Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 74



CHƯƠNG 74 ĐÓNG GIẢ LÀM BẠN TRAI (4)

“Không phải chúng ta đang đóng giả sao, vừa rồi đã giúp cô lừa gạt được chủ nhiệm của các cô rồi.” Diệp Lăng Thiên bị Hứa Hiểu Tinh ôm chặt tay như vậy khi hơi mất tự nhiên.

“Ai bảo anh là đang đóng giả?” Đột nhiên Hứa Hiểu Tinh trở mặt.

“A?” Diệp Lăng Thiên kinh ngạc xoay mặt nhìn Hứa Hiểu Tinh.

“Tôi có từng nói là đóng giả không? Tôi nói với anh lúc nào là hôm nay anh đóng giả bạn trai tôi hả? Tôi nói cho anh biết, hoa là do chính anh mua tặng cho tôi, tôi nói anh là bạn trai tôi, thì chính miệng anh cũng đồng ý, việc này có rất nhiều đồng nghiệp trong văn phòng tôi đều trông thấy, anh là đàn ông, lời đã nói ra thì bốn con ngựa cũng không kéo lại được, anh cũng không thể lật lọng, coi chuyện này như trò đùa.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.

“Được rồi, cô giáo Hứa, đừng đùa nữa.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ nói.

“Ai đang đùa với anh chứ? Tôi là người vô cùng nghiêm túc trong chuyện tình cảm, tôi mặc kệ, tôi chỉ biết từ giờ trở đi anh đã là bạn trai của tôi rồi, hơn nữa, lúc trước anh gọi tôi thế nào? Anh gọi tôi là Hiểu Tinh, bây giờ tại sao lại gọi là cô giáo Hứa rồi hả? Không phải anh bị bệnh gì đó chứ, cứ gọi là cô giáo Hứa mãi, anh có thấy kỳ cục không?” Hứa Hiểu Tinh hơi tức giận nói.

“Vừa rồi… Vừa rồi không phải vì tôi diễn kịch giúp cô nên mới gọi như thế sao?” Diệp Lăng Thiên bó tay rồi.

“Tôi bảo anh đóng kịch à? Anh sao lại không nghiêm túc với chuyện tình cảm, với cuộc sống của mình như vậy? Tôi nói cho anh biết nhé, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, nên bắt buộc phải chịu trách nhiệm. Diệp Lăng Thiên, anh nói xem, em gái anh bị ốm, anh đã từng ở bên cạnh con bé chưa? Hay là do tôi mỗi ngày đều ở bên đó, coi như tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, anh trả ơn tôi như thế sao? Sau này anh còn gọi tôi một tiếng cô giáo Hứa nữa thì tôi tuyệt giao với anh, anh có tin không? Nhanh lên nào, gọi một tiếng Hiểu Tinh cho tôi nghe thử coi.” Hứa Hiểu Tinh đi đến bên cạnh xe cùng với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười rồi mở cửa xe ra giúp Hứa Hiểu Tinh.

“Có gọi hay không? Không gọi thì sau này tôi không bao giờ đến bệnh viện nữa, chúng ta cắt đứt tất cả mọi quan hệ với nhau.”

“Được rồi… Hiểu Tinh, thế đã được chưa?” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ đành phải gọi một tiếng.

“Thật là dễ nghe, được rồi, tạm chấp nhận được.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa cười hì hì.

“Cô đúng là biết gây chuyện.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ nói, sau đó lên xe.

“Anh giận thật rồi à? Đùa với anh thôi, anh đúng là người quá nghiêm túc. Có điều chuyện vừa rồi thật sự cảm ơn anh, mấy lời anh vừa nói với Diêm Vương kia thật sự khiến người khác hả hê, khiến tôi có cảm giác như đã được báo thù rửa hận rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói rất vui vẻ.

“Diêm Vương?” Đây là lần thứ hai Diệp Lăng Thiên nghe thấy từ này, anh cảm thấy rất mới lạ.

“Anh ta họ Vương, hơn nữa cả ngày đều mang vẻ mặt nghiêm túc, lúc nào cũng cau mày với mọi người, thấy ai làm không tốt là mắng chửi ngay, không phải Diêm Vương thì là cái gì?” Hứa Hiểu Tinh dựa vào ghế rồi nói.

“Vậy hôm nay cô bảo tôi đến đây là để diễn vở kịch kia?”

“Diễn kịch nào chứ? Chúng ta diễn vở Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Gã Diêm Vương kia, cũng chính là người anh nói bẩn thỉu xấu xa đó, gần đây cứ quấn lấy tôi, đúng như những gì anh nói, không phải mời tôi xem phim thì mời tôi đi ăn cơm, nhưng mà người ta lại là cấp trên của tôi, tôi từ chối một lần cũng không tiện từ chối thêm lần nữa. Đương nhiên tôi biết ý đồ của gã ta, nhưng tôi cũng không thể từ chối anh ta thẳng thừng được, hơn nữa, người ta lại chưa từng nói với tôi là người ta muốn thế nào. Cho nên mới phải gọi anh đến đây.”

“Có điều, tôi phát hiện ra anh rất thông minh đấy, tôi không nói với anh điều gì mà có thể tự biên tự diễn ngay tại chỗ tốt như vậy, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của tôi. Sao anh lại đoán được tôi gọi anh đến để diễn kịch cho cái gã kia xem?” Hứa Hiểu Tinh vẫn còn đang chìm đắm trong sự vui sướng lúc trước.

“Tôi đoán thôi, sau này nếu có chuyện gì thì cô nói trước cho tôi biết nhé, tôi không thích cảm giác bị người khác khiến mình trở tay không kịp.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Anh nói đơn giản thế, tôi còn chưa hiểu tính cách của anh sao? Nếu tôi nói trước cho anh biết đến đây sẽ có chuyện như vậy, thì anh còn có thể đến chắc? Anh là kiểu người kéo không đi đánh cũng không di chuyển, không dùng một chút mưu kế thì sẽ không ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp. Tôi phải nhắc nhở anh một chút, những lời hôm nay chúng ta đã nói ra cả rồi, đợi chút nữa đến lúc ăn cơm anh vẫn phải tiếp tục diễn hết vở kịch này cho tôi, ngàn vạn lần không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Hứa Hiểu Tinh nhắc nhở.

“Không cần phải thế chứ? Người cô muốn lừa gạt là gã chủ nhiệm kia, chứ không phải đồng nghiệp của cô.” Diệp Lăng Thiên cau mày lại nói với cô.

“Anh ngốc à, tất cả mọi người đều gặp mặt hàng ngày, nếu để cho đồng nghiệp của tôi biết chuyện này là giả, thì chủ nhiệm của tôi có thể không biết sao? Nếu thật sự để anh ta biết hôm nay tôi lừa anh ta, thì không biết anh ta còn hận tôi đến mức nào đâu, sau này tôi làm sao còn sống yên ổn ở trong trường học được nữa.” Hứa Hiểu Tinh trợn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nghe xong thì khẽ gật đầu, rồi hỏi thêm: “Hôm nay tôi nói với anh ta như thế, anh ta có thể làm khó cô không?”

“Gây khó khăn thì nhất định sẽ có, nhưng mà anh ta cũng chưa đến mức sẽ làm gì tôi vì chuyện này, dù sao vừa rồi không phải tôi còn nói đỡ cho anh ta sao, có đúng không?” Hứa Hiểu Tinh nói rất gian xảo.

Diệp Lăng Thiên nở nụ cười, cô gái Hứa Hiểu Tinh này đúng là đem lại cho người ta cảm giác rất tinh quái.

“Đừng lái lung tung, ra khỏi cổng trường thì rẽ trái, dừng xe ở cửa Nhất Phẩm Đường bên đó, anh đã nói sẽ mời bọn họ ăn cơm rồi đấy.” Hứa Hiểu Tinh thấy Diệp Lăng Thiên chuẩn bị lái xe đi, thì vội vàng nói.

Khi Diệp Lăng Thiên dừng xe ở trước cửa quán ăn tên Nhất Phẩm Đường kia, sau khi nhìn thấy đẳng cấp của nhà hàng này, thì Diệp Lăng Thiên cười nói: “Cô đúng là chịu chơi đấy.”

“Đâu liên quan gì đến tôi? Không phải tôi đã nói, là anh mời sao?” Hứa Hiểu Tinh nói xong câu này thì xuống xe đi vào trong nhà hàng, Diệp Lăng Thiên thì ngẩn người, sau đó thù cười khổ rồi cũng xuống xe đi theo cô vào trong nhà hàng.

“Hôm nay phải thể hiện cho thật tốt nhé, cho tôi chút mặt mũi ha ha, đám phụ nữ kia, mỗi người vừa mới lớn đã kết hôn cả rồi, đáng ghét nhất chính là một người, cái người đeo kính ấy. Còn nhỏ hơn tôi hai tuổi, mà đã có đứa con ba tuổi rồi, trời ơi là trời, cả văn phòng chỉ còn mỗi tôi là gái ế, quan trọng nhất chính là ngay cả bạn trai tôi cũng không có. Bình thường, toàn bị bọn họ gọi là gái ế, anh có biết trong lòng tôi khó chịu thế nào không? Hôm nay nhất định anh phải giúp tôi lấy lại thể diện, không những phải thể hiện anh đối xử với tôi rất tốt, mà còn phải tỏ ra anh là một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại còn giàu có nữa, để các cô ấy hâm mộ tôi.” Vừa đi Hứa Hiểu Tinh vừa dặn dò Diệp Lăng Thiên.

Nghe giọng điệu hơit trẻ con này của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên cũng chỉ có thể cười khổ đồng ý. Nhưng điều khiến Diệp Lăng Thiên cảm thấy kỳ lạ chính là, với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ khinh thường hoàn toàn không có hứng thú chơi trò trẻ con này với Hứa Hiểu Tinh. Nhưng mà, lúc này thậm chí anh còn có chút cảm giác đắm chìm vào trong đó. Chẳng lẽ mình thật sự đã thay đổi rồi sao? Trong lòng Diệp Lăng Thiên thầm hỏi bản thân một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện