Chương 13: 13: Hạnh Phúc Buổi Ban Đầu
Đông Phương Thiên Nhật tắm nước lạnh xong thì đi qua phòng tiểu Nam nằm ngủ , nhìn gương mặt thằng bé ngủ trên giường mà lòng anh nhộn nhịp rất khó tả .
Sáng hôm sau tiểu Nam thức dậy trước thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của Đông Phương Thiên Nhật , cậu thấy rất vui liền ôm chặt lấy eo anh .
Tăng Khả Tuệ đi vào phòng gọi tiểu Nam thức dậy để chuẩn bị cho cậu đi học thì thấy cảnh tưởng một lớn một nhỏ ôm nhau trên giường.
Trái tim cô đập rộn ràng nhưng lại có phần chua sót , nếu như hai người là ba con ruột thì hay biết mấy .
" Tiểu Nam thức dậy đi con "
" Mẹ , con muốn ôm chú Thiên Nhật " cậu ló đầu lên nói
" Để cho chú ngủ đi , con xuống chuẩn bị đi học nếu không sẽ trễ "
" Ưmm tiểu Nam " Đông Phương Thiên Nhật lờ mờ tỉnh dậy , vì đêm qua có rượu nên anh ngủ khá ngon
" Chú , sao chú lại ngủ ở nhà con "
" Sau này chú cũng sẽ ở đây "
" Tiểu Nam con không nghe mẹ nói gì sao?" Tăng Khả Tuệ cáu lên khi nghe anh nói
" Con biết rồi " cậu buồn hiu lồm cồm ngồi dậy
Đông Phương Thiên Nhật cũng ngồi dậy bế bổng tiểu Nam lên , miệng cười tươi
" Để chú chuẩn bị cho con đi học "
" Thật ạ? " tiểu Nam vui vẻ hỏi
" Thật "
Tăng Khả Tuệ đi ra ngoài lấy bàn chải mới đưa cho anh rồi quay ra chuẩn bị bữa sáng.
Đông Phương Thiên Nhật cứ nhìn vào bộ mặt lạnh tanh của cô mà khó chịu , không phải tối qua đã đồng ý rồi sao? sao hôm nay lại bày ra bộ mặt này với anh nữa rồi .
Tăng Khả Tuệ cũng không biết mình nên làm sao? cả một đêm cô cứ nằm suy nghĩ , Đông Phương gia không thể không có cháu nối dõi được , dù anh có chấp nhận nhưng liệu mẹ anh có chấp nhận hay không ? và câu trả lời Tăng Khả Tuệ cũng phần nào đón được .
" Khả Tuệ em bị sao vậy? không phải đêm qua đã đồng ý rồi sao? " Anh kéo cô vào trong phòng để tránh cho tiểu Nam thấy được
" Không phải anh ép tôi sao ? "
" Không phải vì tôi yêu em sao? tại sao tôi có thể bỏ qua tất cả để yêu em nhưng em lại không bỏ qua mọi thứ để chấp nhận tôi ?"
" Thiên Nhật, làm mẹ đơn thân đã là quá lắm rồi đằng này còn không sinh con được , anh liệu mẹ anh có chấp nhận không? "
" Vậy tại sao em không cùng tôi cố gắng ? tại sao chưa bắt đầu em lại muốn kết thúc khi chưa biết kết quả "
" Tôi không đủ mạnh mẽ để chiến đấu , tôi sợ lắm , tôi muốn có cuộc sống bình yên bên tiểu Nam mà thôi " Mắt cô rưng rưng
" Tôi sẽ bên em , cùng em chiến đấu cho tình yêu được không? tôi hứa tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi em như ba của tiểu Nam đâu "
Tăng Khả Tuệ nghe anh nói ba của tiểu Nam mà lòng dâng sợ hãi , nếu như anh biết cô vì tiền mà bán đi lần đầu tiên của mình chắc anh sẽ khinh bỉ , coi thường cô.
Tăng Khả Tuệ nhìn anh rồi nhắm mắt lại lòng quyết tâm giấu đi sự thật đó , cô muốn mình xấu xa một chút để giữ lại hình ảnh tốt đẹp của mình .
" Khả Tuệ tôi thật lòng không cần em phải sinh thêm con , nhưng tôi xin em được không ? em có thể nào cùng tôi đi khám lại được không? chỉ cần em mang thai tôi sẽ dễ nói với mẹ tôi hơn.
Tôi không phải phân biệt , tôi thật lòng thương tiểu Nam , tôi xem thằng bé như con ruột của mình nhưng mẹ tôi bà ...."
" Được , anh đừng nói nữa " Cô đặt tay lên môi anh không cho anh nói thêm nữa .
Đông Phương Thiên Nhật nhìn thấy thái độ hợp tác của Tăng Khả Tuệ mà lòng vui mừng.
Nhưng trong đầu anh bây giờ lại có một suy nghĩ không thể táo bạo hơn đó là biến tiểu Nam thành con ruột của mình.
Nếu đi khám bác sĩ khẳng định Tăng Khả Tuệ không sinh con được nữa thì anh sẽ làm bản giám định huyết thống giả để đưa cho mẹ mình , dù gì tiểu Nam cũng rất giống anh nếu nói chắc có lẽ bà ấy sẽ tin mà chấp nhận .
Đông Phương Thiên Nhật và Tăng Khả Tuệ quyết định sẽ không công khai mối quan hệ để cho mọi thứ êm đẹp.
Cô không muốn vì tình yêu của bản thân mà tổn hại đến tiểu Nam .
Tăng Khả Tuệ đưa tiểu Nam đi học rồi lên tập đoàn làm việc.
Vừa ngồi vào ghế làm việc thì điện thoại đã reo .
" Alo "
(" Lên phòng anh ")
" Đang trong giờ làm việc anh đừng có như thế " Cô bật cười
(" Là bàn công việc của dự án Bắc Á ")
" Được rồi "
Tăng Khả Tuệ cúp máy ngã người về sau ghế mỉm cười , mọi việc hình như đi quá với dự định ban đầu của cô , nhưng cô cũng muốn thử yêu một lần để biết hạnh phúc là như thế nào ?.
Tăng Khả Tuệ cầm tập tài liệu của dự án Bắc Á đi vào , cô đẩy cửa vào mà không gõ cửa.
Vừa vào thì thấy anh đã nhìn mình mỉm cười
"Sao ? có muốn đuổi việc em không? " cô trêu
" Là em thì mọi thứ đều được " Đông Phương Thiên Nhật nói mà kéo tay cô lại để cô ngồi lên đùi mình
" aaa không phải bàn công việc sao ?" Tăng Khả Tuệ ngượng ngùng
" Thì bàn công việc , ai cấm không được ngồi thế này bàn công việc ?"
" Anh đã thế này với bao nhiêu người ?"
" Hửm ? không có ai cả "
" Dối sao? " cô chề môi
" Thật "
" Khả Tuệ , anh đã mời bác sĩ giỏi nhất bên Mỹ để về khám cho em , chất khoảng tuần sau là có thể khám "
" Sao lại gấp như vậy ? chúng ta chỉ mới tìm hiểu thôi mà "
" Chỉ khám cho em chứ anh đâu bắt em mang thai bây giờ , với lại anh muốn điều trị cho em , dù sau này chúng ta không thể bên nhau nhưng anh vẫn muốn em được hạnh phúc , anh không muốn em mặc cảm tự ti vì mình không sinh được con rồi không mở lòng với ai hết "
Tăng Khả Tuệ nghe được lời nói của Đông Phương Thiên Nhật mà đôi mắt ngấn nước , từ khi mẹ cô mất thì cô đã không còn ai quan tâm cô như thế này.
Đông Phương Thiên Nhật thấy cô khóc mà đau sót lau nước cho cô
" Thiên Nhật cảm ơn anh "
" Nhưng sẽ không có thằng đàn ông nào đủ cam đảm để cướp em từ tay anh đâu , em sinh ra định sẵn phải là của anh "
" Thiên Nhật 2 năm nay lúc nào em cũng cố gắng để kiếm thật nhiều tiền , cũng may có thầy chỉ dạy em để em thắng nhiều vụ kiến lớn để có danh tiếng trên ngành luật sư , thầy ấy rất thương em vì em khá giống người con đã mất của thầy ấy "
" Vậy sao ? vậy mà anh nghĩ em ...." Đông Phương Thiên Nhật nói xong mới biết mình lỡ trớn
" Nghĩ em sao ?"
" Ờ thì tài giỏi 24 tuổi đã là luật sư nỗi tiếng "
" Đông Phương Thiên Nhật đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì trong đầu" cô trừng mắt
" Thì có , nhưng tại em quá xinh đẹp , body lại chuẩn "
" Thiên Nhật anh có thấy hối hận không? với điều kiện của anh xứng đáng để kiếm một người con gái tốt hơn em rất nhiều "
" Khả Tuệ , anh không hối hận , em vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi anh là may mắn mới có được em "
" Nhưng em ..."
" Anh không quan trọng chuyện đó , tiểu Nam em cứ coi là con của anh , đừng nghĩ nhiều về quá khứ , nếu em thích anh cũng có thể giết chết tên đó cho em "
" Anh gọi em để bàn công việc mà , công việc của anh là như này sao? "
" Anh thật muốn công khai , như vậy sẽ thoải mái hơn "
" Không được , tiểu Nam cần thời gian để thích nghi , em không muốn mọi người bàn tán quá sẽ ảnh hưởng đến tâm lí của tiểu Nam "
" Ừ sao cũng nhưng anh sẽ dọn đến đó ở "
" Không được "
" Yên tâm , mọi thông tin tất cả đều bị anh chặn , sẽ không ai biết.
Với lại anh chỉ ngủ với tiểu Nam "
Tăng Khả Tuệ nhíu mày , hình như cô quá dễ dãi rồi thì phải.
Đông Phương Thiên Nhật thấy cô cứ nhíu mày nhìn xa xăm mà ghì đầu cô xuống hôn .
" Ưmmm" Cô bị bất ngờ đánh vào người anh .
* Cạch *
" Thiên Nhật cậu xem ....." Nhiếp Tư Lãnh đi vào
Tăng Khả Tuệ và Đông Phương Thiên Nhật môi vẫn chạm nhau nhưng mắt thì nhìn Nhiếp Tư Lãnh.
Tăng Khả Tuệ ngại ngùng đẩy mạnh anh ra , lấy tay lau miệng của mình .
" Tư Lãnh cậu có biết lịch sự không vậy? vào phòng không biết gõ cửa sao? "
" Cậu vào phòng tôi có khi nào gõ cửa không ? " Nhiếp Tư Lãnh nói mà quay sang hướng khác
" Cậu khác , tôi khác "
Tăng Khả Tuệ đứng dậy khỏi người anh mà mặt đỏ trạch lên .
" Ây không ngờ nha , hai người haha " Nhiếp Tư Lãnh quay qua trêu trọc anh
" Có gì bất ngờ , thứ Đông Phương Thiên Nhật tôi muốn thì nhất định phải có được" anh nhướng mày với Nhiếp Tư Lãnh
" Anh xem em là đồ vật sao? " cô lấy văn kiện đánh vào người anh
" Đúng là chị em tốt , đến hung dữ cũng giống nhau " Nhiếp Tư Lãnh nói mà nhớ đến Lưu Hương Nghi của anh
" Ê ...cậu nói ai hung dữ , Khả Tuệ của tôi là đáng yêu thôi "
" Ừ , để xem sự đáng yêu này cậu có còn đi nỗi nữa không ? " Nhiếp Tư Lãnh nhếch môi cười .
Tăng Khả Tuệ cũng không làm phiền hai người này nữa mà quay về phòng của mình làm việc ..
Bình luận truyện