Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 131



Chương 131

Không lẽ giống như người ta nói.

Chỉ cần yêu đúng người tự khắc bản thân sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình? Hàn Nhi khẽ gật đầu một cái, ngoan ngoãn ngồi lên ghế làm việc to lớn của Tống Vu Quân, thoải mái đặt lưng của mình vào lưng ghế, ánh mắt thích thú nhìn ra phía bên ngoài.

Vĩ Phong gõ cửa bước vào, trên tay cầm một dĩa trái cây kèm một chút đồ uống có ga, tay còn lại cầm theo một chiếc ipad cỡ lớn.

Nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy Hàn Nhi ở chỗ nào, anh ta có chút tò mò hỏi thăm.

“Cô gái nhỏ đi cùng với Giám đốc ở đâu rồi ạ? Tôi có mang chút đồ giải trí lên cho cô ấy”

Vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thân hình nhỏ con của Hàn Nhi, dường như anh ta để ý thấy ghế làm việc của Tống Vu Quân bị xoay ngược về phía mình, nghĩ bụng chắc chắn Hàn Nhi đang ngồi ở đó nên to gan lớn mật bước từng bước về phía ghế để thăm dò.

“Đồ ăn thì để lên bàn, không có phận sự không được phép tiến về phía này”

Ý nghĩ táo bạo của Vĩ Phong nhanh chóng bị Tống Vu Quân dập tắt, gương mặt của anh có chút khó chịu khi nhìn thấy vẻ săm soi đang dần hiện rõ trên gương mặt của Vĩ Phong.

Tại sao ai cũng tò mò về người phụ nữ của anh? Người đẹp của anh chỉ một mình anh được ngắm,ai cho phép đám người gian xảo này tiếp cận? Nhận thấy sự giận không hài lòng của Tống Vu Quân nên Vĩ Phong không dám làm càng, chỉ biết yên lặng để đồ lên bàn rồi ngoan ngoãn đứng lùi về phía cửa một chút, tự giác cách xa sẽ an toàn hơn vài phân.

Gương mặt giận dữ vừa rồi hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt của Tống Vu Quân, nhưng chỉ cần ánh mắt đó hướng về phía Hàn Nhi lập tức trở nên dịu dàng một cách kì lạ.

Anh ôn nhụ nhìn cô rồi nói bằng chất giọng yêu chiều không thể tả được.

Ngay cả Vĩ Phong đứng bên cạnh cũng bị dọa cho sợ toát hết mồ hôi.

Anh nói.

“Anh đi một lát rồi sẽ về liền, nhớ đừng có đi lung tung, tòa nhà này rộng lắm, anh không biết kiếm em ở đâu”

Đáp lại lời căn dặn tỉ mỉ của Tống Vu Quân là cái gật đầu nhẹ của Hàn Nhi, cô vui vẻ lên tiếng.

“Em biết rồi! Cậu chủ đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần.

Em hứa sẽ không đi linh tinh, cậu phải làm việc cho thật tốt”

Cô biết Tống Vu Quân chỉ lo lắng cho cô mà thôi.

Cơ mà Hàn Nhi đâu phải là đứa nhóc lên ba? Không lẽ dễ bị đi lạc như thế sao? Trước khi rời đi Tống Vu Quân không quên xoa đầu Hàn Nhi một cái để lấy tinh thần, không biết từ lúc nào Hàn Nhi đã trở thành nguồn năng lượng tích cực của Tống Vu Quân.

Dường như chỉ cần nhìn cô cười một cái là bao nhiêu mệt mỏi vụt tan thành mây khói.

Vĩ Phong đứng ở cửa đã bị dọa cho xém ngất mấy lần, anh ta ôm ngực tỏ vẻ khó thở nhìn cặp đôi đang chăm chú phát cơm chó phía trước mà lòng đau như cắt.

Vĩ Phong là một con cẩu độc thân chính hiệu, đường tình duyên chưa bao giờ suôn sẻ mà còn gặp cảnh yêu đương của đám người này thật không khác gì một mũi xuyên tim đâm thủng con tim yếu đuối của anh ta.

Tiếng lòng của anh ta đang gào thét dữ dội trong lòng, nó kêu rằng khó thở quát Tôi muốn gọi cấp cứu.

Hàn Nhi ngồi một mình bơ vơ trong căn phòng rộng lớn, Tống Vu Quân đã rời đi được hai mươi phút đồng hồ rồi.

Ngồi chán thì cô đứng dậy vươn vai ưỡn eo vài động tác thể dục cho xương khớp linh hoạt đôi chút, tiếng răng rắc giòn tan vang vọng cả căn phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện