pháp điều trị có thể chữa khỏi bệnh CIPA hoặc thay thế cảm giác bị thiếu hoặc đau do chức năng đổ mồ hôi." Vương Mặc Thoại nghiến răng. "Căn bệnh này tôi vẫn đang nghiên cứu, nhưng chưa có tiến triển mấy."
"Tôi sẽ bảo vệ cô ấy khỏi bị thương." Khải Minh Kiệt đứng dậy, đi thẳng về phía cửa, rồi sập lại.
Vương Mặc Thoại thở dài, "Sao em lại mắc phải CIPA chứ?"
Trở lại căn phòng nơi Lưu Y Tuyết đang chìm trong giấc ngủ sâu, Khải Minh Kiệt nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đỏ thẫm đang xõa ra của cô, trong đầu tưởng tượng ra những hình ảnh khi còn nhỏ bị thương nhưng không thể nhận thức của cô.
Tay hắn vô thức nằm lấy bàn tay thon thả kia. Có phải vì căn bệnh này ma tay em luôn lạnh ngắt không?
Tiểu Tuyết, làm thế nào em đã vượt qua tuổi thơ đau đớn như vậy?
.....
Lưu Y Tuyết mở mắt ra thì đã là buổi trưa. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, Khải Minh Kiệt đang ngủ gật trên ghế bên cạnh giường cô, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Lưu Y Tuyết mỉm cười. Có một người chồng như thế này, còn gì sướng bằng nữa?
Những hành động của Lưu Y Tuyết tác động đến Khải Minh Kiệt khiến hắn tỉnh dậy, như thường lệ, đưa tay lên vò đầu nhưng nhận ra đang bị thương nên đành thôi.
"Ngủ ngon không?" Lưu Y Tuyết tươi cười nhìn bộ dạng mới tỉnh dậy trông rất soái của hắn.
"Không ngon. Mùi thuốc khử trùng luôn thoang thoảng trong phòng." Hắn nhăn mày, mắt vẫn nhắm chặt.
Lưu Y Tuyết bật cười, "Ra là lạ môi trường nên ngủ không ngon hả? Trước đây ở đây với em tận mấy tháng cơ mà?"
Cô ôm lấy khuôn mặt điển trai của hắn, chụm đầu vào với nhau. "Ta về nhà nhé."
Khải Minh Kiệt nhìn khuôn mặt cô ở cự li gần, hắn đưa một tay lên áp vào má cô. "Tiểu Tuyết."
"Ừm?" Lưu Y Tuyết cách xa ra. Sao tự dưng nghiêm túc vậy?
"Em có mắc bệnh gì không?"
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Sự vật như ngưng đọng, không có bất cứ một động tĩnh gì.
Lưu Y Tuyết im lặng một hồi, rồi đứng dậy khỏi giường. Cô thở dài, quay lại mỉm cười nhìn hắn. "Anh biết những gì rồi?"
Khải Minh Kiệt nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh trước mặt. Trong đấy không có yếu đuối hay sợ hãi. Chỉ có sự bình thản và nhẹ nhõm hiện lên trong đôi mắt ấy.
"Em mắc bệnh hiếm gặp."
Lưu Y Tuyết cười hừ hừ. Cô tiến đến gần Khải Minh Kiệt, áp sát khuôn mặt ấy. "Rồi sao, anh muốn bỏ em đi à?"
Bỏ đi? Tại sao chứ?
Khải Minh Kiệt đứng dậy, một tay ôm eo, một tay ấn đầu cô, mặc kệ cánh tay đang bị thương. Hắn mang đến một nụ hôn mạnh liệt bất ngờ lên bờ môi, khiến Lưu Y Tuyết nhất thời phản ứng không kịp.
Sau khi tách ra, hắn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô. Hơi thở nóng bỏng ấy phả vào bên tai, dù không cảm nhận được nhiệt độ nhưng vẫn khiến Lưu Y Tuyết đỏ mặt.
"Em ngốc à? Là người của tôi, có chết vẫn phải là người của tôi."
Bình luận truyện