Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 18



CHƯƠNG 18: CÔ GIÁO HỨA

“Diệp Lăng Thiên, anh ra đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Hứa Hiểu Tinh nói với Diệp Lăng Thiên rồi đi ra trước.

“Các em ngồi đây nhé.” Diệp Lăng Thiên chào các bạn sinh viên rồi cũng theo ra ngoài.

“Cô giáo Hứa, có chuyện gì vậy?” Đi theo Hứa Hiểu Tinh đi tới đầu cầu thang, Diệp Lăng Thiên mới hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Tại sao anh lại không cần? Sao anh ngốc như vậy chứ? Dù anh đã gom góp được tiền chữa bệnh cho Diệp Sương nhưng lẽ nào anh không cần tiền nữa? Học phí cho học kỳ sau của Diệp Sương thì sao? Rồi cả sinh hoạt phí nữa? Đó không phải là một số tiền nhỏ. Tuy có thể là anh đã kiếm đủ tiền rồi nhưng lẽ nào anh chê tiền nhiều sao? Số tiền này cũng không phải là anh đi trộm mà có, đây là tấm lòng của giáo viên và các bạn học, tại sao anh lại không cần.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.

“Cảm ơn lòng tốt của cô giáo nhưng tôi thật sự không thể nhận số tiền này. Diệp Sương là em gái của tôi, hiện tại ba mẹ tôi đều đã mất nên tôi chính là người bảo hộ của em ấy, những chuyện này đều là trách nhiệm của và cũng là quyền lợi của tôi. Tôi có năng lực và tiền, tôi có thể nuôi sống Diệp Sương, tôi không muốn cũng không cần sự giúp đỡ của người khác. Hơn nữa, hiện tại tôi đã gom đủ toàn bộ chi phí chữa trị rồi nên lại càng không có lý do gì để cần khoản tiền này nữa. Đương nhiên, tôi rất cảm ơn tấm lòng của cô giáo cùng các bạn học.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói.

“Thảo nào Vũ Hân nói anh là một tên đầu gỗ, anh đúng là đồ ngốc, tiền ngay trước mặt mà anh cũng không cần. Anh thật sự đã gom đủ tiền chữa bệnh rồi sao? Anh đừng gạt tôi, đó không phải là một số tiền nhỏ, tôi cũng biết được một chút, chí ít cũng phải hơn ba trăm triệu, anh đi đâu để tìm được số tiền lớn như vậy chứ?”

“Tôi đã biết chuyện nhà các anh rồi, từ lúc Diệp Sương bắt đầu nhập học thì tôi đã để ý đến cô ấy và từng đến thăm nhà của hai người cũng như giúp Diệp Sương nộp đơn xin trợ cấp cho học sinh khó khăn, khi ấy tôi cũng đã nghe Diệp Sương nói anh đang nhập ngũ, dù bây giờ anh đã giải ngũ đi nữa thì tôi nghĩ anh cũng chẳng có nhiều tiền đâu. Diệp Lăng Thiên, anh không thể vì lòng tự trọng của mình mà không màng đến chuyện sống chết của em gái anh được.” Hứa Hiểu Tinh hoàn toàn không tin là Diệp Lăng Thiên có thể gom đủ tiền chữa bệnh cho Diệp Sương.

“Cảm ơn cô giáo Hứa, nhưng tôi thật sự đã gom đủ tiền chữa bệnh cho Diệp Sương rồi, tổng cộng một tỷ rưỡi và tôi cũng đã nộp phí phẫu thuật lần này cho bênh viện, hơn sáu trăm triệu, khoảng sáu trăm triệu cần cho đợt chữa trị tiếp theo tôi cũng đã có rồi. Cô giáo Hứa, đừng quan tâm đến việc tôi có nhận số tiền này hay không, cô giáo chỉ cần biết tôi nhận tấm lòng của mọi người là được, tôi cũng sẽ nói với Diệp Sương, để con bé biết ơn.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

“Anh không gạt tôi chứ? Chuyện này có liên quan đến tính mạng của Diệp Sương đấy.” Hứa Hiểu Tinh hỏi với vẻ không chắc chắn, bởi cô hiểu rất rõ tình hình gia đình của Diệp Sương, hơn nữa, một tỷ rưỡi không phải là một khoản tiền nhỏ.

Diệp Lăng Thiên cười cười vẻ ngại ngùng, nói: “Cô Hứa, tôi đành nói thật với cô vậy, tôi đã ký một hợp đồng với ba của Lý Vũ Hân, làm vệ sĩ cho cô ấy, lương một năm là một tỷ rưỡi. Ông Lý tin tưởng tôi cho nên đã ứng trước cho tôi một tỷ rưỡi rồi. Vì vậy tôi mới có tiền để chữa bệnh cho Diệp Sương.”

“Con bé là em gái của tôi, là người quan trọng nhất của tôi, tính mạng của con bé còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi nữa, tôi không thể đem chuyện này ra đùa được. Về phần một năm sau thì tôi tin là mình có thể nuôi con bé đến khi nó tốt nghiệp đại học. Tuy không thể cho con bé một cuộc sống sung túc nhưng tôi là một người lành lặn nên cuộc sống của hai anh em chúng tôi hoàn toàn không thành vấn đề, cảm ơn cô giáo.”

“Vậy thì quá tốt rồi, nhưng tôi vẫn mong anh có thể nhận khoản quyên góp này, dù gì thêm một chút tiền cũng là chuyện tốt, chí ít có thể bồi bổ thêm cho Diệp Sương. Hơn nữa, một tỷ rưỡi tiền lương trong năm nay của anh đều đã được đóng cho bệnh viện nên chẳng khác nào nói rằng anh làm không lương, bình thường, hai anh em sẽ ăn gì, dùng gì?” Hứa Hiểu Tinh tiếp tục khuyên Diệp Lăng Thiên.

“Sẽ luôn có cách giải quyết. Tôi làm điều này cũng có lý do riêng, kỳ thực tôi cũng đang giáo dục Diệp Sương, tôi hy vọng con bé có thể làm một cô gái tự lập tự cường, gặp phải vấn đề thì việc đầu tiên nghĩ đến chính là tự mình giải quyết chứ không phải nghĩ đến sự trợ giúp của người khác, chỉ cần mình có thể giải quyết thì kiên quyết không được đi cầu xin người khác.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

Nghe Diệp Lăng Thiên nói như vậy, Hứa Hiểu Tinh liền sững sờ, sau đó gật đầu: “Thôi được, tôi cũng không khuyên anh nữa, đúng như những gì Vũ Hân đã đánh giá về anh, anh đúng là đồ ngốc cứng đầu, khuyên như thế nào cũng không được, tôi đầu hàng rồi.”

“Tôi vẫn phải cảm ơn cô giáo, cảm ơn cô vì đã quan tâm Diệp Sương.” Diệp Lăng Thiên nói những lời tự đáy lòng.

“Không cần phải cảm ơn tôi, đây là chuyện mà một giáo viên như tôi nên làm. Tôi và cô bé Diệp Sương này rất hợp duyên, tôi rất thích cô ấy và luôn xem cô ấy như em gái mình. Chỉ là có một vấn đề mà anh cần phải nghĩ cách giải quyết, cô ấy hiện đang là người bệnh, cả ngày để cô ấy ở một mình trong bệnh viện, không một ai bên cạnh chăm sóc mà được sao?” Hứa Hiểu Tinh hỏi lần nữa.

“Chuyện này cũng hết cách, tôi cần công việc mà công việc này lại quyết định rằng hai mươi tư tiếng một ngày của tôi không còn là của riêng tôi nữa, cho nên tôi không có cách nào ở lại chăm sóc con bé. Nó cũng không còn là trẻ con nữa, năm nay đã mười chín, sắp hai mươi rồi nên phải học cách tự lập, phải học cách tự chăm sóc chính mình. Tôi chỉ mong cuộc giải phẫu lần này có thể thành công.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói.

“Sẽ như vậy, anh cứ yên tâm.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói sau đó lại tiếp tục: “Nếu anh thật sự không cần số tiền này thì tôi sẽ bảo hội học sinh quyên góp nó cho hội chữ thập đỏ vậy.”

“Rất cảm ơn cô, cô Hứa, tôi còn có việc nên không thể đi lâu được, tôi sẽ không ở lại với mọi người nữa, hãy thay tôi cảm ơn lãnh đạo trường, thật lòng rất cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên nói rất thật lòng thật dạ, sau đó liền quay đi.

Mãi đến khi các học sinh đã về hết nhưng Hứa Hiểu Tinh vẫn chưa về, cô vẫn còn ngồi cạnh giường Diệp Sương, lột một quả chuối tiêu mà cô tự mua rồi đưa cho Diệp Sương.

“Cảm ơn cô giáo.” Diệp Sương nói lời cảm ơn.

“Không cần phải cảm ơn cô, cô vẫn luôn xem em là em gái của mình. Xin lỗi vì cô đã không biết chuyện mẹ em đã qua đời, cũng không biết em ở một mình trong bệnh viện, không ai chăm sóc, cho nên suốt mấy ngày nay, cô đã không đến thăm em.” Hứa Hiểu Tinh có chút tự trách nói.

“Không đâu cô, em thật sự rất cảm ơn cô. Cô cũng đừng bao giờ trách anh trai em, anh ấy là một người như vậy đó. Anh ấy tuyệt đối không phải là khinh thường số tiền này mà chỉ là anh ấy không thích nhận đồ của người khác cho.”

“Kỳ thực em cũng biết, vì kiếm tiền chữa bệnh cho em mà nhất định là anh ấy đã phải chịu rất nhiều cực khổ, khoảng thời gian mà em vừa mới sinh bệnh, nghe nói cần tới mấy trăm triệu tiền phẫu thuật, anh ấy đã ở bệnh viện chăm sóc cho em cả đêm không ngủ, ngồi một mình trên ghế ngoài hành lang, nguyên đêm hôm đó đã hút hết một bao thuốc lá. Em cũng không biết anh ấy làm cách nào mà kiếm được mấy trăm triệu tiền phẫu thuật cho em, anh ấy cũng không chịu nói cho em biết, em thật sự rất lo rằng anh ấy sẽ vì chữa bệnh cho em mà làm những chuyện điên rồ.” Nói đến đây Diệp Sương đã khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện