Chương 7: 7: Đồ Vô Liêm Sỉ
Hạc Cảnh Thần vừa nghe thấy đã đập bàn đứng dậy, “Tống Y Du, đây không phải là nơi cô được phép ăn nói hàm hồ!”
Tống Y Du lại rất ngang ngạnh, cô ta bật cười khoái chí song còn quay mặt nhìn sang hắn: “Anh sợ cái gì chứ? Sợ Hạc phu nhân nổi giận ư?” Cô ta nghĩ mình đã nắm chủ được tình thế, lại tiếp tục muốn trêu đùa lòng tự tôn của Nguyệt Độc Thất: “Cô thấy sao, Hạc Thiếu phu nhân? Nếu có trách xin cô hãy trách mình không giữ được chồng..”
Tống Y Du còn định nói tiếp gì đó thì ngay lập tức bên má phải của cô ả đã có cảm giác nóng rát, Cô..?
Nguyệt Độc Thất nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng như muốn làm cho cô ta không thể mở miệng ra được nữa mới chịu, cô nở một nụ cười, nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ, “Để người ta đánh một lần thì xem như cô xui xẻo, nhưng để người ta đánh tới lần hai..
thì cô phải xem lại cách sống của mình rồi.”
“Cô!” Tống Y Du hai mắt giật giật, cũng không ngờ Nguyệt Độc Thất đã không lấy chút sợ sệt, còn vương tay tát cô lần nữa.
Hạc Cảnh Thần biết từ trước đến nay Nguyệt Độc Thất cô chưa từng thích đánh người, đến phim hành động cô còn không cho hắn coi chứ huống hồ là việc cô động tay, động chân tới ai đó.
Hắn biết cô đang rất tức giận cũng không muốn làm liên hệ gì tới cô lúc này.
Bầu không khí im lặng cứ kéo đến cho tới khi từ bên ngoài vào vang lên một hai tiếng gõ cửa, còn vọng lại tiếng kêu: “Hạc tổng, đã đến giờ họp rồi ạ! Tôi có đem đến một số văn bản cho hôm nay.”
Cũng giống như mọi khi, hắn luôn phải kiểm tra tài liệu trước khi bắt đầu cuộc họp nhưng hôm nay có vẻ hoàn cảnh không thích hợp lắm.
Hắn xoa bóp hai bên thái dương, cất tiếng nói: “Cậu đợi một chút, tôi đang có chút chuyện cần xử lí.”
Chỉ vừa để hắn nói hết câu, Nguyệt Độc Thất đã chen giọng: “Cho vào!”
Hạc Cảnh Thần có chút bất ngờ, nhưng trước tình hình căng như dây đàn bây giờ tốt nhất vẫn là không nên làm trái ý cô thì hơn
“Cậu vào đi!”
Cậu thanh niên bên ngoài nghe thấy liền vâng lời đi vô phòng.
Nhưng đập vào mắt cậu ta là một hình ảnh vô cùng mỹ miều.
Nguyệt Độc Thất mặt mũi vô cùng đáng sợ, từ lúc bước vào người ta đã có thể cảm nhận luồng không khí không mấy vui vẻ toát ra từ người cô.
Dưới nền nhà là Tống Y Du với hai bên má đỏ đỏ hồng hồng trông rất ư là đáng thương.
Cậu thanh niên thấy thế liền sợ hãi tột độ, hai chân cậu ta run như cầy sấy.
“Hạc..
Hạc tổng?”
Hạc Cảnh Thần cũng rất bất lực, hắn xoa nắn trán mình, “Cậu cứ đưa văn bản đây.”
“Vâng!” Nói rồi cậu ta nhẹ nhàng bước đến chỗ Hạc Cảnh Thần, tay đưa tài liệu mà run hết thảy lên.
Chuyện cậu ta run đối với hắn cũng là điều dễ đoán.
Xưa nay trong công ty ngoài hắn ra chưa từng ai làm được gì Tống Y Du.
Cô ta kiêu ngạo và huênh hoang, thấy ai không vừa ý mình là liên tục mắng chửi dù họ là người ở công ty Hạc Cảnh Thần.
Mọi người biết cô ta là tiểu thư cao quý, trong công ty lại đồn đại Tống Y Du được hắn trọng dụng, nâng niu nên một ngón tay cũng không ai dám đụng đến ả.
Mà giờ thì sao? Liếc qua hời hợt cũng biết Tống Y Du là bị Nguyệt Độc Thất đánh đến nhường này.
Trong lòng cậu nhân viên thì đang rất muốn cười, cười lên sự thê thảm của ả ta.
Nhưng một phần cũng đoán được người mà trị được Tống Y Du, Nguyệt Độc Thất chẳng phải loại người tầm thường.
Nguyệt Độc Thất nhếch môi, quay lại nhìn cậu nhân viên, “Này cậu kia! Nói cho tôi nghe xem cậu nhìn thấy hung cảnh này đã mường tượng ra tình huống gì?”
Cậu nhân viên sợ toát mồ hôi lạnh, lau lau trán, cậu ta ậm ừ: “Vâng..?” Song, biết mình không trả lời được còn quay sang cầu cứu Hạc Cảnh Thần.
Đối với hắn mà nói, bây giờ đúng là nhìn vợ hắn rất chi là khủng khiếp, cô cứ như mèo ngoan hóa hổ dữ.
Ngay cả hắn cũng không mấy thích cảnh tượng này.
Hắn khẽ ho khan, “Độc Thất.”
Cô thấy hắn quá dễ dãi, còn bĩu môi, “Từ bao giờ mà anh nhạt nhẽo đến thế? Em đây chỉ muốn trừng phạt tiểu tam phá vỡ hạnh phúc nhà người khác thôi mà?”
Cậu nhân viên thì đầu như mọc lên một đống dấu chấm hỏi.
Hạc Cảnh Thần thở dài, “Phu nhân đừng vội tức giận, hôm nay em mệt rồi.”
Cậu nhóc vừa mới nghe thấy hai chữ phu nhân thoát ra từ miệng hắn mà giật nảy mình.
Cậu ta quay mặt lại nhìn Nguyệt Độc Thất, môi hơi run: “Hạc tổng phu nhân..
người..
người đừng nóng giận.”
Đúng là nhân viên của hắn lanh lợi, mới nói có hai chữ đã xác nhận cô là vợ Hạc Cảnh Thần.
Cô ngán ngẩm, “Được thôi, không chơi nữa.
Chưa gì đã lộ ra hết thế kia?”
“Em nghỉ ngơi đi.” Hắn nhẹ giọng bảo rồi đảo mắt nhìn vào đống giấy tờ.
Cô nhún vai, đành chịu vậy, hôm nay cô đúng là đã vận động hơi nhiều.
Nhưng trước khi đến sô pha, Nguyệt Độc Thất liếc nhìn Tống Y Du, cô nhoẻn miệng cười: “Cứ xem như quà gặp mặt đi.
Cũng đừng có nung nóng ý nghĩ có thể giật được chồng tôi.
Mà chồng tôi dẫu tôi có bỏ đi cũng không đến lượt người như cô.
Đồ vô, liêm, sỉ!”
Nguyệt Độc Thất đã nhỏ giọng hơn nhưng tần số vẫn đủ cho người trong phòng nghe thấy.
Phút chốc cả căn phòng đã âm xuống còn có vài độ.
Hạc Cảnh Thần nhíu mày, “Bỏ đi? Em cũng dám?”
Nguyệt Độc Thất tặc lưỡi, cô đi tới chỗ sô pha, ngồi bệch xuống, “Chồng à, em muốn nghỉ ngơi!”
Hắn liếc cô một cái.
Có vẻ là tạm tha cho cô sau.
Còn Tống Y Du và cậu nhân viên thì lúc này đã toát hết mồ hôi hột.
Người muốn bỏ Hạc Cảnh Thần e là trên đời chỉ có mỗi Nguyệt Độc Thất!
...
Cũng không lâu sau đó, Tống Y Du vì quá tức giận mà bỏ về.
Cô ta hậm hực đến độ chạy thẳng ra ngoài công ty với bộ dạng thê thảm nhất của mình.
Phải kể rằng, cái hình tượng tiểu thư quyền quý, sang chảnh của cô ta đã tan biến như thế nào trong mắt các nhân viên ở Hạc thị.
Nhanh theo đó thì Hạc Cảnh Thần cũng phải bắt đầu cuộc họp.
Trong phòng chỉ còn lại duy nhất Nguyệt Độc Thất nghỉ ngơi trên sô pha, cô chán nản nhìn mãi lên trần nhà, cũng cam đoan rằng chưa bao giờ cô tức giận như ngày hôm nay.
Cảm giác đó giống như một kỳ tích vậy.
Nhưng cũng bởi vì muốn chọc cho tức Tống Y Du mà co vẻ cô đã làm cho hắn giận dữ.
E là buổi họp hôm nay cũng sẽ kết thúc không yên ổn cho xem.
Đúng là năng lực đoán của cô như thần, hắn không trực tiếp về phòng làm việc đón cô, còn điện thoại bảo cô xuống nhà xe.
Cô cúp máy rồi mà tay cầm điện thoại vẫn run bần bật, nghiến răng: “Hạc Cảnh Thần..
đồ chồng khốn!”
Cô đành phải vác thân một mình xuống hầm để xe, vừa cô đơn vừa bực bội.
Nhưng cũng không ngờ chỉ mới đấy mà "hiệu ứng cánh bướm" xảy ra nhanh thật.
Cô đi xuống đại sảnh, gặp người nào ngưới nấy cũng đều chào cô một tiếng "Hạc tổng phu nhân, hai tiếng cũng Hạc tổng phu nhân.
Cô chậc miệng: “Nhân viên ở đâu cũng nhiều chuyện như nhau.”
Một lát sau cuối cùng cô cũng xuống tới nơi, thở hồng hộc.
Cô mở cửa xe, hơi chau mày hỏi hắn: “Sao anh không lên đợi em?”
Hắn ngồi im không động đậy.
Ngày thường còn thắt dây an toàn cho cô, hôm nay thì cứ hệt pho tượng thần thế này.
Hắn đáp: “Em thừa biết câu trả lời còn giả vờ hỏi làm gì?”
Cô ấp úng, “Em..”
Chưa để cô kịp làm gì, hắn giậm chân lên bàn đạp, xe chạy mạnh về phía trước khiến cô loạng choạng mém thì dập mặt.
Cô tức giận quát: “Hạc Cảnh Thần! Anh điên rồi à?”
Hắn cười khinh miệt, “Em nghĩ xem?”
Nguyệt Độc Thất không cam tâm, cô hét: “Anh đã là tổng tài rồi mà sao còn trẻ con thế hả? Em chỉ là muốn chọc cho Tống Y Du bực tức một chút.”
Lần nữa Hạc Cảnh Thần lại phanh xe gấp, khiến cô mém tí thì dập mặt về đằng trước lần thứ hai.
Trong khi còn vật vã ngồi lại, cô nghe thấy tiếng hắn cười nhẹ, “Ai mà biết em chỉ là nói đùa hay muốn làm thật?”
Bình luận truyện